Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, Bạch Diễm Cơ nhìn thấy tạo nghệ trận pháp của Khương Thần rất cao minh cho nên không kìm được lòng mà muốn học tập. Bởi vì qua ngày mai nàng phải quay trở về Thiên Thánh Cầm Cung để tu luyện nên nửa đêm nửa hôm mới tìm tới hắn.

Đối với nữ tử yêu mị tận xương như Bạch Diễm Cơ, để không dính líu đến nàng thì Khương Thần chỉ có thể đối với nàng kính nhi viễn chi. Bất quá nếu như nàng đến tìm hắn vì học tập trận pháp, hắn lại khó có thể chối từ. Cái gọi là người không chung chí hướng không thể nói chuyện, mà ý tưởng lớn gặp nhau thì không khác gì bằng hữu tri kỷ.

Bạch Diễm Cơ này giống với Bạch U Cơ, đều tự mày mò học hỏi phụ tu chức nghiệp chứ hoàn toàn không có người chỉ đường dẫn lối, chính vì thế mấy vấn đề nàng hỏi đều là những kiến thức cơ bản. Khương Thần đối với mấy điều này cố gắng giảng giải thật dễ hiểu cùng ngắn gọn cho nàng.

Nữ tử này vô cùng sáng dạ. Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn đã hấp thụ được vô vàn kiến thức bổ ích, hơn thế nữa càng là đào sâu vào chức nghiệp trận pháp sư. Đôi mắt lấp lánh nhìn Khương Thần mỗi lần trông chờ câu trả lời của hắn giống như nàng hận không thể quỳ xuống bái sư.

“Khương công tử, kiến thức về trận pháp của ngươi thật cao thâm. Diễm Cơ quả thật như được thể hồ quán đỉnh.”

Bạch Diễm Cơ kính cẩn cúi mình, thậm chí đều tự mình rót trà mời Khương Thần một chén. Đây hoàn toàn là một sự tôn trọng đối với đồng nghiệp của mình. Đó giống như luyện đan sư khi nhìn thấy luyện đan sư khác có phẩm cấp cao hơn cũng bày tỏ kính trọng như vậy.

“Diễm Cơ tiểu thư không cần khiêm tốn. Ngươi không cần người truyền thụ cũng có thể hiểu biết trận pháp đến mức này, tương lai so với bất kỳ trận pháp sư nào cũng đều không kém.” Khương Thần không vui không buồn, thanh âm trầm trầm đạm mạc khẽ vang.

“Vậy tương lai ta so với Khương công tử thì thế nào?” Bạch Diễm Cơ che miệng cười khẽ, thanh âm vừa trong trẻo lại mang theo vẻ lả lơi vang lên.

Khương Thần đối với câu hỏi này cũng không chút giấu diếm mà nói rằng:

“Chỉ có thể làm đồ đệ của ta.”

Nói đoạn, hắn nghiêng mắt nhìn Bạch Diễm Cơ, muốn xem phản ứng của nàng thế nào. Chỉ thấy đối phương sau một phen sững người liền lập tức che lấy miệng nhỏ, hai mắt híp thành nguyệt nha, tiếng cười tựa chuông bạc khẽ vang khiến cho gian phòng ảm đạm trở nên tươi vui hơn rất nhiều.

“Khương công tử thật biết nói đùa.” Bạch Diễm Cơ cười nói: “Ta nghĩ ngươi bình thường rất nghiêm túc a, không nghĩ tới cũng có lúc biết bông đùa như thế này.”

Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu từ chối cho ý kiến. Trên thực tế hắn là đang nói thật. Lúc trước hắn vốn là một vị thất phẩm trận pháp sư. Hiện tại chỉ là do thực lực chưa đủ cho nên không thể xây dựng được trận pháp cấp cao mà thôi.

Ở thế giới giống như Lam Tuyết Thế Giới này, thất phẩm trận pháp sư không khác gì phượng mao lân giác. Bạch Diễm Cơ dưới tình huống không có người dẫn đường thì đừng mơ vượt qua cánh cửa ngũ phẩm trận pháp sư chứ đừng nói tới chạm tới thất phẩm. Như vậy làm đồ đệ của Khương Thần vẫn còn vinh dự cho nàng.

Nói đi cũng phải nói lại, nàng không có người chỉ lối, chỉ tự mình tìm tòi mò mẫm học trận pháp mà cũng có thể đạt tới tam phẩm trận pháp sư, thậm chí còn đạt được huy chương khảo hạch. Thiên phú cỡ này cũng rất ghê gớm.

Bạch gia có ba nàng công chúa, từng người đều là kỳ tài không hề tầm thường. Bạch Diễm Cơ cảnh giới vừa là Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong, đồng thời là một vị tam phẩm trận pháp sư. Bạch U Cơ cũng là Nguyên Linh Cảnh đồng thời còn là chuẩn tứ phẩm phù sư. Cái gọi là chuẩn tứ phẩm ở đây nghĩa là nàng vừa mới đạt tới tứ phẩm, mò mẫm tới tứ phẩm phù văn, miễn cưỡng vẽ được tứ phẩm phù lục. Tuy rằng so với tứ phẩm chân chính còn kém một chút hỏa hầu nhưng cũng đã được coi là tứ phẩm. Còn lại Bạch Linh Cơ tuy rằng không biết còn tu luyện phụ tu nghề nghiệp gì không thế nhưng hiện tại Khương Thần tạm biết nàng có thể xem bói, tương lai hoàn toàn có thể thử sức với chức nghiệp chiêm tinh sư.

“Khương công tử, ngươi có thể cho ta xem mấy cây trận kỳ được không?”

“Không vấn đề gì.”

Đem theo sự tò mò, Bạch Diễm Cơ bắt đầu nghiên cứu mấy cây trận kỳ của Khương Thần. Nàng phát hiện ra phù văn khắc họa trên trận kỳ rất huyền diệu, trận pháp cũng có chút liên quan đến phù văn cho nên nàng cũng từng nghiên cứu qua không ít các loại phù văn cũng như phù lục. Bất quá Bạch Diễm Cơ nàng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy phù văn lạ như mấy phù văn trên cây trận kỳ này.

“Khương công tử, Diễm Cơ mạnh doạn đoán bừa, hi vọng ngươi đừng cười chê.” Bạch Diễm Cơ vuốt ve trận kỳ một hồi, thanh âm nhẹ nhàng mang theo thổ khí như lan khẽ vang: “Có phải Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận lúc trước ngươi xây dựng được nhanh chóng như vậy là nhờ phù văn trên trận kỳ này đúng không? Theo ta được biết Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận cũng không dễ dàng xây dựng như vậy.”

“Không sai.” Khương Thần gật đầu: “Bất quá năng lượng trên trận kỳ đã tiêu hao hết. Hiện tại muốn tiếp tục sử dụng được cần phải khắc họa lại phù văn. Hơn nữa thứ đồ này càng dùng càng yếu, cuối cùng chỉ là hàng phế phẩm.”

“Hóa ra là vậy…” Bạch Diễm Cơ khẽ gật đầu, lúc này, nàng lại tiếp tục ngắm nghía phù văn trên trận kỳ, bộ dáng lộ ra say mê.

Cùng với việc ngắm vuốt trận kỳ, thỉnh thoảng Bạch Diễm Cơ lại đặt ra vài câu hỏi liên quan, mà đối với mấy câu hỏi này, Khương Thần cũng không ngại mà trả lời cặn kẽ cho nàng.

Bình thường Bạch Diễm Cơ xây dựng trận pháp chỉ sử dụng phù lục hoặc dùng thiên tài địa bảo, các loại nguyên bảo, … chứ chưa bao giờ dùng đến trận kỳ cho nên cũng không biết cơ chế hoạt động của trận kỳ là như thế nào. Hiện tại được Khương Thần tường tận giảng giải, nàng cảm giác như một chân trời mới được mở ra. Ánh mắt nhìn Khương Thần càng là dày đặc cảm kích.

“Không biết Khương công tử có thể bỏ qua thứ yêu thích mà nhường lại cho ta bộ trận kỳ này được không?” Bạch Diễm Cơ chớp động đôi mắt, thanh âm kiều mị khẽ truyền tới.

“Không vấn đề gì. Hiện tại năng lượng trên trận kỳ đã tiêu hao còn lại không bao nhiêu, nếu như không khắc họa lại phù văn thì cũng chỉ là kê cân mà thôi.” Khương Thần không mặn không nhạt, đáp: “Diễm Cơ tiểu thư nếu ưa thích thì cứ lấy.”

“Ít nhất nó vẫn còn giá trị tham khảo.” Bạch Diễm Cơ cười cười: “Ta đối với phù văn trên trận kỳ cảm thấy rất hứng thú.”

Nói đoạn, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây cung tinh xảo có các khớp nối gấp lại vô cùng gọn gàng. Bên cạnh cây cung này còn có một thanh ngọc giản nhỏ phát ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.

“Khương công tử, thứ này mời ngươi nhận lấy. Coi như là trao đổi với trận kỳ của ngươi đi.” Bạch Diễm Cơ nở nụ cười quyến rũ, nói: “Diễm Cơ cũng không chiếm tiện nghi của ngươi a.”

“Thứ này…”

“Cung này gọi là Thích Nhật, ngọc giản có ghi lại cách thức sử dụng cũng như là một bộ nguyên thuật gắn liền với nó, hi vọng Khương công tử đừng chê.” Bạch Diễm Cơ đẩy cây cung cùng ngọc giản về phía Khương Thần, nói.

Cầm lấy cây cung trên tay, Khương Thần cảm nhận được một luồng năng lượng chạy dọc theo nó. Cây cung này ít nhất cũng là nguyên bảo Linh cấp thượng phẩm, rất có khả năng còn là cực phẩm nguyên bảo Linh cấp, giá trị rất cao.

Trong tay Khương Thần hiện tại nguyên bảo cũng chỉ có hai thanh, một là thanh kiếm của Bạch U Cơ cho, còn lại chính là bao tay Nam Cung Y Vận đưa cho lúc trước. Cả hai đều là Linh cấp nguyên bảo, bất quá cấp bậc như thế nào trong Linh cấp thì không rõ. Ít nhất Khương Thần cảm thấy hai món đồ kia so với cây cung tên Thích Nhật này vẫn kém đôi chút.

“Được rồi, nếu như ta từ chối hẳn là Diễm Cơ tiểu thư sẽ không vui.” Khương Thần cũng không già mồm cãi láo, chỉ thấy hắn khẽ đưa tay một cái liền thu cả cung lẫn ngọc giản.

“Hì hì, có thế chứ.” Bạch Diễm Cơ che miệng cười khẽ, ánh mắt hiện lên giảo hoạt giống như mục đích vừa mới đạt được.

“Thôi được rồi. Hiện tại cũng đã quá muộn, ta cũng không làm phiền Khương công tử nữa.”

“Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn.”

Trước khi chia tay ở cổng tiểu viên, Bạch Diễm Cơ dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt đỏ bừng hướng về phía Khương Thần nhẹ giọng nói:

“Kỳ thực loại chuyện kia cũng không hẳn là ép mua ép bán.”

Nói đoạn, nàng lập tức quay lưng rời đi đem theo đôi vành tai đỏ như táo chín. Mà bên phía này Khương Thần cũng lờ mờ suy đoán được ý phía sau của câu nói. Chẳng qua hắn chỉ thoáng lắc đầu một cái coi nó như gió thoảng bên tai.



Sau hai ngày khi Bạch Diễm Cơ cùng Bạch Linh Cơ trở về Thiên Thánh Cầm Cung tu luyện, Khương Thần cũng rời khỏi Bạch gia. Trước khi đi hắn chỉ lấy của Bạch gia ba thứ, một chiếc phi chu cùng hai thanh ngọc bội do Bạch Khiêm tế luyện.

Hai thanh ngọc bội này đều là thủ đoạn cấp Nguyên Vương Cảnh do Bạch Khiêm luyện chế. Một cái có thể phát ra công kích ngang với Nguyên Vương Cảnh sơ kỳ, cái còn lại có thể chống đỡ một kích toàn lực của Nguyên Vương Cảnh trung kỳ.

Luyện chế hai món đồ này cũng tiêu tốn của Bạch Khiêm tương đối nhiều tâm huyết, một phần bởi vì Khương Thần rời đi vội vàng cho nên hắn cũng chỉ kịp luyện chế được hai món này mà thôi.

Về phần Khương Thần, hắn cần thứ này hơn là thiên tài địa bảo của Bạch gia. Sở dĩ trợ giúp Bạch Khiêm cũng vì muốn một phần nhân tình của đối phương. Tại Lam Tuyết Thế Giới này có thể có được nhân tình của một vị Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong cũng không phải tầm thường.

Cứ thế đem theo tâm trạng hân hoan, Khương Thần cưỡi lên phi chu quay trở về Cửu Nguyệt Vương Triều.

“Sư tỷ, ta sắp về rồi đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK