Người đăng: meomeo14311
Ngưng mắt nhìn hai vị nữ tử phía sau lưng Trương Nhị Huyền, đúng hơn là nhìn về phía một vị nữ tử cung trang bạch y cũng đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng của Khương Thần đột nhiên dịu xuống.“Sư tỷ, ngươi tới rồi a?”
Hai nữ tử kia ngoại trừ Hồng Ngọc Kiều cùng Bạch U Cơ thì còn có thể là ai? Sau khi Khương Thần lên tiếng, Hồng Ngọc Kiều lập tức đoạt lời của Bạch U Cơ, lật đật chạy lên, nhoẻn miệng cười trêu chọc:
“Ai dô ai dô…ta nhắc nhở ngươi hai điều, thứ nhất, U Cơ không phải đồ vật để ngươi đem lên mặt bàn trao đổi. Ghê gớm nha tiểu tử. Là ai dạy ngươi câu này?”
Nhìn thấy nữ tử yêu diễm xinh đẹp thế nhưng tính cách không khác gì một tiểu nha đầu chỉ e thiên hạ không loạn này, Khương Thần chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Vẻ mặt này của Khương Thần trực tiếp khiến cho Hồng Ngọc Kiều đắc ý cười ngất ngưởng trong khi Trương Nhị Huyền cũng ngoác miệng ra cười. Thật hiếm khi mới bắt gặp khoảnh khắc lão đại rơi vào tình thế túng quẫn, hắn dĩ nhiên phải trêu chọc đối phương một phen.
Chẳng qua còn chưa cười được hai tiếng, Hồng Ngọc Kiều bên cạnh đã không chút thục nữ giơ chân sút một cú trời giáng vào mông hắn, quát lên:
“Tên mập mạp này, còn đứng đó cười ngây ngô sao? Ngươi định ở đây phá hư bầu không khí tình cảm của sư muội ta sao?”
Đoạn, nàng lập tức túm lấy hai tay Trương Nhị Huyền bẻ ra phía sau, sau đó dong hắn rời đi như tù binh, thậm chí vừa đi nàng vừa đá chân thật cao khiến cho mông đít Trương Nhị Huyền liên tục gặp nạn.
“Hồng sư tỷ, ngươi nhẹ tay…nhầm, nhẹ chân một chút. Mông ta sắp bị chia làm hai nửa rồi.”
“Đồ ngu ngốc! Mông vốn dĩ là hai nửa ghép vào.”
Hai người cứ vậy kéo nhau rời đi, khoảng sân rộng sau núi lúc này chỉ còn Khương Thần cùng Bạch U Cơ vẫn đang đối mắt nhìn nhau, cả hai thậm chí còn đang tủm tỉm cười, cũng không để tâm đến Trương Nhị Huyền cùng Hồng Ngọc Kiều.
“Sư đệ, ngươi xem ra vẫn mạnh khỏe.” Chậm chậm tiến lại gần Khương Thần, thanh âm nhẹ nhàng yếu mềm của Bạch U Cơ khẽ vang.
Khương Thần nhận được một câu quan tâm của Bạch U Cơ, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Chẳng qua cảm giác ấm áp này còn chưa qua được bao lâu thì hắn đã phát hiện ra mình thế mà nghĩ nhầm. Kia vốn không phải quan tâm hỏi han mà rõ ràng là đang oán trách. Bởi lẽ lúc này, khi đã tiến tới gần hắn, Bạch U Cơ lập tức giơ lên nắm đấm nhỏ đánh thẳng vào bụng khiến cho lục phủ ngũ tạng hắn có cảm giác lệch vị.
“Sư…sư tỷ. Từ khi nào ngươi lại bạo lực như vậy?”
Lúc trước, Bạch U Cơ mỗi lần ở cạnh hắn đều lộ ra vẻ nhu mì đoan trang như một vị hiền thê. Hiện tại vậy mà không nói không rằng đấm hắn ruột gan rối loạn, đây quả thật khiến cho tam quan Khương Thần được mở rộng.
“Xem ra về sau hạn chế để nàng đi lại với Hồng Ngọc Kiều, bằng không sớm muộn cũng sẽ hóa thành nữ nhân bạo lực.” Khương Thần trong lòng thầm nghĩ.
“Hừ, ngươi đi biệt tăm hai năm không có một chút tin tức, hại ta lo lắng. Một quyền còn nhẹ nhàng a.” Bạch U Cơ vẫn như ngày nào, mỗi lúc tức giận lại khẽ ma sát hai hàm răng, khuôn mặt đều lộ ra đáng yêu vô cùng.
“Đây là sơ sót của ta.” Mặc dù khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có thế nhưng ánh mắt ủ rũ của Khương Thần hiện tại lại không khác gì tiểu hài tử nhận sai. Bộ dáng này không khỏi khiến cho Bạch U Cơ phì cười một tiếng.
“Được rồi, không cần làm ra bộ mặt khó nhìn đó. Ta cũng không trách ngươi. Trở về an tòan là được.” Bạch U Cơ mỉm cười, thanh âm tươi mát nhẹ nhàng như nước suối chảy vang lên.
Chỉ thấy nàng chậm chậm đi về phía bàn ghế gỗ mà Khương Thần chưa thu dọn, nhìn thấy ấm trà nóng thoảng mùi hương quen thuộc, khóe miệng Bạch U Cơ không khỏi khẽ vểnh lên, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi vẫn là không thay đổi. Đúng là thói quen khó bỏ.”
Khương Thần cười trừ, cũng không giải thích gì nhiều. Hắn ngoại trừ rất biết nấu ăn ra thì còn thích uống trà. Chính vì thế một bộ bàn ghế này là hắn làm trong lúc rảnh rỗi dùng để nhàn nhã thưởng thức trà nóng mỗi khi có thời gian.
“Sư tỷ, hai năm không gặp ngươi ngày càng càng xinh đẹp a.”
“Hừ, đúng như Nam Cung trưởng lão nói, mồm miệng ngươi lợi hại không ít.” Bạch U Cơ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt xinh đẹp không khỏi lườm nguýt Khương Thần. Thế nhưng có thể nhìn ra nét mặt của nàng hiện lên vẻ rất vui mừng.
“Ta cũng chỉ nói sự thật.”
“Vậy ngươi nói xem so với hai năm trước, hiện tại ta có gì khác?” Bạch U Cơ khẽ giang rộng vòng tay, bộ dáng giống như tiểu hài tử khoe mẽ muốn khoe với trưởng bối bản thân đã lớn chừng nào. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Khương Thần không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngoại trừ xinh đẹp hơn, ta quả thật không phát hiện ra điểm nào khác.”
“Hừ, biết ngay là ngươi chỉ nói miệng.” Bạch U Cơ khẽ bĩu môi: “Ra ngoài học thói xấu, chắc chắn câu dẫn được không ít nữ nhân a?”
“Nào có.”
Bấy giờ Khương Thần mới chợt để ý cuốn sách da cũ kĩ mà Bạch U Cơ mang theo mọi hôm đã không thấy đâu. Không những vậy, từ trên người Bạch U Cơ, hắn còn cảm thấy một luồng khí tức thần bí khó tả.
“Sư tỷ, cuốn sách mọi ngày của ngươi đâu? Đừng nói ngươi đãng trí tới mức quên cả nó ở nhà?”
“Hừ, xem ra ngươi cũng nhận ra điểm cơ bản đấy.” Bạch U Cơ khẽ lườm Khương Thần một cái, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Báo cho ngươi một tin vui, ta đã không còn đãng trí nữa, ngược lại trí nhớ của ta càng thêm tốt, hiện tại vẽ bùa chắc chắn không thua ngươi.”
“Thêm nữa, những chuyện ta đã quên hiện tại cũng nhớ được hết.”
Khương Thần nghe thấy Bạch U Cơ nói rằng bản thân đã hết đãng trí, nội tâm liền vui mừng hết sức. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu, một câu sau của nàng lập tức khiến cho hắn đình trệ.
Nàng nói sao? Nhớ được hết chuyện cũ? Như vậy chẳng phải nàng sẽ nhớ lại thời điểm nàng bộc lộ tình cảm với hắn sao? Quan trọng hơn nữa là thời điểm đó hắn đã từ chối tình cảm của nàng.
Xong! Triệt để xong! Có khi nào nàng sẽ vì điều đó mà giận hắn không? Bởi lẽ chính hắn đã lợi dụng nàng mất đi đoạn ký ức đó mà tiếp tục ở cạnh nàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Cái này…”
“Sao? Ngươi không vui?” Bạch U Cơ liếc nhìn Khương Thần, dường như nhận ra ý né tránh trong mắt của hắn, cười nói.
“Không. Dĩ nhiên là không. Ta cao hứng còn không kịp.” Khương Thần lắc đầu cố nở nụ cười, nói.
“Vậy tại sao tránh ánh mắt của ta?” Bạch U Cơ nhíu mày, trong phút chốc vẻ nhu mì hiền thục trở nên nghiêm túc, thậm chí ánh mắt hiền dịu cũng sắc bén vô cùng.
Khương Thần khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hắn tự nhận bản thân có thể giữ một cái đầu lạnh rất tốt thế nhưng hiện tại đối mặt với ánh mắt kia của Bạch U Cơ, hắn không thể bình tĩnh được. Xem ra nàng là đang muốn nhắc lại chuyện cũ.
“Là vì ngươi cảm thấy có lỗi hay là vì vị bằng hữu tên là Lâm Thải Hân kia? Ngươi vẫn rất yêu nàng mặc dù nàng hiện tại đã không thuộc về ngươi?”
“Ài…” Khương Thần giống như quả bóng xì hơi, thở dài một cái. Quả nhiên!
Hắn đương nhiên nhớ Lâm Thải Hân rất nhiều. Tất nhiên hắn không thể nói với Bạch U Cơ là hắn cùng với Lâm Thải Hân đã gắn bó vạn năm, bởi vậy hắn chỉ có thể thở dài một hơi giống như để che giấu đi tâm cảnh có chút rối loạn của mình.
“Sư tỷ, chuyện này...” Khương Thần chợt nở nụ cười khổ, hắn chậm chậm bước tới gần tường bao ngăn cách sân rộng với vách núi, thanh âm vừa có chút cô tịch, vừa có chút khổ sở vang lên: “Ta quả thật rất nhớ Thải Hân, ta cũng cảm thấy có lỗi với ngươi…ta đã lợi dụng ngươi mất trí nhớ, vẫn làm như mọi chuyện diễn ra bình thường với ngươi.”
Lúc này, Khương Thần chợt cảm thấy bàn tay mình đột nhiên ấm áp. Một bàn tay trơn mềm rất dễ chịu khác cứ thế luồn qua lòng bàn tay hắn mà nắm chặt.
“Thời điểm đó có thể ta còn chưa tỉnh táo hoàn toàn cho nên không tính.”
Bạch U Cơ đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nghiêm túc cũng chợt nổi hai rặng mây hồng. Phút chốc, từ một nữ tử đoan trang hiền thục, nàng trở nên kiều diễm quyến rũ hơn bao giờ hết. Thanh âm giống như muỗi kêu từ trong cổ họng khẽ phát ra:
“Vì vậy hiện tại ta xin nhắc lại một lần nữa…sư đệ, ta thật rất ưa thích ngươi. Ta cũng không ngại ngươi còn nhớ nhung vị bằng hữu kia. Ai cũng có quá khứ của riêng mình, thế nhưng ta lại trân trọng thời điểm hiện tại.”
“Ta có thể chờ ngươi, dĩ nhiên ta cũng rất muốn có một câu trả lời.” Bạch U Cơ tựa như đẩy được cục đá trong lòng, thanh âm cũng khoan thai hơn không ít.
“Sư tỷ, nếu như ngươi đã nhớ lại hết có lẽ cũng biết được thời điểm đó ta từ chối là vì sao.” Thanh âm của Khương Thần chậm chậm vang lên: “Phía trước ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành, ta sẽ không dừng ở nơi này lâu. Ta không muốn nhiều chuyện của ta làm liên lụy đến ngươi. Hơn nhất, ta muốn độc hành.”
Bàn tay mềm mại càng nắm chặt tay Khương Thần hơn nữa. Thời điểm hắn nói ra một câu kia, Bạch U Cơ cảm thấy lòng bàn tay hắn khẽ run lên một chút. Hiển nhiên nàng biết ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút xao động, có chút do dự.
“Thứ ta cần chỉ là một câu trả lời.” Bạch U Cơ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng hiểu tính cách của ta mà. Rất đơn giản.”
“Ta cũng đang tìm kiếm một câu trả lời.” Khương Thần ngẩng đầu khẽ lẩm nhẩm.
Hắn muốn tìm ra sự thật phía sau việc Thời tộc ám sát hắn năm đó, hắn muốn biết Thời tộc đang toan tính điều gì. Hắn muốn có được rất nhiều câu trả lời. Thế nhưng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy thiếu hụt thứ gì đó. Có được câu trả lời cuối cùng kia, liệu hắn có vui sao? Hắn tu luyện là để tìm kiếm một khỏa đại tự tại chi tâm, thế nhưng hiện tại hắn có thể tự tại sao?
Năm xưa sau khi thoát khỏi luân hồi trói buộc, hắn vốn dĩ có thể bồi tiếp Lâm Thải Hân một đời, đem lại cho nàng khoái hoạt, đem lại cho nàng hạnh phúc sau đó rời đi cũng chưa muộn. Thế nhưng hắn lại vội vàng rời đi, lựa chọn tìm kiếm một câu trả lời, lựa chọn bỏ qua Lâm Thải Hân lựa chọn bỏ qua người có thể nói là gắn bó sâu đậm nhất với hắn.
Từ sau đó trở đi, đây dường như trở thành một nút thắt mà mỗi lần nhắc đến, tâm của hắn khó bề yên tĩnh. Không chỉ vậy, hiện tại hắn cùng Bạch U Cơ cũng rất thân thiết. Nàng đối với hắn có tình cảm chân thành như vậy, mà hắn đồng dạng cũng có chút ưa thích nàng, bỏ qua nàng, hắn thực sự yên lòng sao? Trong tương lai, hắn có thể truy cầu tiêu diêu tự tại sao?
Mặt khác, hiện tại nếu như sa vào bể tình, hắn còn có thể dứt áo rời đi được ư? Năm xưa có thể rời đi một cách dứt khoát đó là vì Lâm Thải Hân đã tìm được bến đỗ, trong lòng hắn cũng có chút yên tâm. Thế nhưng hiện tại thì sao? Liệu Khương Thần hắn sau chuyện này còn có thể yên bình mà tu luyện, tâm hắn còn có thể bình lặng như làn nước mùa thu được không?
Hai sự lựa chọn khó khăn, một bên chính là không muốn có vướng bận tại thân nhưng trong lòng lại có khúc mắc. Một bên trong lòng được giải tỏa thế nhưng đến thời điểm cần thiết lại bùi ngùi khó chia xa.
“Sư đệ, lòng ngươi đang không yên.” Bạch U Cơ khẽ nói: “Ta không ép ngươi, ta không vội muốn biết câu trả lời, nhưng ta rất hi vọng trước khi ngươi rời đi, nói cho ta biết ngươi lựa chọn như thế nào.”
Khương Thần khẽ thở dài một hơi, nắm tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Bạch U Cơ bỗng nhiên buông lỏng.
Hắn đã có câu trả lời!