Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai ngày sau…



Chỉ còn ba ngày nữa thí luyện kết thúc. Tổ đội Linh Vân Tông cùng Kim Tiên Giáo hiện tại có thể coi là tạm thời an toàn.



Bọn họ đã rời xa khu vực trung tâm để chạy tới một mảnh rừng hoang vắng phía Nam Tử Vong Sâm Lâm. Tại đây họ xây dựng một lều trại nhỏ dùng để tránh mưa và tạm thời sinh hoạt trong những ngày tới.



Thí luyện tàn khốc trong phút chốc lại một lần nữa giống như đi dã ngoại. Hiếm khi người ta mới thấy hai thế lực ở cùng với nhau vui cười trò chuyện như những người bằng hữu.



Đương lúc mọi người còn đang ăn uống vui vẻ, bên ngoài vang lên những thanh âm cây cối đổ gãy.



“Chuyện gì?”



“Mau chạy…” Một người trong đoàn hô lên sau đó liền chạy ra khỏi lều trại.



Những người khác cũng cảm nhận được uy hiếp xung quanh, tất cả đều theo nhau tỏa ra bốn phía chạy ra khỏi túp lều vải.



Thời điểm người cuối cùng chạy ra, một cái đuôi khổng lồ từ rừng cây phía trước theo trên không đổ xuống.



Ầm ầm ầm…



Cái đuôi khổng lồ này màu nâu đất được bao phủ bởi một lớp vảy dày kiên cố. Tại đầu đuôi còn mang theo một chiếc mỏ nhọn hoắt hình dạng tựa lưỡi hái nhìn qua vô cùng khiếp người.



Tất cả mọi người sau khi định thần nhìn lại, ai nấy đều xuất hiện vẻ ngưng trọng. Trước mắt bọn họ là hai đầu mãng xà to lớn. Hai tôn cự mãng này vừa vặn là một cặp, bọn chúng đang dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn lấy tổ đội mười bốn người.



“Chuyện gì xảy ra…phụ cận quanh đây rõ ràng ta đã kiểm tra kĩ, hoàn toàn không xuất hiện khí tức của yêu thú. Làm sao hiện tại lại chui ra hai tôn yêu thú cường đại đến vậy.” Hồng Ngọc Kiều khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, khẽ nói.



Phía sau nàng, sắc mặt Vương Hiền hiện lên vẻ khó coi, thanh âm mang theo chút bất đắc dĩ nói:



“Ta nghĩ nguyên do bọn chúng tới nơi này chính là ta.”



“Ngươi?”



“Đúng vậy. Hôm nay ta đã tranh thủ rời đi xa săn giết yêu thú, trong đó đã giết chết mấy đầu mãng xà nhị giai. Bọn chúng đều có đặc điểm giống như hai đầu cự mãng kia. Nhìn tới có lẽ là con của bọn chúng đi.” Vương Hiền lắc đầu, khóe miệng lúc này khẽ giật lên hai cái. Hiển nhiên đối mặt với vẻ ngoài hung tợn của hai tôn cự mãng kia, hắn cũng có chút sợ hãi.



Một câu tiếp sau đó của hắn thậm chí khiến cho mọi người không biết nên cười hay nên khóc. Hắn nói:



“Chỗ thịt các ngươi vừa mới ăn chính là lấy từ đám mãng xà nhị giai kia.”



Cặp mãng xà đối diện kia đúng như Vương Hiền dự đoán, là cha mẹ của đám mãng xà con mà hắn giết hại. Trong đó đầu mãng xà cái thực lực tam giai, từ khí tức mà nó phát ra kia có thể so sánh với Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, mà đầu mãng xà đực còn kinh khủng hơn nữa, chính là một tứ giai yêu thú, ngang ngửa với Nguyên Linh Cảnh sơ kì.



Trong thí luyện này, tổ đội Linh Vân Tông bọn họ đã săn giết vài đầu yêu thú tứ giai, trong đó thực lực cũng chỉ tương đương với đầu mãng xà đực. Thế nhưng đó là dưới tình trạng tất cả mọi người còn tại, thực lực cũng là ở thời điểm đỉnh phong.



Hiện tại tính cả Kim Tiên Giáo, Nguyên Hồn Cảnh trong đội chỉ còn bảy người đồng thời đều còn đang mang thương thế trong người. Muốn chống lại hai đầu mãng xà này là rất khó chứ đừng nói tới chuyện có thể săn giết bọn chúng.



Không ai trách móc Vương Hiền cả bởi lẽ loại trường hợp này là điều không thể lường trước được. Lúc này, ai nấy đều kéo căng thân thể, ánh mắt nhìn về hai tôn cự mãng đang gườm ghè kia hiện lên sự bất an.



“Hiện tại làm sao đây?” Có người không nhịn được sợ hãi, thanh âm run run khẽ hỏi.



“Khương sư đệ, chuyện tiếp theo có lẽ phải nhờ tới ngươi rồi.” Vương Chi Sách lúc này bất ngờ hướng tới Khương Thần, nở một nụ cười có chút miễn cưỡng nói: “Phiền ngươi bảo toàn số điểm của Linh Vân Tông chúng ta trong mấy ngày còn lại, hai tôn cự mãng này chúng ta sẽ ở lại ngăn cản, ngươi cùng với mấy vị Nguyên Khí Cảnh Kim Tiên Giáo chạy trước. Dù sao loại chiến đấu này các ngươi cũng không tham gia được.”



“Được, không vấn đề gì. Giao cho ta.” Khương Thần gật đầu không chút khách khí nói.



Nghe hắn nói vậy, Vương Chi Sách thoáng chút giật mình.



Không phải ngươi nên nói vài câu an ủi ví dụ như huynh đệ đồng môn sống chết có nhau hay đại loại nói một vài câu thể hiện hùng tâm tráng khí của mình sao? Làm sao lại không theo lẽ thường ra bài như thế.



Những người khác cũng bởi vì sự thẳng thắn của Khương Thần khiến cho phì cười. Không khí căng thẳng trong thoáng chốc đã bớt đi rất nhiều.



Giữa lúc tâm thần ai nấy thả lỏng, hai tôn cự mãng chia ra làm hai hướng bắt đầu phá động công kích như vũ bão.



“Tất cả tách nhau ra, trước tiên cố gắng cầm cự.” Vương Chi Sách dẫn đầu kháng cự tôn tứ giai cự mãng, thanh âm đanh thép vang lên: “Khương sư đệ, có bao xa ngươi liền chạy bao xa.”



“Được.”



Nhận được số điểm mà Vương Chi Sách chuyển cho, Khương Thần hướng về phía Bạch U Cơ, nói:



“Sư tỷ, đi thôi.”



“Ta?” Bạch U Cơ hai mắt mở lớn, khuôn mặt hiện lên ý cười nói: “Sư đệ, ta cần phải ở lại ngăn cản hai tôn yêu thú này, ngươi trước hết rời đi, chúng ta sau đó sẽ tản ra bỏ trốn. Cũng không phải là một trận sinh tử chi chiến.”



“Ngươi chắc chứ? Hiện tại ta không có quá nhiều sức tự vệ trước yêu thú nhị giai, nếu như gặp phải yêu thú tam giai, kia chẳng phải là đứng im chịu trận sao?” Khương Thần khẽ nhún vai nói.



Những đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo vốn định bỏ chạy, lúc này nghe Khương Thần nói vậy liền dừng lại nhìn về hướng Bạch U Cơ, ánh mắt hiện lên vẻ đồng tình.



Bọn họ hiểu suy nghĩ của Khương Thần. Khu vực này thưa thớt yêu thú không có nhiều yêu thú không có nghĩa rời xa nơi đây cũng sẽ như vậy. Nếu như chẳng may gặp phải tam giai yêu thú, mấy Nguyên Khí Cảnh bọn họ há chẳng phải sẽ bị đánh bại hay sao?



Khương Thần đây chính là vì suy nghĩ chu toàn cho tất cả mọi người. Nếu như trong đội có một vị Nguyên Hồn Cảnh tọa trấn, mọi người ai cũng sẽ yên tâm.



Lúc này, Vương Chi Sách đưa ánh mắt kì quái nhìn Khương Thần cùng Bạch U Cơ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói:



“Bạch sư muội, chuyện ở đây chúng ta lo được, ngươi tạm thời đi trước.”



Bạch U Cơ vốn định ở lại giúp một phần sức lực, thế nhưng trước lời đề nghị của Khương Thần, nàng đã có chút chần chờ. Hiện tại được Vương Chi Sách cho phép, nội tâm lập tức vui vẻ đồng ý. Nàng đem phần lớn phù lục còn sót lại giao cho Vương Chi Sách nói:



“Được rồi…như vậy a, mọi người bảo trọng.”



Dứt lời, nàng cùng với Khương Thần và sáu vị Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo hướng về một phía bỏ chạy.



Phần rừng phía sau lưng bọn họ ngay sau đó đã vang lên những thanh âm ầm ầm như thác lũ. Từng đạo gợn sóng liên tục khuếch tán ra khiến cho không khí trở nên áp bách đặc biệt nặng nề.



Đối với cường độ chiến đấu như kia quả thật mấy người Nguyên Khí Cảnh bọn họ không có quá nhiều đất diễn.



“Không biết bọn họ có thể chạy thoát không.” Bạch U Cơ một đường dẫn theo bảy người chạy trước, nội tâm lo lắng, rốt cuộc không nhịn được mà khẽ than.



“Khó.” Khương Thần cười cười nói: “Yêu thú tứ giai cách biệt so với tam giai quá xa. Bọn họ nếu như tại thời điểm đỉnh phong còn có thể ngăn cản chúng nó một hai. Hiện tại chạy trốn được đã là kì tích.”



Nói đoạn, hắn ném cho mỗi người một viên đan dược, nói:



“Mọi người uống viên đan dược này vào, tạm thời ẩn đi khí tức của bản thân. Nếu như mấy người kia không chống cự được, hai đầu mãng xà kia cũng không lần được dấu vết mà đuổi theo chúng ta.”







Thời gian lại trôi qua hai ngày. Đám người Khương Thần đã rời xa mảng rừng lúc trước, địa hình không quá phức tạp cho nên tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không hề chậm. Chỉ trong hai ngày đã có thể từ khu vực tầm trung Tử Vong Sâm Lâm tiếp cận vùng rìa ngoài. Nơi đây có thể coi như an toàn khi mà yêu thú thường thường chỉ là nhất giai, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp nhị giai yêu thú.



Đối với hai loại yêu thú này, Bạch U Cơ thừa sức có thể giải quyết. Chính vì vậy cho nên đám Nguyên Khí Cảnh cùng với Khương Thần tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.



Thế nhưng khi mà mọi người định nghỉ ngơi sau hai ngày chạy trốn mệt mỏi thì lúc này, xung quanh khu vực bọn họ đứng lúc này xuất hiện rất nhiều khí tức cường hãn. Thân thể tất cả mọi người không tự chủ được kéo căng lên. Sắc mặt ai nấy đều hiện len vẻ ngưng trọng. Bọn họ nhìn nhau, không ai bảo ai, tất cả đều lấy ra vũ khí của bản thân đề phòng trường hợp có kẻ đich tập kích.



Thanh âm lá cây va đập vang lên rào rào. Từng thân cây uốn cong đổ rạp xuống. Trên những ngọn cây bị uốn cong kia xuất hiện rất nhiều bóng người, từ vị trí đứng của bọn họ đều liền có thể nhìn ra bọn họ đây là muốn đem tám người Khương Thần vây kín không có đường lui.



“Ha ha…vốn dự định tại nơi này săn giết yêu thú trải qua thí luyện một cách nhàn hạ, vạn phần không ngờ lại gặp phải bò lạc.” Một đạo thanh âm trào phúng lúc này vang lên kèm theo nụ cười đắc ý.



“Cũng không biết đám bò lạc này có mang theo điểm số hay không?” Một đạo thanh âm khác cũng tiếp nối.



“Ha ha…thịt muỗi chung quy vẫn là thịt a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK