Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thuận theo ý của Khương Thần, đám mười vị nguyên giả Tham Lang mạo hiểm đoàn lại phải tốn một phen sức chín trâu hai hổ mới có thể đem ba đầu Thiên Dực Hổ tiêu diệt.



Thời điểm bị tiêu diệt, ba tôn Thiên Dực Hổ chỉ nhìn chằm chằm về phía Khương Thần với đôi mắt oán giận như thể Khương Thần mới là người gây ra cái chết đầy nhục nhã của bọn chúng.



“Tiểu huynh đệ, đây là toàn bộ nhẫn trữ vật của bọn ta, mời ngươi kiểm tra.”



Trung niên nhân cầm lấy mười chiếc nhẫn trữ vật trên đôi tay đầy máu đưa cho Khương Thần. Tất nhiên bởi vì trận pháp ngăn cách cho nên hắn không thể nào đem nó xuyên qua mà đưa cho Khương Thần được.



Nhìn thấy cử động của người này, khóe miệng Khương Thần khẽ nổi lên một vòng ý cười nghiền ngẫm. Hắn không chút do dự mà đưa tay mình thò vào bên trong trận pháp cầm lấy từng nhẫn trữ vật một đem ra ngoài.



“Tiểu huynh đệ, ngươi không sợ ta đem ngươi kéo vào trong trận pháp sao?” Trung niên nhân nhìn thấy cử động lớn mật của Khương Thần, hắn không nhịn được khẽ nói.



“Ngươi có thể thử?” Khương Thần cười nhạt nói.



Khương Thần không ngờ được rằng sau khi hắn nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật cuối cùng trên tay trung niên nhân, người kia lại cầm chắc lấy tay hắn mà kéo lại. Chẳng qua chỉ đem thân thể Khương Thần kéo sát vào màn sáng trận pháp, sau đó trung niên nhân cũng không thể hoàn toàn đem hắn kéo vào trong trận pháp được.



“Ngươi nghĩ ta không đề phòng sao?” Khương Thần cười nhạt nói: “Có thể tiến vào hay lùi ra trận pháp này, chỉ có ta mới có thể làm được.



“Ta biết. Ta còn biết ngươi sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta.” Trung niên nhân nở nụ cười hung ác nói: “Vì vậy…xin nhẹ ngươi một cánh tay.”



Dứt lời, trên tay kia của trung niên nhân xuất hiện cự phủ to lớn. Lưỡi phủ sắc bén sáng loáng không chút khoan nhượng chém thẳng xuống cánh tay Khương Thần.



Đây có thể coi như là một hồi lựa chọn. Nếu như chọn tin tưởng Khương Thần, hắn sẽ có khả năng sống sót, thế nhưng khả năng đó là không cao. Ngược lại lựa chọn thứ hai, hắn nếu như thành công chém đứt tay Khương Thần, đối phương có thể sẽ bị thương mà nới lỏng trận pháp. Đến lúc đó khả năng bọn hắn thoát khỏi trận pháp cao hơn, mà bọn hắn cũng nằm trên thế chủ động.



Loại ý nghĩ này ngược lại lại rất phù hợp với mấy kẻ hung ác như đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn. Nếu như người bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không dám có hành động khiêu khích Khương Thần như bây giờ.



Lại nói, Khương Thần làm sao không nghĩ tới trường hợp trung niên nhân sẽ giờ trò. Chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, cánh tay bị nắm giữ kia đột nhiên bốc cháy mạnh mẽ. Hỏa diễm chỉ trong thoáng chốc lan ra khắp trận pháp đem đám người kia đốt cháy.



Bấy giờ, mười người nọ đâu còn sức lực phản kháng. Tất cả đều không ngừng gào thét đưa tay đập thật mạnh lên thân thể như một phản ứng hết sức tự nhiên để dập lửa.



Bên ngoài trận pháp lúc này, Trương Nhị Huyền nhìn thấy đám nguyên giả kia đang đứng ngây ra như phỗng đột nhiên lại gào thét sau đó không ngừng cởi quần áo đập lên thân thể, bộ dáng vô cùng khôi hài. Khuôn mặt hắn chợt hiện vẻ tò mò:



“Lão đại, bọn hắn bị điên rồi sao?”



Khương Thần lúc này vẫn đứng bên cạnh kết giới xanh lục, chỉ có hắn là biết đám người kia gặp phải chuyện gì, lúc này cười nói:



“Bọn chúng rơi vào ảo trận của ta, hiện tại chính là đang vùng vẫy trong ảo cảnh.”



“Như vậy…kế tiếp chúng ta làm thế nào?”



Khương Thần đưa mắt nhìn về phía ba tôn Thiên Dực Hổ, khóe miệng khẽ nhếch, lưỡi không tự chủ được khẽ liếm môi:



“Tất nhiên là đem thành quả của chúng ta thu hồi rồi.”



Nói đoạn, hắn khẽ vung tay. Kết giới bằng một tốc độ rất nhanh lập tức co cụm lại khiến cho ba tôn Thiên Dực Hổ gào thét đau đớn. Nhìn bộ dáng Khương Thần lúc này dường như muốn đem Mộc Thuật Thập Bát Trận co lại cực đại hòng bóp chết Thiên Dực Hổ.



Bên ngoài, Trương Nhị Huyền lại nhìn thấy Khương Thần đứng ngây người, sau đó ba tôn Thiên Dực Hổ liền liên tục gào rống trong khi chưa có chuyện gì xảy ra, hắn lập tức mặc định đó là đối phương đang điều khiển ảo trận mê huyễn yêu thú.



Quả thật toàn bộ diễn biến vừa qua như giao dịch, công kích… đều là do ảo trận gây nên. Trên thực tế từ lúc bắt đầu giao dịch với đối phương tới giờ Khương Thần vẫn đứng im một chỗ, ngoại trừ dùng tinh thần lực điều khiển trận pháp thì chưa làm bất kì hành động gì.



Lại nói, lúc này bên trong Mộc Thuật Thập Bát Trận đã rối thành một đoàn. Cây cối đổ gãy ngổn ngang chỉ bởi vì ba tôn Thiên Dực Hổ cùng mười vị nguyên giả lăn lộn tàn phá.



Tra tấn tinh thần thông qua mê huyễn trận pháp diễn ra chừng hơn một canh giờ, cả người lẫn yêu thú đều không chịu được mà ngã lăn ra đất, thần tình kinh sợ, tinh thần nhận vào thương tổn. Thể xác mặc dù còn sống thế nhưng tinh thần lại mặc định rằng bọn họ đã chết. Hiện tại muốn tiêu diệt đám người bọn họ thật quá dễ dàng.



Sau khi đem tinh thần của đám người kia tra tấn một phen, Khương Thần mới chậm rãi thu lại Mộc Thuậ Thập Bát Trận. Cước bộ nhẹ nhàng đi đến từng người một tặng cho mỗi người một đao, tiễn đưa bọn họ đi chầu trời.



“Cuộc sống quả thật không dễ dàng gì.” Trương Nhị Huyền nhìn mười cái xác không đầu, hai mắt có chút run rẩy.



Tại thế giới thực lực vi tôn này, muốn đi lên đỉnh cao liền nhất định phải dẫm lên thi cốt mà đi. Điều này hiển nhiên bất kì người nào cũng ý thức được. Thế nhưng ý thức là một chuyện, dám dẫm lên thi cốt mà đi không lại là một chuyện khác.



Trương Nhị Huyền hắn có thể giết người, thế nhưng ra tay một cách quyết đoán mà lại lựa chọn phương pháp tàn nhẫn như Khương Thần, hắn lại không làm được.



Dù sao đối phương cũng không còn ý thức phản kháng, tùy tiện đâm vào tim hay cắt cổ bọn hắn, bọn hắn liền chết. Thế nhưng Khương Thần lại cứ đem đầu lâu bọn người kia dỡ xuống, thủ đoạn này cũng quá là tàn ác đi.



“Đúng vậy, không dễ dàng gì. Vì vậy đi đánh cướp phải biết được rằng có ngày bản thân sẽ bị con mồi phản sát.”



Khương Thần bỏ thanh đao dùng để chặt đầu mười người kia sang một bên, hắn thì chậm chậm tiến lại gần từng người một tịch thu nhẫn trữ vật.



Vút!!!



Bỗng, một đạo thanh âm xé gió vang lên. Từ đâu xuất hiện một đạo hắc ảnh hướng về phía thân thể không đầu của trung niên nhân đầu lĩnh tập kích.



Đạo hắc ảnh này tốc độ rất nhanh, tốc độ của Khương Thần hiện tại so với hắc ảnh này có thể nói là kém xa. Mặc dù vậy, hắn dường như cảm nhận thấy sự tồn tại của đạo hắc ảnh kia cho nên trước khi đối phương tập kích thân xác của trung niên đầu lĩnh, Khương Thần đã nhanh chóng vươn ra bàn tay thu lại nhẫn trữ vật của đối phương.



Thời điểm thu tay lại, hắc ảnh vừa vặn lướt qua cánh tay của trung niên nhân đầu lĩnh, một đạo thanh âm yêu kiều kèm theo chút tức giận khẽ vang:



“Ngươi…”



“Hừ.” Khương Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, nội tâm dần trầm xuống.



Hắc ảnh này cho hắn một loại uy hiếp không nhỏ. Không phải do uy áp của đối phương tỏa ra mà là một loại cảm giác đơn thuần mà Khương Thần trải qua nhiều trận chiến đấu mới có thể có được.



Đương lúc chuẩn bị tinh thần đánh với đối phương một trận, đạo hắc ảnh bên kia liền lập tức triển khai tốc độ nhanh chạy vòng quanh hắn cùng Trương Nhị Huyền, từng túi nang nhỏ được ném ra. Ngay sau đó liền là sương mù nồng đậm chậm chậm lan ra bao phủ một vùng rừng rậm.



“Ngươi đã đạt được không ít chỗ tốt, giao cho ta nhẫn trữ vật đó đi.”



Một đạo thanh âm lạnh lùng từ bốn phương tám hướng theo tốc độ di chuyển của hắc ảnh khẽ vang lên.



“Ta thường không quan tâm bát cơm ta ăn có những gì.” Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần chậm chậm vang lên: “Thế nhưng ta rất ghét có kẻ khác dám thò đũa vào bát cơm của mình.”



Thanh âm vừa dứt, một luồng hỏa diễm từ bàn tay Khương Thần bốc lên. Hỏa diễm sau khi xuất hiện liền trong phút chốc bành trướng biến cả cánh tay của hắn thành một hỏa trảo to lớn.



Đây là lần đầu tiên Khương Thần chân chính sử dụng sức mạnh của ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh. Mặc dù kia chỉ là hai thành ngụy hỏa mà thôi thế nhưng lực lượng mà nó phát ra khiến cho chính hắn cũng phải kinh ngạc



“Quả nhiên là đồ tốt.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Một cái đan phương tứ phẩm đan dược, quá đáng giá.”



Lại nói, hắc ảnh vẫn một mực triển khai tốc độ cực đại chạy vòng quanh hai người Khương Thần cuốn theo sương mù khiến cho phút chốc khu vực bên trong vòng tròn do tốc độ của nàng tạo ra biến thành một cơn lốc sương mù che chắn hoàn toàn tầm nhìn của bất cứ ai đứng ở bên trong.



“Lão đại, ta không nhìn thấy gì cả.” Trương Nhị Huyền cầm lăm lăm thanh kiếm trên tay, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi.



“Tự bảo vệ mình cho tốt.” Thanh âm lạnh lùng đạm mạc của Khương Thần khẽ vang. Chỉ thấy hắn nhắm lại hai mắt, tinh thần lực như vũ bão từ mi tâm tuôn ra đem cả cánh rừng bao phủ không lọt một kẽ hở nào.



“Để xem tốc độ của ngươi nhanh tới đâu.”



Khương Thần dứt lời, hỏa trảo khổng lồ lập tức vươn ra, một đạo phù lục sau khi được đốt cháy, thân thể hắn hóa thành thiểm điện lao vào vòng tròn hắc ảnh.



Bành!!!



Thanh âm nổ vang do va chạm cự lực vang lên, hỏa diễm từ một phương hướng bùng phát mạnh mẽ. Từ trong hỏa diễm bật ngược ra hai đạo thân ảnh. Một người chính là Khương Thần, miệng đầy máu tươi, thân thể chật vật lui về phía sau. Người còn lại là một vị nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt lúc này lộ ra chút khó coi bởi vì bàn tay nàng đã bị bỏng.



Nữ tử tập kích Khương Thần này thân hình cao ráo, mai tóc dài được búi lên gọn gàng, lộ ra dáng vẻ khoan thai ẩn ẩn có vài phần cao quý. Nàng mặc trên mình một thân y phục dạ hành màu đen bó sát người làm cho thân thể nổi lên những đường cong tinh mỹ.



Nếu như có thể từ phía sau nhìn tới nữ tử này, người ta liền có thể cảm nhận được thân thể lung linh xinh đẹp kia rất là mê người. Đặc biệt là vòng eo mềm mại, mỗi khi cử động tay chân lại lộ ra càng thêm động lòng người. Ngực nàng vừa vặn đầy đặn. Mặc dù không phải quá đẫy đà nhưng bởi vì vòng eo rất nhỏ cho nên thoạt nhìn ngược lại nhiều thêm vài phần phong tình.



“Cô nương, lực đạo thật lớn a.” Lau đi máu trên khóe miệng, thanh âm lạnh lùng của Khương Thần khẽ vang lên.



“Đưa ta nhẫn trữ vật đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK