Người đăng: meomeo14311
Lại nói, một câu của vị tam phẩm luyện đan sư kia chính là tiếng lòng của hầu hết những người đến đây. Vẻ mặt của bọn họ tuy không có nhiều biểu tình thế nhưng tất cả không nói gì tương đương với ngầm thừa nhận.“Đáng ghét.” Bạch Linh Cơ liếc nhìn trung niên nam tử kia, miệng khẽ tru lên: “Hừ, chữa trị cho gia gia ta không phải đám luyện đan sư gà mờ các ngươi có thể làm được.”
Bạch Diễm Cơ bên cạnh nàng vẻ mặt không có bao nhiêu cảm xúc, khuôn miệng xinh đẹp tuy rằng vẫn luôn treo nụ cười nhưng mà ánh mắt lại thập phần lạnh lùng khi nhìn về phía những người ngồi trong sảnh.
“Điều này các vị cũng có thể yên tâm, Bạch Trình ta tuyệt không nói hai lời.”
Đoạn, bàn tay Bạch Trình vung lên, hướng về một lối cửa, nói:
“Gia phụ ở bên trong, vẫn thỉnh chư vị từng người vào xem.”
Nghe vậy, gần hai chục luyện đan sư trong đại sảnh liếc mắt nhìn nhau. Giây lát trôi qua, một vị trung niên tam phẩm luyện đan sư cười híp mắt mà tiến vào.
Trải qua chừng năm phút đồng hồ, người này từ lối đi kia chạy ra, vẻ mặt tái mét, mồ hôi lạnh đầy đầu. Người này sau khi đi ra liền lập tức cúi đầu, vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên:
“Kẻ hèn bất tài không thể chữa trị được cho Bạch lão gia tử.”
Sau đó từng vị luyện đan sư tiến tới thử vận may nhưng đều không được. Phút chốc trong đại sảnh gần hai mươi luyện đan sư chỉ còn hai người chưa tiến lên đó là Khương Thần cùng một thanh niên nam tử khác. Mà thanh niên nam tử này vừa vặn chính là Kiền Ninh trước đó đã chạm mặt Khương Thần ở cổng thành.
“Hừ, một đám luyện đan sư ngu ngốc.” Bạch Linh Cơ nhìn thấy từng người từng người thất thểu đi ra, vẻ mặt hơi hiện lên khinh thường mà nói.
Đoạn, nàng hướng tới Bạch Trình, thanh âm nũng nịu vang lên:
“Cha, ngươi không cần thiết phải để cho bọn họ tới xem bệnh cho gia gia…bệnh này của gia gia sư phụ ta nói chỉ có thất phẩm luyện đan sư đến tiễu trừ hoặc là một loại phương pháp khác đó là thay máu. Người nào không biết đến loại phương pháp này mười phần không thể chữa trị được cho gia gia.”
“Hồ nháo… thất phẩm luyện đan sư kiếm đâu ra? Còn nữa, ngươi nói thay máu? Làm gì có chữa bệnh bằng thay máu.”
“Rõ ràng là có, ta giống như cũng từng đọc trong cổ tịch, trúng độc Phệ Thiên Trùng thì phải thay máu.”
“Ồ…”
Bạch Linh Cơ vừa dứt lời, Khương Thần đang điềm đạm uống trà lập tức đặt chén xuống, vẻ mặt hiện lên đôi phần ngạc nhiên. Không ngờ nữ tử này lại biết đến hai từ thay máu.
Nhìn thấy cử chỉ bất thường của hắn, mấy người trong sảnh đều không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng này. Bạch Linh Cơ hơi trợn mắt mà kêu lên:
“Ngươi ồ cái gì?”
“Không có gì.” Khương Thần lắc đầu: “Nhưng ngươi nói hoàn toàn chính xác, muốn chữa khỏi bệnh cho Bạch lão gia tử đích xác là phải thay máu.”
Nghe Khương Thần nói vậy, Bạch Linh Cơ đầu tiên là trợn mắt há mồm, trong giây lát, nàng giống như phát hiện ra hắn giống bằng hữu lâu năm không gặp, thân ảnh yểu điệu xinh đẹp lập tức chạy tới ngồi ngay cạnh. Đầu nhỏ hướng về phía Bạch Trình, chếch lên một góc bốn mươi lăm độ mà nói:
“Cha, ngươi thấy chưa? Ta nói là phải thay máu.”
Đoạn, nàng lại quay về phía Khương Thần, ánh mắt nhìn hắn rõ ràng không còn địch ý như lúc đầu:
“Xem ra ngươi rất có bản sự.”
Đương lúc nàng còn định nói gì thì một đạo thanh âm cười lạnh vang lên:
“Ha ha…tiểu tử này đơn giản là nói bậy để lấy lòng Bạch tiểu thư mà thôi.”
Kiền Ninh nhìn thấy Bạch Linh Cơ nhí nhảnh gần gũi với Khương Thần, máu nóng bốc lên, chính vì thế hắn mới không nhịn được mà lên tiếng.
Chỉ thấy Kiền Ninh đứng dậy lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược đỏ như máu, thanh âm sau đó tràn đầy vẻ ngạo nghễ vang lên:
“Sư phụ tại hạ là một vị ngũ phẩm luyện đan sư. Trước khi tới đây tại hạ đã cầu hắn một khỏa đan dược gọi là Khu Huyết Đan. Đan dược này chính là đặc trị dành cho Bạch lão gia tử.”
“Ngũ phẩm luyện đan sư? Nói vậy viên kia chính là ngũ phẩm đan dược?” Vẻ mặt Bạch Trình nửa vui mừng nửa kinh thán. Không ngờ phía sau thanh niên nam tử này lại là một vị ngũ phẩm luyện đan sư.
“Đúng vậy.” Kiền Ninh cười cười.
“Phệ Thiên Trùng thực chất không có độc. Người gọi là trúng độc của nó kỳ thực là bị Phệ Thiên Trùng ký sinh vào máu. Loại sinh vật này lấy máu của ký chủ làm thức ăn. Thời gian lâu dần máu của ký chủ tiêu hao, khí huyết thương tổn kéo theo cảnh giới thụt lùi.”
Nói đoạn, hắn đưa ánh mắt khinh thường nhìn về phía Khương Thần mà nói:
“Chỉ cần một khỏa Khu Huyết Đan liền có thể đem phần huyết dịch bị nhiễm trùng kia đẩy ra ngoài. Bệnh tật của Bạch lão gia tử liền khỏi hoàn toàn.”
Bạch Trình, Vương Nguyên Cơ nghe đến đây, vẻ mặt là tràn đầy vui mừng. Dựa theo giải thích về Phệ Thiên Trùng của Kiền Ninh, khỏa Khu Huyết Đan kia quả thật chính là thuốc đặc trị cho Bạch Khiêm.
“Kiền Ninh công tử, cầu ngươi một khỏa Khu Huyết Đan, giá nào Bạch gia cũng làm cho ngươi hài lòng.” Giờ phút này, Bạch Trình cũng không dám lãnh đạm, hắn vội vàng hướng về phía Kiền Ninh, miệng nở nụ cười vui mừng mà nói.
Bạch Khiêm là người duy nhất của Bạch gia hắn đạt tới Nguyên Vương Cảnh, là trụ chống trời của Bạch gia. Dù cho có phải tiêu tốn đến mấy hắn cũng phải đem Bạch Khiêm chữa khỏi. Chính vì thế dù cho là Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong thì hắn lúc này vẫn phải hướng tới thanh niên nhất phẩm luyện đan sư kia mà cầu cạnh.
Nghe Bạch Trình hứa hẹn như vậy, ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Kiền Ninh nhìn về phía Bạch Diễm Cơ, khóe miệng nổi lên nụ cười tà dị.
“Kìa, ngươi chẳng nói là phải thay máu sao? Mau phản bác lại a. Bổn cô nương ghét dáng vẻ kiêu ngạo của hắn.” Bạch Linh Cơ ngồi cạnh Khương Thần, bàn tay giơ ra đấm đấm hắn hai cái sau đó thúc giục.
Nhìn cô nương này vội vã rối rít, Khương Thần không nhịn được lại lần nữa lắc đầu bất đắc dĩ.
“Khu Huyết Đan đích xác là có thể trị được Phệ Thiên Trùng.” Khương Thần cười nhạt: “Bất quá đó là thời điểm mấy năm trước khi mà Bạch lão gia tử mới bị Phệ Thiên Trùng xâm nhập thân thể. Hiện tại Phệ Thiên Trùng rất có thể đã phát triển, ký sinh trên toàn bộ máu huyết trong thân thể hắn, ngươi nghĩ bao nhiêu khỏa Khu Huyết Đan có thể đẩy được máu bị nhiễm trùng ra khỏi thân thể? Lại nói có thể đẩy hết máu bị nhiễm trùng ra, Bạch lão gia tử lúc đó còn lại gì?”
Nghe thấy Khương Thần phản pháo, Bạch Linh Cơ lại không nhịn được mà vỗ tay. Hai tiểu hài tử Minh Minh cùng Quả Quả thấy nàng vui mừng vỗ tay, tâm tính tiểu hài tử liền học theo. Trong đại sảnh nhất thời vang lên một tràng lộp bộp.
Gia gia rõ ràng đang bị bệnh sắp chết, tôn nữ lúc này lại ngồi đây vỗ tay cười ngất ngưởng. Cử chỉ của nàng không khỏi khiến cho Bạch Trình cảm thấy bất lực, mà Khương Thần cũng là không còn gì để nói.
“Tiểu tử, ngươi nói nhăng nói cuội. Tốc độ sinh sản của Phệ Thiên Trùng rất chậm, năm năm thời gian không đủ để cho bọn chúng nhân ra số lượng lớn đến vậy.”
“Không tin sao? Thử liền biết.” Khương Thần cười nhat: “Chẳng qua ngươi cũng cần phải chịu trách nhiệm đối với hành động của mình. Ngươi nếu như kích động đám Phệ Thiên Trùng kia, Bạch lão gia tử chết càng nhanh.”
“Ngươi…”
Kiền Ninh chợt cảm thấy chùn bước. Khí thế khi vừa nãy mới lấy ra Khu Huyết Đan đã không còn. Sư phụ hắn nói rằng một khỏa là đủ chữa trị cho Bạch Khiêm thế nhưng cũng không nói là chữa trị lúc mới bệnh hay bệnh đã lâu. Lý lẽ của Khương Thần tuy rằng chỉ là nói miệng nhưng cũng không phải không có lý, hiện tại nếu như điều Khương Thần nói là thật vậy thì Kiền Ninh hắn không phải chữa trị cho Bạch lão gia tử mà là đang hại đối phương. Chuyện này mà xảy ra, mạng của Kiền Ninh hắn chắc chắn chơi xong.
Nhìn thấy vẻ tự tin của Kiền Ninh trong phút chốc bốc hơi, Bạch Trình đương nhiên hiểu được điều Khương Thần nói là không sai. Khu Huyết Đa kia đích xác có thể trị bệnh, chỉ là trị được trong giai đoạn đầu. Năm năm trôi qua cũng không rõ tình trạng Phệ Thiên Trùng trong thân thể Bạch Khiêm như thế nào, nếu như cưỡng ép sử dụng Khu Huyết Đan thì rất có thể sẽ phản tác dụng. Bấy giờ người làm gia chủ như hắn lại lâm vào phân vân trong trầm mặc. Vừa rồi hắn rất nhanh đã ủng hộ Kiền Ninh mà coi nhẹ ý kiến của Khương Thần, hiện tại nếu như mở lời với Khương Thần, vậy thì thật xấu hổ. Chính vì thế hắn là đang nghĩ xem bản thân tiếp theo nên nói thế nào.
“Khương tiểu hữu trước đó đồng ý với ý kiến của Linh Cơ đó là phải thay máu cho gia phụ. Bất quá loại phương pháp này chúng ta vẫn là chưa từng được nghe bao giờ. Không biết ngươi có thể giải thích một hai?” Vương Nguyên Cơ rất tinh ý mà nhận ra vẻ khó nói của Bạch Trình, lúc này nàng hướng về phía Khương Thần, thanh âm trong trẻo như suối chảy vang lên.
“Rất đơn giản…đem toàn bộ máu trong cơ thể Bạch lão gia tử đào thải sau đó thay bằng một dòng máu mới.”
“Phi lý. Ngươi có thể thay máu sao? Trước đó ngươi đảm bảo có thể khiến cho Bạch lão gia tử không bị thương tổn sao? Chỉ sợ cách làm của ngươi còn giết chết lão nhân gia nhanh hơn.” Kiền Ninh trợn mắt, thanh âm mang theo chút không thể tin tưởng được mà vang lên.
“Giải thích cặn kẽ đương nhiên rất mất thời gian. Ta cũng không rảnh đến mức nói tường tận cách làm.” Khương Thần cười nhạt.
Đoạn, hắn hướng về phía Bạch Trình, thanh âm mang theo chút hờ hững khẽ vang:
“Bạch gia chủ, còn lại chính là lựa chọn của ngươi.”