Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi toàn bộ thứ hạng cá nhân được công bố, tất cả mọi người trong thí luyện lại được một phen kinh ngạc. Bởi lẽ điểm số của Khương Thần thế mà lại đứng hạng năm. Hắn đạt được hai ngàn hai trăm điểm.



Phải biết Khương Thần chỉ là một vị Nguyên Thể Cảnh, điều này sớm được tất cả đệ tử của chín thế lực nắm bắt. Đối với bọn họ, Nguyên Thể Cản dù yêu nghiệt đến mấy, trên một mức độ nào đó vẫn không thể so sánh được với Nguyên Khí Cảnh. Thế nhưng chính điểm số của Khương Thần đã khiến cho bọn họ phải nhận thức lại điều này.



Một số người còn nhớ thời điểm tuần trước điểm số của hắn là khoảng một ngàn điểm, hiện tại lại nhiều hơn một ngàn điểm. Đệ tử Linh Vân Tông ngoại trừ Bạch U Cơ có tọa độ trùng khớp với hắn, còn lại đều đang tập trung ở Bắc Thiên Nam Thành, đồng thời điểm số qua một tuần của Bạch U Cơ đều không tăng lên bao nhiêu. Đó có nghĩa là khoảng cách hơn một ngàn điểm kia là do Khương Thần tự thân kiếm được chứ không phải nhận từ bất cứ ai.



Một tuần một vị Nguyên Thể Cảnh kiếm được một ngàn điểm, đây thậm chí còn có thể so với mấy thế lực hạng dưới kiếm được a. Ngoại trừ đi cướp thì còn có thể làm gì?



Cướp được hơn ngàn điểm trong vòng một tuần? Lại còn là Nguyên Thể Cảnh? Đây cũng quá là khó tin.



Tuần trước, thời điểm phát hiện ra Khương Thần cầm giữ số lượng lớn điểm, nhiều thế lực đã không giữ được bình tĩnh mà dẫn người lần theo chỉ dẫn trên địa đồ tìm đường tới Suối Ma, hoặc không tính toán đường đi của Khương Thần mà chặn đường hắn.



Trong đó người tới sớm nhất là Minh Nguyệt Vương Triều cùng Thiên Nguyên Vương Triều.



Đáng tiếc hai thế lực này không dẫn theo đệ tử Nguyên Khí Cảnh tới, muốn cướp đoạt điểm số của Khương Thần là không thể nào. Cuối cùng dẫn đến Thiên Nguyên Vương Triều rơi rụng, Minh Nguyệt Vương Triều đoạt được chỗ tốt.



“Đi…hiện tại người kia đang ở hẻm núi Tử Thần, nơi kia chắc chắn không thể vượt qua được, hắn chỉ có thể đi qua Khu Mỏ Hoang hoặc Hắc Yên Hồ mà thôi.”



“Tất cả đổi hướng, không tiến vào trung tâm nữa, vây bắt vị đệ tử Linh Vân Tông kia.”



“Ai cướp được điểm của hắn liền hảo hảo trốn cho kĩ, chuyện còn lại để huynh đệ khác lo.”



“Tất cả hướng về phía Hắc Yên Hồ chặn đầu hắn…”



“Khu Mỏ Hoang thẳng tiến.”



Tại những vị trí khác nhau của Tử Vong Sâm Lâm, có rất nhiều những đệ tử Nguyên Khí Cảnh hô hào nhau nhằm hướng Suối Ma di chuyển.



Khương Thần ban đầu vốn được truyền tống tới phía Tây của Tử Vong Sâm Lâm, hiện tại tới hẻm núi Tử Thần xem như đã đi được nửa chặng đường tiến tới trung tâm. Mà những đệ tử Nguyên Khí Cảnh của các thế lực khác hiện tại nếu như xuất phát ở hai bên phía Nam và Bắc hướng tới trung tâm lúc này đều nhất thời đổi hướng.



Bên phải Suối Ma đi lên phía trên chính là ba khu vực Đồi Sinh Tử, Dốc Đứng cùng Khu Mỏ Hoang.



Tất cả đệ tử Nguyên Khí Cảnh lúc này đang ở phía Nam đều lục tục chuyển đổi phương hướng, nhằm phía Khu Mỏ Hoang trên địa đồ đi tới. Bởi lẽ hiện tại Khương Thần đang ở điểm giáp ranh Suối Ma cùng hẻm núi Tử Thần. Nếu như hắn lựa chọn đi theo bên phải đường chắc chắn sẽ bỏ qua Dốc Đứng địa hình hiểm trở mà đi qua Khu Mỏ Hoang.



Ngược lại nếu đi bên trái thì sẽ đi qua Hắc Yên Hồ, như vậy đệ tử đang ở hướng Tây Bắc Tử Vong Sâm Lâm cũng dịch chuyển dần về Hắc Yên Hồ vây bắt Khương Thần.



Khương Thần trong thoáng chốc hai đường liền có thể bị chặn. Chẳng qua hành động của Khương Thần đám người kia làm sao có thể đoán biết được mà chặn đầu hắn đây. Tương lai thế nào còn cần chờ một khoảng thời gian nữa.



Lại nói, người mà Khương Thần quan tâm lúc này chính là nha đầu Mai Khả Ái. Theo như tọa độ mà thông báo để lại, nàng hiện tại vẫn còn ở Suối Ma. So với vị trí của Khương Thần thì hiện tại nàng ở bên phải của hắn, tức là phần Suối Ma giáp ranh với Đồi Sinh Tử.



“Tiểu nha đầu này cũng thật biết trốn. Rõ ràng đây là chạy ngược lại theo hướng đám người kia đuổi bắt sư tỷ ngươi. Xem ra cũng có chút tiểu thông minh.” Khương Thần nắm rõ được vị trí của Mai Khả Ái, lúc này hướng tới Bạch U Cơ, cười nhẹ nói.



“Ta ngược lại muốn xem xem vị cô nương kia lớn lên trông như thế nào liền khiến cho sư đệ ngươi quan tâm đến vậy.” Bạch U Cơ đưa tay khẽ che miệng. Một đạo tiếng cười như chuông gió khẽ vang khiến cho tâm thần người ta cảm thấy thoải mái.



“Ha ha, vậy thì đi thôi.”



Nói đoạn, Khương Thần men theo chân núi đá di chuyển ra xa hướng gió thổi sau đó mới lần theo tọa độ của Mai Khả Ái tìm kiếm.







Tại một phiến rừng rậm ít người qua lại, nơi kia lúc này đang bốc lên một cột khói trắng. Khói trắng quẩn quanh chướng khí làm cho tầng cây rừng càng thêm mù mịt khiến cho người phương xa nhìn tới còn tưởng cháy rừng.



Trên một bãi đất trống có hai tảng đá nhỏ nhỏ xếp cách nhau một khoảng, trên đó đặt ngang một thanh cự kiếm, mà trên thanh cự kiếm to lớn lúc này ngồi lấy một vị tiểu cô nương.



Tiểu cô nương tuổi tầm mười bốn mười lăm, làn da trắng như sữa, khuôn mặt tinh xảo, khả ái.



Tiểu cô nương lúc này đang cúi người trước một đống lửa lớn, trên tay cầm theo một tảng thịt cháy đen, đang không ngừng cắn xé, vừa cắn vừa mếu máo:



“Khương đại ca thất hứa. Trải qua lâu như vậy vẫn không thấy tới tìm ta. Hại ta phải ăn thứ đồ khó nuốt này.”



Nói xong, nàng lại xé lấy miếng thịt đen thùi lùi, cố gắng nhét vào miệng. Thịt cháy xém vương lên trên miệng, mũi cộng thêm nước mắt lem nhem khiến cho nàng trong thoáng chốc trở thành mặt mèo nhem nhuốc.



Ăn xong miếng thịt đen thui kia, thanh âm nức nở lại vang lên:



“Thật khó ăn…có Khương đại ca thì đâu đói như thế này.”



“Đã một tuần rồi.”



Nói đoạn, nàng lại xé thịt ăn tiếp. Mà mỗi lần như vậy nước mắt nước mũi càng thêm giàn dụa.



Một câu trách móc sau đó lại xé thịt ăn, tiểu cô nương rốt cuộc ăn hết tảng thịt cháy đen. Vỗ lên bụng nhỏ hai tiếng bạch bạch, đầu khẽ lắc, thanh âm mang theo chút chán ghét vang lên:



“Ăn như không ăn.”



Dứt lời, nàng đứng dậy cầm lấy thanh cự kiếm, dùng bản rộng của cự kiếm đập thật mạnh lên đống lửa cùng với tảng thịt còn nướng dở.



Tảng thịt đang nướng vốn cháy khét thế nhưng sau khi bị đập vỡ tung lớp cháy đen thì bên trong lộ ra đều là thịt sống. Kĩ năng nước thịt kia có bao nhiêu yếu kém liền không cần phải nói nữa. Nướng được bên ngoài cháy đen bên trong sống nhăn, có lẽ tiểu cô nương liền là duy nhất vạn cổ.



Đương lúc nàng phát tiết tức giận lên tảng thịt nướng, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng phì cười, sau đó là một đạo thanh âm trách móc vang lên:



“Tiểu nha đầu, ngươi khiến cho chúng ta tìm thật lâu a.”



Đạo thanh âm này vừa dứt, một đạo thanh âm khác cũng vang lên, chẳng qua nghe một cái liền biết người thứ hai là một vị nữ tử, bởi lẽ thanh âm này vô cùng trong trẻo cùng dịu dàng.



“Khả Ái, ngươi không sao chứ? Làm sao lại ra nông nỗi này.”



Tiểu cô nương đang dùng hết sức bình sinh đập nát miếng thịt nửa cháy nửa sống kia chính là Mai Khả Ái mà Khương Thần đang tìm kiếm. Nàng sau khi nghe vào hai đạo thanh âm này, môi nhỏ liền trề ra, nước mắt nước mũi càng là chảy tợn.



Quay đầu lại nhìn, Mai Khả Ái không tự chủ được òa khóc lớn:



“Oa oa…các vị sư huynh sư tỷ, ta thật đói a. Bảo bảo thật khổ a.”



Mấy người phía sau Mai Khả Ái kia sau khi nhìn thấy nàng khóc liền lập tức chạy tới, trên mặt ai nấy đều xuất hiện chút ít mừng rỡ, đồng thời cảm xúc còn xen lẫn chút tức cười.



Vị tiểu sư muội này xem ra trong những ngày qua đã phải chịu khổ thật nhiều.



Một vị nữ tử trong đội nhìn thấy Mai Khả Ái lập tức đi tới, đem tay áo của mình không ngại bẩn thỉu lau sạch nước mắt nước mũi cùng với nhọ đen trên mặt nàng. Tiểu cô nương Mai Khả Ái vì thế lại trở nên khả ái như ban đầu, bộ dáng mèo lem luốc rốt cuộc biến mất.



“Làm sao? Những ngày qua đã ủy khuất người rồi.”



Mai Khả Ái vốn đã nín khóc, sau khi nghe nữ tử này nói vậy liền nghĩ tới mấy ngày hôm nay chỉ được ăn thịt cháy, lập tức lại òa khóc.



“Được rồi không khóc.” Nữ tử kia vỗ đầu an ủi Mai Khả Ái. Đoạn, nàng hướng tới một vị nữ tử khác nói: “Tiểu Nhu, ngươi nhìn xem còn thứ gì có thể ăn được, nướng cho tiểu nha đầu này chút thức ăn.”



“Được, sư tỷ.”



Nữ tử trong đội kia gật đầu, sau đó liền chạy tới gần đống lửa mà Mai Khả Ái vừa đập nát tơi bời, tìm ra trong đó còn một vài mẩu thịt sạch sẽ. Nàng vội vàng nhóm lại bếp lửa sau đó mau chóng nướng thịt.



“Được rồi tiểu nha đầu, không khóc nữa. Kể cho mọi người nghe những ngày qua thế nào nào? Làm sao lại bỏ chạy khiến cho bọn ta đuổi theo ngươi thật lâu. Trên đường còn gặp phải người vương triều khác. Suýt chút nữa hại bọn ta bị đánh ra ngoài hết.” Nữ tử giống như người dẫn đội kia khẽ vuốt mái tóc Mai Khả Ái, ân cần nói.



“Được rồi…nhưng đợi ta hết đói đã.”



“Tiểu quỷ tham ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK