Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Chương 500: Lựa chọn khó khăn



Đạt được chỉ thị của Võ Anh Tú, cửa trang viên rốt cuộc mở lớn, bên trong rất đông thành viên bắt đầu xông ra ngoài, mà trên tường bao, mọi người cũng nhảy xuống nghênh chiến đàn yêu thú.



“Có chuyện gì a?” Phong Thiết Nhân khẽ nhíu mày nghĩ lại cảnh hai quả trứng nổ tung một thoáng thế nhưng thú triều quá nhanh quá nguy hiểm, hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Sau khi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh trường thương màu bạc lấp lánh, hắn liền dẫn theo nhân mã nhảy xuống dưới tường thành nghênh chiến yêu thú.



Lúc này, trên một đỉnh núi cách đó không xa Khương Thần đang bày ra một chiếc ghế gỗ dài giống như một chiếc giường xếp, bên cạnh là một chiếc bàn gỗ tròn cùng một ly nước cắm ống hút. Hắn bấy giờ đang nằm vắt chân trên ghế, tay kê sau đầu bộ dáng thập phần hưởng thụ cảm giác thư thái này. Hiện tại chỉ thiếu một chiếc kính râm, hắn liền giống như đi nghỉ mát ở biển khơi.



Một trận bạo tạc hai quả trứng vừa rồi chính là do Khương Thần gây ra. Lúc trước hắn đem khí tức của hai quả trứng giải phóng kì thực chỉ là ẩn đi lực lượng huyết mạch của mình mà thôi, hiện tại đem lực lượng ẩn giấu kia bạo phát, nó liền dễ dàng khiến cho hai quả trứng bị nổ tan tành.



Một chiêu vô cùng hiểm độc này đã thành công kích nổ mối thù giữa Tham Lang mạo hiểm đoàn cùng hai tôn tứ giai yêu thú. Trước mặt Hắc Kim Xà cùng Lam Dực Xà, đem trứng của nó đánh vỡ thì không khác gì trước mặt cha mẹ giết chết nhi tử bọn hắn, mối thù này có thể nói là bất cộng đái thiên.



Một bước kia chính là chìa khóa trong kế hoạch của Khương Thần. Hiện tại hắn chỉ cần ngồi ngoài hưởng thụ, xem cuộc vui đợi cho song phương lưỡng bại câu thương, bấy giờ hắn nghiễm nhiên trở thành ngư ông đắc lợi.



Chiến trường lúc này bắt đầu nổ ra. Khi đám đông ùa ra khỏi cổng thành cũng như từ trên tường nhảy xuống, yêu thú đã chạy đến trước mặt.



“Giết!!!”



Ngoại trừ hai tôn tứ giai yêu thú đi đầu, những yêu thú tiếp nối phía sau phần lớn là yêu thú nhất giai cùng nhị giai, chưa thực sự quá nguy hiểm. Chỉ cần không lạc đoàn thì không có vấn đề gì hết.



Lúc này, thấy yêu thú đến trước mắt, từng người bùng phát Hỗn Nguyên Chi Khí anh dũng lao vào. Phía bên kia, hai tôn yêu thú tứ giai đang cùng ba vị Nguyên Linh Cảnh và mấy vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong đang đại chiến rất gay gắt.



Từng đòn quất đuôi mạnh mẽ của hai tôn yêu thú tứ giai vung ra đều bị Võ Anh Tú ngăn cản.



Hai tôn yêu thú này là tứ giai sơ kì, thực lực có thể ngang ngửa Nguyên Linh Cảnh trung kì. Võ Anh Tú đã đứng ở Nguyên Linh Cảnh trung kì một thời gian dài, Hỗn Nguyên Chi Khí cũng xem như hùng hậu, miễn cưỡng có thể đối kháng được Hắc Kim Xà. Mà bên kia Lam Dực Xà thì bị Trạch Thanh, Phong Thiết Nhân cùng mấy vị Nguyên Hồn Cảnh mạnh mẽ khác ngăn cản.



Cao tầng đôi bên xem như thực lực ngang ngửa, chỉ có binh tôm tướng cua phía dưới thì nhân loại có cảm giác lép vế hơn. Đơn giản toàn bộ tam giai yêu thú ở phía sau vẫn chưa tham chiến, mà số lượng nhất giai cùng nhị giai mài giết cũng đủ để cho nhân loại mệt lử.



Đáng tiếc năm phần lực lượng kiên trung của Tham Lang mạo hiểm đoàn đã bị chết thảm trong rừng sâu, ba phần thì trọng thương, hiện tại chỉ có hai phần còn giữ được chiến lực đỉnh phong, nhiêu đó là không đủ để đối phó thú triều này.



Phốc phốc phốc phốc…



Máu tươi của yêu thú tung tóe điên cuồng, yêu thú giống như cắt lúa vậy, từng con ngã xuống. Bên cạnh yêu thú ngã xuống, các thành viên trong Tham Lang mạo hiểm đoàn ít nhiều cũng đã có thương vong. Chẳng qua bọn họ sử dụng chiến thuật tổ đội tác chiến rất thành thục cho nên tỷ lệ thương vong cũng không cao.



Nhân loại tuy yếu thế hơn yêu thú thế nhưng lại có chiến thuật tác chiến. Chung quy lại có cái đầu vẫn có nhiều cái lợi. Nhất là trong trường hợp hiện tại khi lớp yêu thú nhất giai cùng nhị giai lao lên không tiếc mạng thì nhân loại ngược lại khi cảm thấy kiệt sức liền lui về sau để người khác khỏa lấp chỗ trống bảo vệ trang viên.



Song phương đại chiến từ chập tối đến giữa khuya, chiến hỏa đã lan rộng vào cả bên trong trang viên. Tường thành lúc này đã bị phá hủy nhiều chỗ trống khiến cho yêu thú dễ dàng tràn vào.



Dưới lực lượng đông đảo của yêu thú, Tham Lang mạo hiểm đoàn rốt cuộc cũng khó bề chống đỡ. Bọn họ thu về pháo đài trên đỉnh đồi quyết định thủ hộ phòng tuyến cuối cùng này. Đây mới thực sự là địa phương hạch tâm của Tham Lang mạo hiểm đoàn, vì vậy các loại biện pháp phòng thủ nơi này cũng được trang bị đầy đủ.



Các lầu các hoa lệ được bao quanh bởi một pháo đài cao như một tòa tháp. Mà trên pháo đài có trang bị rất nhiều những khẩu pháo. Dĩ nhiên những khẩu pháo này có sát thương cao hơn súng bắn đá ở trên tường bao phía ngoài rất nhiều. Một súng bắn ra sát thương tương đương với công kích của Nguyên Khí Cảnh, hết sức kinh người.



Nhân lực Tham Lang mạo hiểm đoàn lúc này chỉ còn hơn một trăm người toàn bộ đều là lực lượng tinh nhuệ. Thực lực ai nấy đều hết sức cao cường, chủ yếu là Nguyên Hồn Cảnh trở lên. Bên phía yêu thú ngoại trừ hai tôn tứ giai vẫn còn rất mạnh thì phía sau bọn chúng cũng còn ba bốn mươi tôn tam giai yêu thú cùng gần trăm đầu nhị giai. So về thực lực tổng thể, yêu thú có lẽ còn mạnh gấp hai ba lần nhân loại đi.



Hống hống hống!!!



Hắc Kim Xà nhìn đám người lui về phòng thủ trong pháo đài sau đó bắn ra công kích từ súng thần công, nó nổi giận dùng đuôi của mình liên tục đập phá kiến trúc dưới đồi. Những yêu thú khác cũng là điên cuồng phá phách để mở đường cho yêu thú phía sau tiến lên vây giết ngọn đồi nọ.



“Đoàn trưởng. Cứ như thế này chúng ta sẽ không thể ngăn cản được lâu a.” Nhìn lượng đạn pháo không còn nhiều, sắc mặt Trạch Thanh không chút dễ nhìn, nói.



Những người khác nghe hắn nói vậy cũng lộ ra vô cùng ngưng trọng. Bọn hắn tranh thủ thời gian này ăn vào đan dược cũng khôi phục được một chút thực lực, thế nhưng đàn yêu thú bên ngoài vừa rồi chỉ là con tốt thí, hiện tại mới thực sự là lực lượng chính, vô cùng khủng bố, sức bọn họ là khó lòng cản đỡ.



“Nếu không chúng ta trước hết mở đường máu trốn đi.” Đoàn Diên Khánh – Đoàn tham mưu sau một đợt cản đỡ thú triều thì vẫn còn sống, hắn lúc này có chút run sợ, nói.



“Phải a, còn người là còn tất cả.” Một vị Nguyên Hồn Cảnh khác đang thở hổn hển lúc này cũng góp mặt.



Võ Anh Tú nhìn những người trước mặt, hai mắt hiện lên vẻ do dự. Hắn hiện tại cũng bị thương đối nặng. Mặc dù cũng thành công kích thương hai đầu tứ giai yêu thú kia thế nhưng thiệt hại về hắn vẫn nhiều hơn, nếu như có một lần nữa chiến đấu, hắn nhất định sẽ thua cuộc. Chính vì thế lúc này nghe ý kiến của mọi người, hắn mới lộ ra do dự.



“Đoàn trưởng, ý ngươi thế nào?” Phong Thiết Nhân dù cho có chút không nỡ bỏ thế nhưng dường như cũng hơi chút lung lay.



“Đoàn trưởng, ở đây phần lớn đều là lực lượng kiên trung đi theo ngươi từ thuở sơ khai mới thành lập Tham Lang mạo hiểm đoàn, bọn ta đều không ngại theo ngươi một lần nữa gây dựng từ con số không.”



“Đúng vậy, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chúng ta không nhất định phải lưỡng bại câu thương cùng đám yêu thú này.”



Nhìn phần đông các thành viên còn lại đều nghiêng về ý định bỏ của chạy lấy người, Võ Anh Tú cũng lộ ra quyết tâm. Phải a, tiền tài tuy quan trọng thế nhưng chết đi rồi liền không còn ý nghĩa. Bọn họ có thể một lần gây dựng Tham Lang mạo hiểm đoàn từ con số không đến bây giờ thì cũng có thể lần nữa gây dựng lại được. Chỉ cần bọn họ có thể còn sống, còn bảo toàn được lực lượng mạnh nhất này, tại vùng đất này bọn họ vẫn có thể xưng bá.



“Thế nhưng đám yêu thú này rất hung hăng, hiện tại bọn chúng đang triển khai bao vây chúng ta. Chúng ta cần người ở lại kích hoạt hỏa lực vừa ngăn cản vừa dẫn dụ bọn chúng.” Võ Anh Tú cười khổ nói.



Yêu thú đang tàn phá kiến trúc xung quanh ngọn đồi này để triển khai thế gọng kìm bao vây, bọn họ nếu như không chạy nhanh rất có thể một lúc nữa sẽ không chạy được. Thế nhưng cứ như vậy mà chạy đi, có thể chạy được hay sao?



Muốn bỏ chạy lúc này, một bên phải hành động âm thầm, một bên phải triển khai toàn bộ hỏa lực nã pháo đánh lạc sự chú ý của yêu thú. Và quan trọng chính là trong trường hợp hiện tại, ở lại sẽ là cửu tử nhất sinh, ai dám ở lại?



“Đoàn trưởng, chuyện này có một phần lỗi ở Trạch mỗ, Trạch mỗ nguyện ý ở lại ngăn cản đám yêu thú này.” Trạch Thanh lúc này rất trượng nghĩ đứng ra chắp tay mà nói.



“Không biết còn vị huynh đệ nào dám ở lại đương đầu với yêu thú cùng Trạch mỗ?” Trạch Thanh vỗ ngực, cười lớn nói.



“Không được, Trạch huynh đệ ngươi là cánh tay phải của Võ mỗ, làm sao ta có thể tùy ý để ngươi hi sinh.” Võ Anh Tú lắc đầu nói.



“Đoàn trưởng yên tâm. Ngươi quên lúc trước ta có cho người đào một cái hầm trú ẩn sao? Sau khi các ngươi rời đi, yêu thú tràn vào, chúng ta cũng sẽ chui xuống hầm mà trú ngụ, lúc đó độ an toàn cũng tương đối cao.” Trạch Thanh dường như cũng tính ra đường lui của mình, lúc này cười nói.



Võ Anh Tú đã nghĩ đến điều này thế nhưng cũng là chưa thể quyết định. Hầm trú ẩn của bọn họ nằm ngay trong lòng quả đồi này, nơi đó vừa có thể nói là an toàn vừa có thể nói là không an toàn. Không an toàn ở chỗ chui vào đó đồng nghĩa với tự cắt đường lui của mình. Dĩ nhiên nếu yêu thú không phát hiện ra hầm trú ẩn, những người trốn trong hầm lại an toàn hơn so với người bỏ chạy bên ngoài rất nhiều.



Điều quan trọng lúc này là ai lựa chọn ở lại dẫn dụ ngăn cản yêu thú sau đó trốn trong hầm, ai lựa chọn rời đi.



“Như vậy…không biết huynh đệ nào ở lại cùng Trạch huynh đệ tranh thủ ngăn cản yêu thú cho chúng ta thoái lui?” Võ Anh Tú chắp tay thập phần nghiêm túc, nói: “Một trận này qua đi, chúng ta nếu có thể gặp lại, Võ mỗ nhất định không để các ngươi chịu thiệt thòi.”



“Ta ở lại.” Một vị Nguyên Hồn Cảnh toàn thân đầy máu vẫn đang miệt mài điều khiển một khẩu pháo bắn vào yêu thú, nói.



Sau khi người này lên tiếng, hầu hết những người đang ôm lấy khẩu pháo bắn liên tục kia đều đồng ý ở lại cùng Trạch Thanh ngăn cản yêu thú. Một bộ thấy chết không sờn, hết sức trượng nghĩa. Điều này không thể không nói khiến cho những người có ý định bỏ chạy cảm thấy đôi chút xấu hổ kèm theo cảm kích.



“Yêu thú hiện tại chưa bao vây phía sau đồi, các ngươi cứ yên tâm bỏ chạy, việc ngăn cản để cho bọn ta.” Trạch Thanh hướng về phía Võ Anh Tú cùng những người khác nói.



Võ Anh Tú không nói lời nào nữa, hắn chắp tay hướng về phía những người lựa chọn ở lại kia thật sâu cúi đầu. Những người khác cũng theo đó cúi đầu cảm kích.



Bọn họ biết những người lựa chọn ở lại kia tỷ lệ sống sót rất thấp, thế nhưng vẫn ở lại để tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy, đây quả thật là một chuyện đáng để ghi lòng tạc dạ.



“Trạch huynh đệ, các vị huynh đệ, bảo trọng.”



Võ Anh Tú nói đoạn liền quay người mau chóng dẫn người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK