Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Nam tử bạch bào cùng nữ tử yêu diễm lời qua tiếng lại, các đệ tử khác chỉ biết im lặng không dám xen vào. Cả hai người đều là Nguyên Hồn Cảnh hậu kì, bọn họ mới chỉ là Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, bối phận thấp hơn, làm sao dám mở miệng.



“Nhìn xem…có động tĩnh.” Nam tử bạch bào cảm nhận được bốn phương tám hướng xuất hiện từng đạo khí tức mãnh liệt, lúc này nở nụ cười quy dị nói.



Hắn vừa dứt lời, trên những ngọn cây thưa thớt gần với ngọn đồi nhỏ kia xuất hiện ba bốn đạo thân ảnh. Ba bốn người này đều là Nguyên Hồn Cảnh, tất cả đều đem theo một loại khí tức sát phạt, sặc mùi màu tươi. Dường như tất cả đều vừa mới trải qua một trận chén giết trở về.



Bốn người sau khi nhảy trên những cành cây liền tụ hợp lại trên một ngọn cây cao lưng chừng quả đồi nhỏ, cách đỉnh đồi chừng trăm bước.



Trong số bốn người kia, đứng trên cành cao nhất chính là Trần Thiếu Nam lần trước đụng độ Khương Thần, theo sau hắn là ba vị sư đệ Nguyên Hồn Cảnh sơ kì. Đội hình bốn người này hoàn toàn có thể nghiền ép hai người Khương Thần. Mà bọn họ lại không ngờ chính mình rơi vào tầm ngắm của Minh Nguyệt Vương Triều.



“Khương Thần, chúng ta lại gặp mặt.”



Ngọn cây này tính ra cao ngang ngửa với ngọn đồi, bởi vậy cho nên thời điểm Khương Thần dìu Bạch U Cơ đi lên đỉnh đồi, hai bên cơ hồ là chạm mặt nhau.



Khương Thần vốn biết đối phương xuất hiện, thế nhưng hắn bấy giờ vẫn giả vờ chậm chậm quay lại, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nói:



“Là ngươi? Trần Thiếu Nữ?”



Phì…



Bạch U Cơ một bên được Khương Thần dìu đỡ, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì xấu hổ, lúc này lại không nhịn được mà cười ra nước mắt.



Trần Thiếu Nữ? Lại có người tên Trần Thiếu Nữ? Khương Thần cũng thật biết đùa.



Nàng dĩ nhiên biết người tới là ai, cũng biết đối phương gọi là Trần Thiếu Nam. Thế nhưng tên gọi này tới miệng Khương Thần lại khiến cho nó biến tấu đi hài hước đến như vậy.



“Ngươi…”



Trần Thiếu Nam trừng mắt nhìn Khương Thần, khuôn mặt nghẹn đỏ không thể làm gì được.



Khương Thần là Nguyên Thể Cảnh, tại nơi này dù cho có bị đối phương chửi mắng thì Trần Thiếu Nam cũng không thể làm gì được. Trừ khi Khương Thần chủ động ra tay, đến lúc đó hắn mới có thể đáp trả, bằng không chỉ có thể tức nghẹn như hiện tại mà thôi.



Ở mấy cành cây phía sau, ba tên sư đệ Trần Thiếu Nam không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, sâu trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Bọn họ không ngờ lại có kẻ không sợ chết mà đắc tội Trần Thiếu Nam, kia chẳng phải là muốn bị giày vò hay sao.



“Làm sao? Không đúng? Không thể ra tay với ta liền chiêu dụ tới hai tôn nhị giai đỉnh phong yêu thú, đó không phải hành động của nữ nhân thì là gì?” Khương Thần cười nhạt nói: “Gọi ngươi là thiếu nữ vẫn còn rất tôn trọng ngươi.”



“Để xem miệng lưỡi ngươi còn mạnh tới đâu.”



Trần Thiếu Nam nói đoạn, hắn lấy ra một ống tre nhỏ, sau khi điểm hỏa, ống tre phóng lên trời một tia hồng sắc.



Hồng sắc tia sáng phóng lên tới độ cao nhất định liền nổ tung tạo thành một làn khói màu hồng. Kia dường như là tín hiệu gọi thêm người của Thiên Nguyên Vương Triều thì phải.



Cũng không biết Trần Thiếu Nam dự định gọi thêm tiếp viện để làm gì trong khi tại đây bốn người bọn hắn vốn đầy đủ để làm gỏi Bạch U Cơ.



Đám người Minh Nguyệt Vương Triều ẩn núp ở phương xa vốn định âm thầm bao vây phương viên xung quanh ngọn đồi. Vạn phần không ngờ Trần Thiếu Nam nửa đường liền bắn ra tín hiệu kêu gọi tiếp viện. Bọn họ còn tưởng đối phương phát hiện ra vị trí của mình cho nên mới có hành động như vậy.



“Sư huynh, chuyện này tính sao?”



“Bọn họ dường như đã phát hiện ra chúng ta.”



“Không cần lo lắng.” Vị nam tử bạch bào dẫn tiểu đội này khoát tay nói: “Ở đây chúng ta có mười người, bọn hắn lúc trước cũng chỉ có mười người. Ta không tin bọn hắn còn có thể gọi thêm được người.”



“Chính xác mà nói Trần Thiếu Nam muốn gọi thêm thủ đoạn để đá cả vị tên là Khương Thần kia ra khỏi thí luyện.” Nữ tử nóng bỏng yêu diễm sau một hồi quan sát liền đưa ra nhận định: “Thiên Nguyên Vương Triều bọn hắn hiện tại không còn đệ tử Nguyên Khí Cảnh, có lẽ bọn hắn muốn dựa vào yêu thú chăng?”



“Một tên Nguyên Thể Cảnh sao? Tại nơi này có bao nhiêu uy hiếp.” Nam tử bạch bào cười khinh thường nói.



Nữ tử yêu diễm che miệng nở một nụ cười đầy ý vị. Thanh âm lúc trầm lúc bổng lại khiến cho người ta dễ dàng trầm luân vào trong đó vang lên:



“Ta nói chỉ số thông minh của ngươi có hạn liền không sai chút nào.”



“Ngươi…đừng nghĩ ta không giở thủ đoạn liền nghĩ ta dễ dàng bị ngồi lên đầu.”



“Linh Vân Tông hiện tại chỉ còn một tên đệ tử dưới Nguyên Hồn Cảnh. Nếu ta đoán không lầm thì chính là hắn.” Nữ tử yêu diễm kia cười nhạt nói: “Đừng nhìn thực lực hắn thấp mà coi thường. Điểm số của hắn thậm chí nằm trong mười hạng đầu điểm số cá nhân. Tại Linh Vân Tông chỉ thua Vương Chi Sách mà thôi.”



Dứt lời, nàng đưa ánh mắt sắc xảo mà ướt át của mình nhìn về phía nam tử bạch bào, thanh âm mỉa mai chế giễu vang lên:



“Nói ngươi chỉ số thông minh thấp như vậy còn là tôn trọng ngươi.”



“Ngươi…”



Nghe nữ tử yêu diễm nói vậy, nam tử bạch bào nọ nhất thời cứng họng không thể đáp lời. Hắn chỉ có thể quay sang một vị sư đệ, dùng giọng điệu tức giận ra lệnh:



“Tập hợp các đệ tử Nguyên Khí Cảnh tới đây vây bắt kẻ kia. Thiên Nguyên Vương Triều không còn đệ tử Nguyên Khí Cảnh, bọn họ nếu muốn loại bỏ tên kia liền phải dẫn dụ yêu thú đến, không thể để điểm số kia lãng phí được.”



“Ting ting…đáp án đúng, ngươi xem ra vẫn còn không ngu ngốc đến thế.” Nữ tử yêu diễm chớp chớp mắt, tay ngọc che miệng cười nói.



Nam tử bạch bào chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn quyết định không quan tâm đến đối phương nữa. Dù sao đấu võ mồm với một vị nữ tử, thắng cuộc cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Mặt khác, hắn quả thật đấu không lại với người nọ.



Lại nói, trên đỉnh đồi lúc này, Khương Thần vẫn một tay dìu lấy Bạch U Cơ, khuôn mặt không lộ ra cảm xúc nhìn về phía bốn người trên ngọn cây cách đó chừng trăm bước chân, sâu trong mắt lộ ra chút chế giễu. Bởi lẽ hắn biết được đám người Minh Nguyệt Vương Triều còn đang rình mò ở phương xa, hiển nhiên là muốn làm ngư ông đắc lợi, một mẻ hốt trọn cả đám người Thiên Nguyên Vương Triều này.



“Ta vẫn chưa hiểu lắm, lý do tại sao ngươi lại nhắm vào Linh Vân Tông.” Khương Thần nheo mắt nhìn Trần Thiếu Nam đứng trên ngọn cây, nở nụ cười có chút ý vị nói.



“Không cần giả vờ giả vịt. Lần trước mặc dù không được ngươi trực tiếp thừa nhận thế nhưng ta có thể đoán ra người của vương triều ta bị ngươi đánh ra ngoài thí luyện.” Trần Thiếu Nam hừ lạnh nói.



Lần trước gặp mặt, hắn chính là người đã dẫn dụ hai tôn Song Đầu Yêu Mãng truy sát Khương Thần. Vốn tưởng Khương Thần đã bị đánh ra khỏi thí luyện, vậy mà không ngờ đối phương hôm nay vẫn không chút tổn hại. Hiển nhiên thực lực ẩn tàng của Khương Thần rất ghê gớm. Kết hợp với những suy đoán trước đó, tám chín phần mười chuyện đánh bay mười vị đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều là do Khương Thần làm ra.



Mà nếu như có lỡ không đúng vậy thì cũng không sao. Bọn họ làm bị thương Bạch U Cơ đồng nghĩa với việc đắc tội với Linh Vân Tông. Các thế lực sớm sẽ có một cuộc đụng độ lớn ở khu vực trung tâm, hiện tại loại bỏ một phần lực lượng của đối thủ trước cũng không có vấn đề gì quá lớn.



“Về phần điểm số nha.” Trần Thiếu Nam cười nhạt nói: “Chúng ta tất nhiên là rất cần điểm số của các ngươi…thế nhưng có thể đem các ngươi đá ra ngoài thí luyện cũng được. Điểm số các ngươi bị mất đi đồng nghĩa với điểm số tông môn sụt giảm. Đó đầy đủ bù đắp cho chúng ta ngược trở lên.”



“Ta thì không nghĩ vậy.” Khương Thần nở một nụ cười vô hại, hai mắt híp vào nói: “Nghe nói tại thí luyện cấm sử dụng phi chu của tông môn đúng không?”



“Ha ha…không lẽ ngươi dự định dùng phi chu để chạy trốn? Trưởng bối nhà các ngươi không nói rằng đó là phạm luật sao.”



Khương Thần nghe vậy chỉ tủm tỉm cười. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một món đồ vật vừa kì lạ lại vô cùng đồ sộ.



Món đồ này nhìn qua kết cấu liền có hai phần chính, phần bên dưới giống như một chiếc giỏ gỗ khổng lồ được đan lát bởi các loại lát gỗ rừng nhìn qua mười phần chắc chắn.



Phần bên trên của đồ vật kia giống như một quả bóng khổng lồ lơ lửng trên không trung, mỗi khi có gió lớn thổi qua liền khẽ lắc lư.



Hai phần này được nối với nhau bởi rất nhiều những sợi dây trông như dây thừng vững chãi.



Thứ đồ này có thể trong mắt những người ở đây chính là một món đồ kì quái và lạ mắt, thế nhưng tại Lam Hải Tinh nó lại hoàn toàn không lạ mắt chút nào.



Khinh khí cầu! Đó chính là tên gọi của món đồ vật Khương Thần mới vừa lấy ra.



Loại khinh khí cầu Khương Thần tự chế này kích cỡ so với khinh khí cầu thực sự thì nhỏ hơn nhiều lắm, thế nhưng nó hoàn toàn có thể bay được trên không trung. Giải quyết triệt để được vấn đề bốn bề thọ địch, tứ phía vây công, thập diện mai phục.



Bởi lẽ Nguyên Hồn Cảnh cùng Nguyên Khí Cảnh làm gì biết phi hành. Có chăng có thể biết chút khinh công, nhảy lên không trung. Thế nhưng nếu như không có biện pháp đáp đất an toàn, hoặc giả nhảy quá cao, thời điểm rơi xuống đất Nguyên Hồn Cảnh hoàn toàn có thể bị trọng thương.



Thêm nữa tại thí luyện không cho phép dùng phi chu của tông môn để chuộc lợi, chính vì thế khinh khí cầu của Khương Thần hiện tại chính là một món phụ trợ đắc lựa để trốn chạy khỏi địch nhân.



Khinh khí cầu dưới điều kiện được đưa vào đầy đủ dòng không khí nóng, nó có thể lơ lửng trên bầu trời cho đến khi bị hỏng mới có thể rơi xuống.



Chuyện bị đám người này vây giết Khương Thần sớm đã liệu trước được cho nên thời điểm rảnh rỗi mới đem khinh khí cầu phỏng theo Lam Hải Tinh mà chế tạo ra.



Về phần nguyên vật liệu chế tạo, tại nơi này cũng không phải khó kiếm.



Dây thừng nhìn như vững chãi kia thực ra là một đoạn dây rừng được Khương Thần xé sợi nhỏ bện thành. Phần khí cầu được hắn đem toàn bộ số vải mình có nhúng vào một loại dung dịch điều chế khiến cho nó trở nên kín khí, không khí không dễ dàng lọt qua được.



Hai thứ khó có thể kiếm nhất hắn đã có. Đế để đặt chân được đan bằng những lát gỗ mỏng chồng chéo nhau càng là kiên cố hơn.



Khinh khí cầu này theo lý thuyết hoàn toàn có thể bay được. Chẳng qua thực nghiệm thì Khương Thần vẫn chưa có dịp để thử nghiệm. Mà đây chính là thời điểm tốt nhất để đem nó ra thử.



Bay được, hai người Khương Thần liền thoát được vây công.



Không bay được, cả hai liền bị đá ra khỏi thí luyện.



Bởi lẽ Khương Thần rất rõ ràng thủ đoạn của Trần Thiếu Nam. Để đối phó với mình, đối phương chắc chắn sẽ cho người dẫn dụ yêu thú thực lực cao tới đây vây giết.



Thoát hay không thoát liền dựa vào khinh khí cầu này.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK