Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thời điểm tiến vào vân vụ, chướng khí, Khương Thần mới phát hiện ra nơi này không hề đơn giản. Với tốc độ gió cao như vậy nhưng khí vụ vẫn cứ mù mịt mà không bị thổi bay đi, đó là bởi vì vượt qua lớp sương mù này chính là một cột đá thẳng đứng lên trời chặn trước mặt. Cột đá này chỉ có khe hở hai bên vách núi vô cùng nhỏ hẹp mà gió chính là thổi quét qua đó. Phần ở giữa núi đá này chỉ chịu chút ít ảnh hưởng của gió cho nên sương khói ở đây hầu như sẽ không bị xê dịch quá nhiều.



Không chỉ vậy, tầng mê vụ chướng khí này còn là từ trong một hang núi ở lưng chừng hẻm núi phả ra không ngừng. Một phần mê vụ bị thổi bay đi, phần khác lại tiếp tục được phả ra khiến cho người ta có cảm giác sương mù kia giống như vô kiên bất tồi trước cuồng phong. Đây cũng là lý do Khương Thần lúc trước nhìn thấy khói lửa bị thổi bay mà mê vụ không hề tan biến.



“Cẩn thận…” Bạch U Cơ nhìn thấy núi đá lớn ngăn cản phía trước, bản thân liền giật mình, khuôn mặt sau đó hiện lên vẻ hốt hoảng.



Khương Thần từ lúc đi vào hẻm núi đều triển khai tinh thần lực quét xung quanh thế nhưng mãi đến lúc gần chạm tới núi đá trước mặt, hắn mới có thể lờ mờ nhìn thấy. Bởi lẽ tầng mê vụ trước mắt này không ngờ còn có thể ngăn cản tinh thần lực nhìn xuyên qua.



Kịp thời làm ra phản ứng, Khương Thần lập tức đem Bạch U Cơ dồn về phía bên phải khiến cho dù lượn nghiêng phải. Một góc lượn vô cùng hoàn mỹ lúc này vừa vặn khiến cho dù lượn lách được qua hẻm đá được tạo thành giữa núi đá và vách núi.



Sau khi vượt qua hiểm cảnh, Khương Thần lập tức quán chú Hỗn Nguyên Chi Khí vào cổ họng của mình, đem thanh âm phát ra đến mức tối đa. Hắn hướng về phía sau kịp thời hét lên:



“Tất cả lập tức bẻ lái sang phải, bay sát vào vách núi.”



Trong phút chốc, phía sau vang lên từng tiếng vút vút giống như xé gió kèm theo đó là mấy tiếng xuýt xoa kinh thán. Hiển nhiên đám người phía sau vừa mới trải qua một phen hú hồn khi suýt nữa thì đâm vào núi đá cản trở trước mặt nếu như không có Khương Thần nhắc nhở kịp thời.



Sau khi mười người phía sau vượt qua được một pha hiểm hóc đầu tiên, thanh âm của Khương Thần lại tiếp tục vang lên phía trước khiến cho người bọn họ lại một phen toát mồ hôi hột. Bởi lẽ bọn họ vừa mới vượt qua khe núi chật hẹp lập tức lại gặp phải đoạn hẻm núi ngoằn nghèo.



Vốn dĩ phía ngoài hẻm núi kia rất rộng nhưng vào đến trong này, bề rộng đã không còn được bao nhiêu. Bọn họ nếu như gặp khúc cua mà không điều khiển khéo léo, rất dễ đâm vào vách núi. Mà ngã cua đầu tiên sau khe núi chính là một đoạn ngoằn nghèo ba bốn lần lượn tựa như rắn.



Nhìn sáu con dù lượn nối đuôi nhau vượt qua khúc núi hiểm trở kia, không ít người bên ngoài phải lau mồ hôi tim đập thình thịch thay người trong cuộc.







“Lão Bát, làm sao lâm thời lại thay đổi lộ tuyến?”



Trước cổng một ngôi cổ thành rộng lớn xuất hiện mười tám đạo bóng người đang ngồi nghỉ ngơi. Sắc mặt ai nấy lúc này đều hiện lên chút nhợt nhạt thế nhưng sâu trong mắt bọn họ lại hiện ra chút huyết quang, mà trên người ai nấy cũng nhàn nhạt một tia mùi máu tươi.



Đám người này chắc chắn là vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt!



“Bạch sư muội đang hướng về Thiên Tây Thành, chúng ta tới đó đón bọn họ.” Một vị nam tử dáng người thanh tú đang ngồi một mình một góc, trọng xích trên tay chống xuống mặt đất, khuôn mặt trầm ngâm, khẽ nói.



Một vị nam tử khác tuổi tác có lẽ nhỏ hơn người trước một chút, hắn từ trên một bức tường đổ nát gần đó nhảy xuống. Sau khi tiến lại gần người kia, hắn nói:



“Chúng ta không tiến vào Cố Cung nữa sao?”



“Có, nhưng là sau khi tụ họp với Bạch sư muội.” Nam tử cầm trọng xích lạnh lùng nói: “Nhân lực của chúng ta hiện tại thiếu hai người so với đám người Cửu Nguyệt Vương Triều…muốn tới Cố Cung từ hướng Nam lại phải vượt qua Độc Viên, thực lực không được bảo trì đỉnh phong sẽ không thể đánh lại bọn họ.”



“Nếu vậy chẳng bằng chúng ta ra bên ngoài săn giết yêu thú.” Vị nam tử kia nở một nụ cười đầy ý vị nói: “Bên ngoài kia cũng còn không ít đội ngũ, nếu như…”



“Ở đây ta là người quyết định.” Nam tử cầm trọng xích hừ lạnh nhìn người đối diện nói.



Người kia lập tức im lặng, khuôn mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.



Lúc này, một vị nữ tử mặc y phục đỏ, dáng người thanh lệ thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp pha chút yêu mị chậm chậm bước tới, nở một nụ cười sau đó khẽ nói:



“Được rồi lão Bát, ngươi cũng không cần lúc nào cũng lạnh lùng với người bên cạnh như vậy.”



Nói đoạn, nữ tử này hướng về mọi người nói:



“Ngoại trừ Cửu Nguyệt Vương Triều đang ở trong Cố Cung, chúng ta không thể phán đoán được vị trí của đội ngũ khác cũng như số lượng nhân mã của bọn họ, ta đề nghị mọi người nghe hắn, cùng tới Thiên Tây Thành chờ U Cơ. Thế nào?”



Năm sáu người bước ra, khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc. Thế nhưng hành động của bọn họ chính là gián tiếp đồng ý với lời nói của nữ tử xích y. Những người khác sau khi nhìn thấy mấy vị kia đồng tình, sau một phen nhìn nhau cuối cùng cũng lần lượt đồng ý.



Mười tám người chỉ còn vị vừa rồi bị nam tử cầm trọng xích hù dọa là chần chờ chưa quyết định. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn rốt cuộc cũng phải nhượng bộ.



Đội ngũ mười tám người này chính là các đệ tử Nguyên Hồn Cảnh của Linh Vân Tông, nam tử cầm trọng xích kia là người dẫn đội, hắn chính là Vương Chi Sách, mà người bị hắn nạt nộ là Vương Hiền của Tuyệt Thế Đường. Người năm xưa bị La Chinh từ chối, cuối cùng đâm ra ghét bỏ toàn bộ Yêu Nghiệt Đường.



Nữ tử xích y gọi là Hồng Ngọc Kiều, là đồ đệ thứ năm của La Chinh, thực lực Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, ngang bằng với Vương Chi Sách. Chẳng qua Vương Chi Sách tu luyện vương cấp công pháp cho nên nếu bàn về chiến lực thì hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.



Mười tám người sau khi đạt thành ý kiến, bọn họ liền lập tức đứng dậy sau nghỉ ngơi, một đường hướng về hướng Tây Bắc để tới Thiên Tây Thành.



Tại một địa phương khác, nơi này là rừng rậm âm u, thỉnh thoảng xuất hiện dấu vết tàn tích của làng mạc bị tàn phá, hiện chỉ còn móng nhà lộ ra đôi chút.



Lá rừng vang lên những tiếng xào xạc, gió lớn thổi qua, bãi đất trống ngay giữa móng một căn nhà đã bị phá nát xuất hiện bảy đạo nhân ảnh. Bảy người này lấy một vị nữ tử xinh đẹp làm đầu, tất cả đều đứng sau nàng, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng không có nhiều cảm xúc.



Nữ tử này một thân áo vải, trên áo vải thêu lên hoa sen thanh lịch, thoạt nhìn tươi mát lịch sự tao nhã.



Nữ tử thanh lịch thoát tục, dung mạo thanh lệ, một đôi tú mục sáng tỏ không bụi. Cả người nàng thoạt nhìn như u cốc thanh hà, thanh lịch thanh lệ. Cả người nàng điềm tĩnh minh nhã, cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc.



Nàng gọi là Viên Linh Nhi, đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều, đồng thời cũng là dẫn đội bảy người Nguyên Khí Cảnh đi vây bắt Khương Thần. Hiện tại nàng cùng với mấy vị đệ tử trong vương triều đang đứng ở đầu bên kia dãy núi, khu vực nằm giữa Dốc Đứng và hẻm núi Tử Thần.



Theo tính toán của Dạ Tư Tĩnh, đám người Cổ Nguyên Vương Triều này hẳn là đang tiến về Khu Mỏ Hoang. Hiện tại không biết vì lý do gì mà đổi phương hướng đi tới nơi này.



“Linh Nhi, lâm thời thay đổi ý định, đây không phải cách làm thường thấy của ngươi.” Một vị nam tử thực lực Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong nhìn Viên Linh Nhi hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mà nói.



Vị nữ tử gọi là Viên Linh Nhi kia không đáp, nàng giở ra địa đồ, sau khi vạch lên đó vài đường liền nói:



“Chúng ta cần thêm vài canh giờ nữa để có thể di chuyển tới Phong Khiếu Lâm.”



Nói đoạn, nàng nhìn về một hướng, thanh âm như chuông bạc khẽ vang:



“Đi thôi.”



Nam tử kia sau một phen nghi hoặc cuối cùng cũng không hỏi gì, hắn cùng với mọi người theo sau Viên Linh Nhi chạy tới địa điểm gọi là Phong Khiếu Lâm kia.



Ba canh giờ sau…



Bảy người Cổ Nguyên Vương Triều này rốt cuộc chạy tới Phong Khiếu Lâm.



Gọi là Phong Khiếu Lâm chính là dựa vào loại đặc trưng mà chỉ có nơi này mới có. Vị trí của Phong Khiếu Lâm nằm ở sát với hẻm núi Tử Thần cho nên toàn bộ gió sau khi đi qua hẻm núi đều sẽ tới đây đầu tiên. Gió qua hẻm núi phát ra đều đều những tiếng như thú dữ gầm rống cho nên được gọi là Phong Khiếu Lâm.



“Linh Nhi, không phải chúng ta sẽ tới Khu Mỏ Hoang sao?” Vị nam tử vừa rồi lần này rốt cuộc không nhịn được nữa, hướng về phía nữa tử thanh nhã kia chất vấn.



Viên Linh Nhi bấy giờ mới nhìn hắn, mỉm cười mà nói rằng:



“Vị Khương Thần này thời điểm ở hoàng cung trước khi truyền tống đi…ta có nhìn thấy công chúa Cửu Nguyệt Vương Triều đối với hắn đặc biệt quan tâm.”



“Chuyện đó có liên quan?”



“Loại quan tâm này giống như là đối đãi ngang hàng giữa hai vị bằng hữu. Ta lại nghe nói Linh Vân Tông cùng với Cửu Nguyệt Vương Triều như nước với nửa…đạt được quan tâm của công chúa hoàng triều, người kia nhất định có chỗ khác thường.”



Mọi người nghe thấy có điểm là lạ, ai nấy lập tức dừng lại động tác, ánh mắt hướng về phía Viên Linh Nhi nghe nàng phân tích.



“Người khác thường, thường thường cũng sẽ có suy nghĩ không giống ai…ta đoán rằng hắn sẽ không đi qua Khu Mỏ Hoang mà ngược lại sẽ vòng qua Dốc Đứng đi tới mặt sau của hẻm núi Tử Thần.”



Viên Linh Nhi giở ra địa đồ chỉ về phía Hắc Yên Hồ nói:



“Lần trước Minh Nguyệt Vương Triều đang ở phụ cận quanh đó, bọn họ hẳn cũng nhắm tới vị chủ kia…hắn không đi đường đó mà muốn né tránh chúng ta, vậy thì chỉ có thể đi theo đường mà ta vừa nói…Chúng ta hiện tại mai phục ở chỗ này liền tốt.”



Nói xong, nàng đưa tay vén lên mái tóc của mình, nụ cười nhẹ nhàng trên môi khẽ hé mở:



“Còn nếu như phán đoán sai, coi như chúng ta tới đây săn giết yêu thú. Nghe nói tại Phong Khiếu Lâm này cũng có không ít nhị giai yêu thú.”



Ai nấy còn đang gật gù chỗ hiểu chỗ không, phía trước đột nhiên xuất hiện từng đạo chấn động. Phương xa phóng tới từng đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ.



“Nhìn xem, Linh Nhi tỷ nói đúng.” Một vị nữ tử trong đội lúc này chỉ về phương hướng phía trước khẽ reo lên.



“Không đúng…làm sao lại có nhiều hơn một người đây…bên cạnh bị Khương Thần kia cùng lắm có thêm một vị gọi là Bạch U Cơ thôi chứ.” Viên Linh Nhi hiện ra thần sắc khó tin, thanh âm có chút âm tình bất định vang lên: “Khí tức này…người kia chẳng lẽ lại lựa chọn vượt qua hẻm núi Tử Thần? Bằng không làm sao có thể tới Phong Khiếu Lâm nhanh như vậy được?”



Viên Linh Nhi vừa dứt lời, gió lớn từng cơn thổi qua đem theo tiếng vù vù phật phật. Trên bầu trời xuất hiện sáu đạo cánh chim màu xanh lam đang dùng tốc độ cực nhanh từ phía hẻm núi Tử Thần bay ra.



Trên sáu đạo tựa như cánh chim kia Viên Linh Nhi có thể cảm nhận được từng đạo khí tức kịch liệt phát ra, giống như thứ kia vừa mới trải qua một trận chiến vậy. Mà loại khí tức này vừa vặn trùng khớp với khí tức mà nàng vừa mới cảm nhận được khi nãy.



“Làm sao có thể? Bọn họ…bọn họ sử dụng phi chu sao? Không thể nào, đó là phạm luật.”



Sáu cánh chim xanh lục bay trên bầu trời kia chính là mười hai người do Khương Thần dẫn đầu đã vượt qua hẻm núi Tử Thần, tiến vào Phong Khiếu Lâm. Bọn họ lúc này đang nương nhờ sức gió mạnh mẽ một đường bay thẳng về phía trung tâm.



“Ngươi bị ngu sao, đó không phải là phi chu…”



“Vậy đó là gì?”



“Ta không biết…”



“…”







Xin lỗi các vị, nhà ta hôm nay bị cắt điện. Khổ không nói nên lời. Vốn định lên chương sớm hơn mà hiện tại mới xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK