Người đăng: meomeo14311
Sau khi Khương Thần chạy ngược lại được một đoạn liền bắt gặp đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn do tên nam tử mũi ưng kia dẫn đầu đang dần đi tới. Vội vàng đem mình ẩn nấp sau một thân cây lớn, Khương Thần từ trong nhẫn trữ vật dự phòng của mình lấy ra một số phù lục cùng ngọc thạch có khắc họa phù văn chuẩn bị bày ra trận pháp.“Hừ, tiểu tiện nhân kia làm tốn không ít công sức tìm kiếm của huynh đệ Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta. Lần này bắt được, nhất định đem nàng chơi ba trăm hiệp.” Phong Ưng dẫn đầu đám người, vừa đi vừa hằn học.
“Ha. Ngươi cũng phải có loại sức lực đó.” Một vị nam tử khác đi phía sau cười khinh bỉ nói: “Ngươi sống trên bụng nữ nhân đã lâu, hiện tại một ngày có thể vài hiệp hay không đã là một dấu hỏi lớn.”
“Tần Lãng, ngươi có thể gọi mẹ ngươi tới thử.” Phong Ưng hừ lạnh một tiếng: “Ta nghe nói mẹ ngươi lúc trước là kỹ nữ, sau một đêm triền miên liền có ngươi. Xét tới kĩ thuật có lẽ không tệ. Đáng để thử.”
Vị nam tử vừa mới mỉa mai Phong Ưng gọi là Tần Lãng, hắn nghe thấy đối phương buông lời xúc phạm, sắc mặt liền phát lạnh.
“Nếu như không phải có cha ngươi chống lưng, tại Tham Lang mạo hiểm đoàn này ngươi đã sớm chết một trăm lần.” Tần Lãng cười lạnh nói: “Một con chó chỉ biết kêu gào.”
Người phía sau nghe hai người này đấu khẩu cũng không dám chen ngang. Nói đúng hơn là không muốn chen ngang, thậm chí bọn họ còn mong cả hai càng xích mích lớn càng tốt. Tốt nhất là vị Tần Lãng kia có thể tức giận mà đem Phong Ưng giết chết.
“Hóa ra đám người này cũng có xích mích với nhau.”
Khương Thần ở phương xa dùng thính lực của mình nghe lỏm được đối thoại của Phong Ưng và Tần Lãng, khóe miệng lúc này nổi lên một vòng cười lạnh.
Nói thực, hắn đối với Phong Ưng kia cũng vô cùng ghét bỏ. Không những đối phương có khuôn mặt dễ dàng khiến cho người ta chán ghét, ngay cả giọng nói lẫn thái độ hống hách cũng là đáng ghét như vậy.
Khó trách lần trước hắn lại thấy đám người đi theo Phong Ưng này mặc dù tôn hắn làm đầu thế nhưng lại có cảm giác không mấy tình nguyện.
“Hai mươi người sao…Vân Đoan sơn mạch này sẽ là nơi khiến cho các ngươi có đi mà không có về.”
…
Trong rừng sâu lúc này xuất hiện một đạo thân ảnh đang không ngừng đạp lên những cành cây mà lướt đi. Tốc độ của người này rất nhanh, phong ảnh hiện ra cũng rất đẹp mắt. Thế nhưng bên cạnh hình ảnh đẹp mắt kia lại không ngừng có những cành cây bị uốn cong cực đại sau đó theo nhau gãy đổ mỗi khi bước chân của người kia lướt qua. Người này vừa thi triển khinh công cao tuyệt vừa cười như người điên:
“Ha ha, lão đại quả thật khéo chiều lòng người. Vậy mà lại nhường lại cơ hội anh hùng cữu mỹ nhân cho Trương Nhị Huyền ta.”
“Khặc khặc, lần này ra sân nhất định phải thật đẹp mắt.”
Không sai! Người này ngoại trừ Trương Nhị Huyền ra thì còn ai khác. Cũng chỉ có hắn mới có thể một bước di chuyển khiến cho cây cối đổ gãy như vậy.
Lại nói, lúc này Trương Nhị Huyền cầm ngọc bài trên tay, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin vô cùng. Vốn dĩ nếu như phán đoán của Khương Thần là đúng, hắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều Nguyên Hồn Cảnh. Với thực lực của hắn hiện tại, chỉ một vị Nguyên Hồn Cảnh thôi cũng có thể dễ dàng lấy mạng, huống hồ đám người kia có tận mấy vị.
Chẳng qua hiện tại Trương Nhị Huyền hắn nắm giữ được phương pháp khởi động trận pháp, hắn đã được chứng kiến Khương Thần sử dụng trận pháp khiến cho đám người trung niên nhân kia phải van xin tha mạng, chính vì vậy vẻ tự tin trong mắt càng nồng đậm.
Không biết là trận pháp gì, cứ là trận pháp đương nhiên sẽ mạnh mẽ khiếp người!
Khinh công của Trương Nhị Huyền này không thể không nói cũng không đến nỗi tệ. Dường như hắn cũng tu luyện một loại thân pháp cho nên mới có tốc độ nhanh như vậy. Không quá nửa canh giờ liên tục triển khai thân thủ cao minh phóng đi như bay, hắn đã tiếp cận được khu vực mà lần trước bọn săn đón đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn.
Từ khoảng cách hơn trăm mét Trương Nhị Huyền đã nghe thấy từng thanh âm vũ khí va chạm, kèm theo đó là ánh sáng nguyên thuật đủ mọi loại màu sắc phóng ra tứ phía.
“Quả nhiên lão đại thần cơ diệu toán. Nữ tử kia bị vây công.” Trương Nhị Huyền chậm chậm đi lại gần khu vực chiến đấu, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Khoảng cách tới vòng chiến chỉ còn khoảng năm mươi mét, Trương Nhị Huyền liền nhìn rõ song phương.
Nơi kia nữ tử áo đen lần trước bọn hắn gặp đang bị ba vị Nguyên Hồn Cảnh đồng cấp vây công. Phía bên ngoài còn có mấy vị Nguyên Khí Cảnh bao vây thỉnh thoảng lại đánh lén từ xa. Mà giữa trùng vây, nữ tử áo đen nọ vẫn đang gắng gượng chống đỡ từng đợt công kích hung bạo từ ba vị Nguyên Hồn Cảnh của Tham Lang mạo hiểm đoàn.
“Mấy tên này…quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc.” Trương Nhị Huyền nhìn thấy trên khuôn mặt nhợt nhạt của nữ tử kia hiện lên vẻ quật cường liền không nhịn nổi khẽ cảm thán: “Nếu các ngươi đã không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy thì hoa ngọc này để lão Trương ta đến nâng niu đi. Hắc hắc.”
Trương Nhị Huyền nói đoạn lập tức đem Hỗn Nguyên Chi Khí quán chủ vào trong ngọc bài mà Khương Thần giao cho lúc trước. Thời điểm này, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Khương Thần nói chỉ cần cầm ngọc bài này liền có thể thôi động trận pháp.
Bởi lẽ sau khi quán chú Hỗn Nguyên Chi Khí vào trong ngọc bài, trước mặt Trương Nhị Huyền lập tức hiện ra một tầng kết giới nhàn nhạt. Tầng kết giới này nhỏ xíu vô cùng nằm tại bên trên ngọc bài, mà phương xa nơi vòng chiến kia cũng đồng dạng hiện lên kết giới mờ ảo như vậy.
“Ủa…làm sao kết giới lần này lại không phải màu xanh lục như lão đại thi triển?”
Nhìn kết giới có cảm giác mông lung huyền ảo trước mắt, sắc mặt Trương Nhị Huyền hiện lên vẻ kì quái. Bởi lẽ kết giới mà lần trước Khương Thần dùng để vây nhốt đám người trung niên nhân đầu lĩnh kia có màu xanh lục, lần này ngược lại có cảm giác giống như không màu.
Lại nói, sau khi kết giới mông lung huyền ảo kia xuất hiện, Trương Nhị Huyền để ý thấy đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn vẫn vây đánh nữ tử áo đen mà không chút để ý. Bộ dáng của bọn họ giống như không hề phát hiện ra sự tồn tại của kết giới chứ không phải không để ý tới sự tồn tại của nó.
“A.” Trương Nhị Huyền vỗ trán: “Là ảo trận sao? Làm sao lại quên mất.”
Nhìn kết giới đang bao trùm đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn, khóe miệng Trương Nhị Huyền dần hiện lên nụ cười nham hiểm.
“Hắc hắc…thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân sắp đến a.”
Nói đoạn, Trương Nhị Huyền liền lấy ra rất nhiều các loại phù lục trong nhẫn trữ vật Khương Thần đưa cho, đem nó chuẩn xác ném về phía đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn sau đó lại đem Hỗn Nguyên Chi Khí tiếp tục quán thâu vào ngọc bài, bắt đầu tác động vào kết giới tý hon mô phỏng trên tay để khởi động mê huyễn trận pháp.
Oành oành oành!!!
Từng đạo thanh âm bạo tạc vang lên, khói lửa mù mịt lan tỏa khắp một vùng rừng rậm rộng lớn.
“Coi chừng có tập kích!!!”
“Các huynh đệ cẩn thận.”
“Khốn kiếp, ở đâu ra yêu thú lợi hại đến thế.”
“Nó đem nữ tử kia nuốt chửng rồi.”
“Huynh đệ, mau giết nó.”
Thời gian chậm chậm trôi…
Phương xa vẫn vang lên từng đạo thanh âm binh khí va chạm, thế nhưng nếu như có người nhìn thấy tràng cảnh lúc này, bọn hắn nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Bởi lẽ lúc này chín người Tham Lang mạo hiểm đoàn đang không ngừng công kích lẫn nhau.
Nữ tử áo đen ban đầu vốn bị bạo tạc dọa cho sợ hãi, thế nhưng bạo tạc kia dường như chỉ nhắm tới đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn, nàng hoàn toàn không chịu chút tổn hại. Thậm chí khói lửa bạo tạc cũng thổi quét về phía mấy người kia mà không chạm tới thân thể nàng.
Nhân lúc khói lửa mù mịt, nàng lập tức triển khai thân thủ rời khỏi vòng chiến. Vốn muốn một đường bỏ chạy, thế nhưng thiên tính lại có chút tò mò không biết là người nào ra tay giúp đỡ mình, nữ tử áo đen liền nhảy lên một thân cây, đem khí tức giấu đi sau đó quan sát tình hình nơi xa.
Thanh âm nàng nghe được sau đó chính là đám người kia hò hét chém giết yêu thú. Khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt lúc này tràn đầy vẻ mộng bức. Đôi mắt mở lớn nhìn chín người đang liều chết chém giết nhau, miệng khẽ lẩm nhẩm:
“Đám người này là điên rồi sao? Làm gì có yêu thú?”
Rồi chợt, trong đầu nàng xuất hiện dáng vẻ điên cuồng xé tan quần áo của đám trung niên nhân đầu lĩnh lần trước, vẻ điên cuồng đó so với hiện tại của chín người kia hoàn toàn trùng khớp. Giống như bọn họ đang bị một loại thuật pháp nào đó mê hoặc.
“Chẳng lẽ là hắn?” Nữ tử áo đen khẽ lẩm nhẩm.
Chỉ thấy nàng nhìn trái ngó phải, phóng tầm mắt quan sát xung quanh. Không qua bao lâu, dùng cảm giác linh mẫn của một vị Nguyên Hồn Cảnh, nàng cảm nhận được phía sau xuất hiện một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí mờ ảo.
Rất nhanh, thân thể béo ú của Trương Nhị Huyền đang ngồi lấp ló sau một gốc cây liền bị phát hiện. Mặc dù hắn đã che giấu bản thân rất kĩ, thế nhưng một gốc cây cũng không thể che chắn hết thân hình đồ sộ của hắn.
Trương Nhị Huyền vẫn chưa biết bản thân mình bị nữ tử áo đen phát hiện. Hắn lúc này vẫn đang không ngừng chơi đùa với đám Tham Lang mạo hiểm đoàn thông qua ảo trận.
Phải nói tên này quả thật cũng có đầu óc. Hắn trước tiên không thôi động ảo trận trước mà làm ra tình huống bạo tạc hòng khiến cho đám người kia hoang mang, gián tiếp giúp cho nữ tử áo đen chạy trốn.
Xác định nàng đã rời khỏi tầm kiểm soát của ảo trận, bấy giờ hắn mới chăm chú vào trò vui của mình.
“Hắc hắc, trò này có vẻ thú vị a.”
Trương Nhị Huyền không ngừng quán thâu Hỗn Nguyên Chi Khí của mình vào kết giới tí hon trước mắt. Cảnh vật bên trong kết giới lúc này chính là đám người kia đang không ngừng chém giết một tôn yêu thú hung hãn. Thế nhưng yêu thú kia ngoài thực tế lại chính là đồng đội của bọn hắn.
“Còn nữa còn nữa.”
Chờ cho đám người kia chém giết mệt nhoài, Trương Nhị Huyền lập tức biến tôn yêu thú kia bị giết chết, sau đó thay vào chính là hình ảnh của nữ tử áo đen sợ hãi nép mình dưới gốc cây, y phục bị đánh rách nát, xuân quang lồ lộ.
Ngay lập tức, đám chín người đang mệt ngoài ngồi trên mặt đất sau khi giết chết yêu thú liền mặt mũi kích động, gân xanh nổi đầy trán, hai mắt đỏ bừng. Không chút nghi ngờ, chín người nọ chính là bị cảnh sắc trước mắt mê huyễn đến không thể chịu được.
Chỉ thấy tất cả không hẹn mà cùng cởi bỏ y phục nhào vào nữ tử áo đen, mà nữ tử áo đen phương xa đang quan sát lúc này sắc mặt đã đỏ như quả táo chín.
Khung cảnh hiện ra trước mắt nàng lúc này thật quá tục tĩu. Chín người kia vậy mà lại cởi bỏ y phục của mình sau đó tiến lại gần thay phiên sờ mó va chạm lẫn nhau.
“Thật buồn nôn.”
“Không thể nhịn nổi…tên này làm trò gì khiến cho bọn hắn điên cuồng đến vậy.”
Không nhịn được cảnh trước mắt, nữ tử áo đen liền chuyền cành di chuyên tới gần Trương Nhị Huyền xem hắn đang làm gì.
“Tên khốn!!!”