Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Buổi tối hôm đó…



Tổ đội đánh thuê dưới tay Trương Nhị Huyền chủ yếu là các đệ tử ngoại môn, chính vì thế cho nên tại ngoại môn này muốn sắp xếp một chỗ ở cho Khương Thần cũng không phải khó. Chỉ cần phân phó cho một tên tiểu đệ, Khương Thần rất dễ dàng có chỗ nghỉ ngơi.



Lúc này, Trương Nhị Huyền cùng Khương Thần đang ngồi trong một gian nhà gỗ nhỏ. Nơi này là Trương Nhị Huyền vừa trưng dụng từ một tên tiểu đệ, bắt buộc người kia phải chạy đi chỗ khác. Mà hiện tại hắn đang thao thao bất tuyệt với Khương Thần về tình hình của Linh Vân Tông trong suốt hai năm qua.



“Vừa rồi ngươi nói vị Âu Dương Trác kia có sử dụng đồng thuật?”



Sau khi nghe Trương Nhị Huyền kể về tân tinh mới nổi của Linh Vân Tông, Khương Thần đối với với người kia cũng rất hứng thú. Bởi lẽ theo lời kể của Trương Nhị Huyền, đối phương dường như biết sử dụng đồng thuật, mà tộc nhân Thánh tộc bọn hắn vừa vặn có sở thích chính là đánh với những kẻ mang đồng thuật trong mình.



“Đúng vậy. Thực ra ta cũng không biết đồng thuật của hắn là thế nào, chỉ là trong một lần tình cờ nghe được đám người thân tín của hắn nói chuyện.” Trương Nhị Huyền hơi chút mơ hồ nói.



Kỳ thực hắn cũng chưa nhìn thấy đồng thuật được sử dụng bao giờ, Âu Dương Trác có sử dụng được đồng thuật thật hay không hắn cũng chỉ nghe người kể lại, bây giờ thuật lại cho Khương Thần biết mà thôi.



“Xem ra hai năm qua Linh Vân Tông cũng thay đổi không nhỏ.”



“Ừm! Lão đại, hai năm qua ngươi đã đi đâu?” Trương Nhị Huyền có chút tò mò, cười hỏi.



“Ra ngoài lịch luyện thoáng một phát. Đương nhiên là chém giết sinh tử rồi.” Khương Thần cũng không nói rõ quá trình bản thân đã trải qua ở Vân Đoan sơn mạch. Hắn chỉ thuật lại vài sự việc ví dụ như chém giết yêu thú, chém giết sơn tặc mà thôi.



“Hắc hắc, lão đại ngươi ra ngoài như vậy có lẽ thu về không ít thứ tốt a?” Trương Nhị Huyền xoa xoa tay, đầu hơi chút cúi thấp kèm theo đó là nụ cười đê hèn rất hợp với bộ dáng của hắn.



Đối diện phía bên kia, Khương Thần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Nhị Huyền, khóe miệng hiện lên dáng cười khinh bỉ, thanh âm trào phúng khẽ vang:



“Lịch luyện sinh tử nha, đâu ra nhiều thứ tốt giống như ngươi. Ăn chơi nhảy múa vẫn có tài nguyên tu luyện đổ vào túi.”



Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Trương Nhị Huyền hơi biến đỏ. Thế nhưng vẻ xấu hổ chỉ xuất hiện trong chốc lát liền biến mất, thay vào đó, tên bàn tử này thể hiện ra bộ mặt rất rắm thúi. Chỉ thấy hắn quay người sang một bên, đầu ngẩng cao cố ý lộ ra góc nghiêng của mình cho Khương Thần nhìn. Thanh âm chói tai từ miệng hắn cũng vang lên:



“Đấy là nhờ Trương đại gia ta có đầu óc mới nghĩ ra. Thế nào? Không tệ chứ lão đại.”



Nhìn bộ dáng của tên này, Khương Thần quả thật rất muốn đánh cho hắn một trận nhừ tử. Chẳng qua nói gì thì nói, biện pháp thành lập tổ đội đánh thuê của Trương Nhị Huyền rất mới mẻ, thậm chí Khương Thần hắn cũng chưa từng nghĩ đến cách làm này bao giờ.



Nghe Trương Nhị Huyền nói, bọn hắn thường tiếp nhận nhiệm vụ tuần sau đó sẽ hoàn thành trong hai ba ngày. Khi giao trả sẽ nhận ba thành phần thưởng của nhiệm vụ. Hai thành chia cho người đi làm nhiệm vụ, một thành nộp cho Trương Nhị Huyền.



Đối với một nhiệm vụ tuần, hai thành phần thưởng cũng không quá nhiều, thế nhưng bọn họ làm một lần có thể lên đến hàng trăm nhiệm vụ, cộng con số đó lại từ ít lại hóa rất nhiều. Mà tổ đội đánh thuê bọn hắn luôn hành động với nhau dù cho mỗi nhiệm vụ đơn giản nhất. Chính vì thế tốc độ làm nhiệm vụ rất nhanh đồng thời thương vong gần như khó có thể xảy ra.



Hầu như mỗi ngày đám người kia đều hoàn thành cả trăm nhiệm vụ cho đệ tử ngoại môn, Trương Nhị Huyền nghiễm nhiên thu về rất nhiều lợi ích. Hai năm qua hắn cũng không phải bận bịu làm nhiệm vụ, tất cả đều có tiểu đệ làm giúp. Công việc của hắn chính là mỗi buổi chiều chạy ra ngoại môn theo dõi sinh ý sau đó là trở về tu luyện. Đây cũng là lý do trong thời gian ngắn như vậy hắn có thể từ Nguyên Khí Cảnh đạt tới Nguyên Hồn Cảnh.



“Không tệ.” Khương Thần khẽ gật đầu, không thể không nói có chút tán thưởng đối phương.



“Ha ha…hiện tại ở ngoại môn, danh khí của Trương đại gia ta cũng không nhỏ.” Trương Nhị Huyền cười nói: “Vốn ta còn định triển khai loại hình này trong nội môn thế nhưng Chấp Pháp Đường không cho phép. Ài…nếu như có thể hoạt động ở nội môn, lợi ích thu về đương nhiên lớn hơn nhiều.”



Vẻ mặt hơi chút ảo não của Trương Nhị Huyền khiến cho Khương Thần buồn cười. Gia nhập tông môn cốt là để tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc, sau đó chính là va chạm, tôi luyện bản thân thông qua nhiệm vụ tông môn. Mô hình tổ đội đánh thuê của Trương Nhị Huyền kia trực tiếp biến các đệ tử ngoại môn thành những kẻ lười nhác. Từ đây không ai phải tốn một phần thời gian tu luyện để đi làm nhiệm vụ, không phải làm nhiệm vụ nhưng vẫn thu về phần thưởng, lâu dần sẽ hình thành thói quen xấu cho các đệ tử. Chấp Pháp Đường để yên chuyện này mới lạ.



Mặc dù vậy, tổ đội đánh thuê của Trương Nhị Huyền vẫn hoạt động tốt, hiển nhiên hắn cũng biết cách luồn lọc đám người Chấp Pháp Đường để cho qua chuyện. Từ đây có thể thấy tên này quả thật chính có thiên phú làm gian thương.



Hai người trò chuyện cơ hồ là nguyên một đêm. Thông qua đó Khương Thần cũng đã nắm rõ tình hình Linh Vân Tông thời điểm hiện tại.



Buổi sáng hôm sau…



Không biết tin tức Khương Thần trở về tông môn bằng cách nào truyền ra, lúc này vừa mới mở cửa ra, hắn đã bị choáng ngợp trước lượng người khổng lồ tụ tập ở nơi đây.



“Ồ, kia chính là vị Khương sư huynh đó ư?”



“Nhìn hắn cũng rất bình thường a, không có gì nổi bật.”



“Hừ, đúng là đám đệ tử nhập môn sau này, các ngươi làm sao biết được hắn đã từng tung hoành trong tông môn đại tái như thế nào.”



Phần lớn người tới đều là những đệ tử sau khi Khương Thần rời đi được tuyển trạch, bọn họ đối với vị được coi là truyền kỳ của ngoại môn này rất là tò mò. Chính vì vậy tin tức truyền ra tối hôm qua thì ngay sáng sớm nay rất cả đã có mặt tại đây để nhìn xem truyền kỳ kia tròn méo vuông ra sao.



“Bàn tử, xem ra tiểu đệ của ngươi rất tốt.” Khương Thần nheo mắt nhìn đám đông trước mặt, khóe miệng khẽ giật giật một cái: “Vốn muốn âm thầm nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại xem ra không thể rồi.”



“Hừ, tên này. Đã nói phải giữ bí mật a.” Trương Nhị Huyền biết Khương Thần vốn không thích náo nhiệt cho nên hôm qua lúc mượn chỗ ở của tiểu đệ đã nói hắn không được truyền tin tức ra ngoài. Hiện tại xem ra tên kia không giữ được miệng.



“Các vị, không biết sáng sớm tụ tập ở đây có việc gì?”



Đương lúc đám đông còn đang xôn xao hỗn loạn thì từ phía sau, một đoàn người mặc phục sức giống y hệt nhau rẽ lối đi đến. Đám người này vừa đi vừa không ngừng dùng vũ khí xua đuổi các đệ tử khác, vẻ mặt vô cùng hung hăng. Mà các đệ tử khi nhìn thấy nhóm người này đi đến liền nhao nhao thoái lui tránh đường.



“Tránh đường tránh đường.”



Dẫn đầu đám người kia là một vị nam tử dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt lạnh lùng âm tàn tràn ngập sát khí. Đám người này sau khi rẽ lối đi đến liền dùng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn lấy Khương Thần.



“Chấp Pháp Đường sao?”



Khương Thần nhíu mày nhìn đám người trước mặt. Chợt, hắn phát hiện ra nam tử dẫn đầu rất quen mắt.



“Là ngươi?”



Khương Thần liếc nhìn nam tử nhỏ gầy dẫn đầu đám người kia, vẻ mặt hiện lên chút ngạc nhiên. Người này hắn nhận ra. Đối phương chính là hạng mười Ngoại Môn Bảng lúc trước từng bị hắn đánh bại – Tô Ưng.



Tô Ưng năm xưa sau khi đánh lén Khương Thần liền bị rất nhiều người ghét bỏ. Hắn sau đó thậm chí còn bị mấy vị sư huynh đệ tại Yêu Nghiệt Đường hành lên hành xuống một phen. Hiện tại cũng không biết lăn lộn thế nào lại là một thành viên của Chấp Pháp Đường, mà lúc này hùng hùng hổ hổ dẫn người đến xem ra mục tiêu là Khương Thần.



Phía bên kia, Tô Ưng cũng hơi chút ngạc nhiên khi mà Khương Thần còn nhớ mặt mình. Hắn có chút buồn cười, cơ mặt thuận thế cũng giãn ra.



“Khương Thần, tin tức ngươi trở về xem ra rất chính xác.” Tô Ưng cười nói: “Ngươi rời đi tông môn hai năm, nhiệm vụ tông môn không hoàn thành, hiện tại mời ngươi đến Chấp Pháp Đường nhận trọng phạt.”



Phì!!



Một đạo thanh âm phì cười vang lên, phía sau Khương Thần, Trương Nhị Huyền không nhịn được ôm bụng.



“Ha ha, ta ngược lại quên mất, lão đại ngươi đi hai năm nhiệm vụ tông môn đã chất cao như núi, hạng mười Ngoại Môn Bảng của ngươi cũng bị tông môn tước mất, ha ha…quên không nhắc nhở ngươi đến Chấp Pháp Đường chịu phạt.”



Khương Thần nhìn thấy bộ dáng không chút đứng đắn của Trương Nhị Huyền, hắn giơ tay đập mạnh vào sau gáy đối phương khiến cho đối phương ngã úp mặt xuống đất. Chỉ thấy Khương Thần hướng về Tô Ưng khẽ gật đầu:



“Mời dẫn đường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK