Người đăng: meomeo14311
Trong hoàng cung…“Chúng ta không đi nhìn cửu sư tỷ một chút sao?” Mộc Kiếm Thanh hai tay ôm sau gáy, lúc này đang ngả người trên một chiếc ghế gỗ, thanh âm giống như có chút buồn chán nói.
“Ở đó có Khương sư đệ rồi, ngươi tính toán tới phá đám hai người họ sao?” Hồng Ngọc Kiều tay vuốt trường tiên, ánh mắt sắc bén khẽ lườm Mộc Kiếm Thanh, bĩu môi nói.
“Cái gì mà phá đám a ngũ sư tỷ.” Mộc Kiếm Thanh trề môi ra nói: “Ta đây chỉ là quan tâm tới đồng môn sư tỷ thôi mà.”
Hồng Ngọc Kiều liếc nhìn Mộc Kiếm Thanh, rốt cuộc cũng không muốn nói chuyện với tên đầu gỗ này nữa. Còn lại mấy vị sư huynh sư tỷ trong Yêu Nghiệt Đường cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, không một ai giải thích cho hắn chuyện gì xảy ra cả.
“Chuyện gì đây a…này, mấy người…”
La Chinh ngồi im một chỗ, thời điểm này hai mắt khẽ mở, sâu trong đồng tử lóe lên một tia kim quang, miệng thở ra trọc khí, thanh âm trầm trầm vang lên:
“Có lẽ nên đi nhìn nó một chút.”
Mấy vị đệ tử của hắn đang ngồi ở đây lúc này trừng lớn hai mắt, có chút không tin tưởng vào tai mình. Sư phụ bọn họ tính khí lạnh lùng, mặc dù hay bao che khuyết điểm cho đồ đệ, thế nhưng chuyện đồ đệ ra ngoài đánh nhau bị thương thế này, thường thường hắn sẽ không quan tâm quá nhiều. Hiện tại lại bỏ dở tu luyện đi thăm nom Bạch U Cơ, điều này không thể không nói khiến cho nhân sinh quan của đám người kia có chút thay đổi.
“Sư phụ, ngươi xác định?”
“Làm sao? Ta lại không thể đi thăm đồ đệ của mình.”
“Không phải chứ sư phụ.” Mộc Kiếm Thanh khẽ kêu lên: “Thời điểm ta bị đánh trọng thương cũng không thấy lão nhân gia ngài nhìn ta lấy một lần.”
“Hừ, ngươi rõ ràng thiên phú không kém các sư huynh sư tỷ thế nhưng suốt ngày lêu lổng không chịu tu luyện, ta tà không có tên đồ đệ như ngươi.” La Chinh hừ lạnh một tiếng.
“Không phải chứ sư phụ, ta cũng có lần bế quan một tuần liền a.” Mộc Kiếm Thanh vênh mặt cãi lại, bộ dáng không nhượng bộ chút nào.
Hồng Ngọc Kiều tiện tay cầm trường tiên liền quất thẳng vào sau lưng hắn một cái, hừ lạnh:
“Hỗn lão! Người ta vì tham ngộ ảo diệu của công pháp, nguyên thuật liền có thể bế quan vài tháng đến nửa năm một năm. Ngươi mới một tuần đã không nhịn được chạy ra ngoài dạo chơi, còn ngồi đó mà tự hào ư.”
“Phản đối sư tỷ đánh người vô cớ.”
Chát!!!
Một đạo thanh âm chát chúa vang lên, ngay sau đó là một tiếng hú quái dị của Mộc Kiếm Thanh. Chỉ thấy thân ảnh hắn lóe lên một cái lập tức chạy ra khỏi gian phòng.
“Được rồi, tất cả mau chóng nghỉ ngơi, ngày mai cần phải chuẩn bị tinh thần tốt nhất đi nhận giải thưởng. Ít nhất phải khiến cho đám người Cửu Nguyệt Vương Triều kia tức tối một phen.” La Chinh hừ lạnh nói: “Ta đi nhìn xem U Cơ thế nào.”
La Chinh nói đoạn liền khẽ đứng dậy, thân ảnh chậm chậm đi ra khỏi gian phòng.
…
Ầm ầm ầm!!!
Lúc này khu rừng nhỏ đã biến thành một bãi phế tích. Nơi kia hiện tại rất nhiều cây cối đã bị cắt thành những khúc gỗ vuông thành sắc cạnh. Mặt đất vốn bằng phẳng cũng bị xới tung lên nham nhở. Hiển nhiên trận chiến giữa năm vị Nguyên Khí Cảnh với hai tôn Hắc Bạch Vô Thường theo sau Khương Thần kia rất kịch liệt.
Lúc này cả năm người đã chiếm thế thượng phong, Hắc Bạch Vô Thường bị đánh cho áp lưng vào nhau, đèn lồng, quạt lông thậm chí chiêu hồn kì và gậy khóc tang đã bị đánh cho hỏng hóc lung tung.
“Tưởng hai thứ đồ vật này thế nào, không nghĩ tới cũng là không chịu nổi.” Một vị nam tử trẻ tuổi cười lạnh nhìn hai tôn Hắc Bạch Vô Thường bị đánh cho chật vật thối lui, khẽ nói.
“Không được chủ quan khinh địch.” Nam tử Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong khẽ hừ nói.
Hắn là người quan sát tỉ mỉ, cũng là người có tâm tư cẩn thận nhất trong đội ngũ. Thời điểm nhìn thấy nhị vị hắc bạch này, hắn đã cảm thấy có chuyện gì đó khôn ổn. Hiện tại mặc dù có thể đánh cho hai vị hắc bạch kia không thở nổi, thế nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn vẫn không có vơi bớt.
Đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Khương Thần đứng ở phương xa kia, nếu như bình thường chắc chắn với một kẻ thực lực thấp như vậy bị người ta nhắm tới, trong trường hợp này sẽ cuống cuồng có bao xa chạy bao xa. Thế nhưng Khương Thần lại một mực đứng im một chỗ nhìn mọi người quần công, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười khô khan. Chính điều này khiến cho nơi đây càng trở nên u tối quỷ dị.
“Ma Bi Chưởng.” Nam tử trung niên mặt dữ tợn tên là Tô An, hắn lúc này hướng về phía đỉnh đầu của Hắc Vô Thường đánh ra một chưởng hung hãn.
Chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khí áp súc tại lòng bàn tay hình hành nên một tầng bao phủ màu đen. Tầng Hỗn Nguyên Chi Khí này giống như một bao tay da hết sức quỷ dị. Nó đem theo một loại khí thế khủng bố hướng tới thân ảnh Hắc Vô Thường trấn áp.
Hô!
Hắc Vô Thường mở lớn hai mắt, hai mắt hắn vốn không có đồng tử lúc này mở lớn lên càng khiến cho khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Chỉ thấy Hắc Vô Thường cầm lấy quạt lông phẩy thật mạnh. Toàn bộ lông vũ đính trên quạt lập tức tách rời. Quạt lông vốn dĩ không có quá nhiều lông vũ, thế nhưng thời điểm lông rời khỏi quạt, số lượng của nó lại tăng lên một cách khủng khiếp.
Lông vũ gia tăng số lượng theo cấp số nhân ngay tức khắc đem toàn bộ thân thể của nam tử tên Tô An kia bao phủ kín mít. Hiện tại hắn bây giờ trông không khác gì một con quạ hình người với toàn thân bao phủ lông đen.
“Cẩn thận.”
Bốn người nhìn thấy Tô An bị bao phủ bởi công kích kì dị lúc này liền biến đổi sắc mặt, thân ảnh nhoáng lên ngay tức khắc đã tiến đến gần toan tính giải thoát cho đồng bọn.
Hô hô hô!
Bach Vô Thường giơ lên đèn lồng, lưỡi thè dài lúc này rút trở lại. Chỉ thấy hắn há miệng phun vào đèn lồng một làn khói trắng, làn khói với tốc độ nhanh sau khi đi qua đèn lồng liền hóa thành một luồng bạch sắc hỏa diễm lạnh lẽo thấu xương thổi quét qua đám người nọ.
“Công kích thật quỷ dị.” Nam tử Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong gọi là Quan Lôi, hắn là người phản ứng nhanh nhất. Sau khi thấy luồng hỏa diễm kì lạ kia thổi quét tới, thân pháp quỷ mị của hắn lập tức triển khai, thân ảnh lóe lên một cái đã rời xa chiến trường. Mục tiêu hướng tới lúc này của hắn chính là Khương Thần nãy giờ vẫn đang quan chiến.
“Tiểu tử, mặc dù ta không biết hai kẻ kia là thứ gì, thế nhưng tiêu diệt ngươi chắc chắn sẽ khiến cho bọn chúng dừng lại.” Quan Lôi cười lạnh nói.
Hai tay là hai thanh loan đao mỏng như lá lúa, hết sức sắc bén. Cầm lấy loan đao, Quan Lôi vung cả hai tay chém thẳng về phía Khương Thần. Hai tia đao khí hình thành chữ thập xuyên qua tầng cây cùng khói bụi đánh thẳng lên người Khương Thần.
“Ngươi cần phải mạnh hơn nữa.” Khương Thần nhếch mép cười lạnh.
Thời điểm Nguyên Thể Cảnh sơ kì hắn đã có thể đánh bại Nguyên Khí Cảnh trung kì, hiện tại Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong rồi, bên dưới Nguyên Hồn Cảnh không ai có thể địch được hắn cả.
Thanh niên kia mới Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, mặc dù Khương Thần không thể đánh bại đối phương dễ dàng, thế nhưng đối phương muốn miểu sát hắn cũng khó như lên trời.
Lại nói, đao khí chữ thập xé gió rít lên, chỉ một loáng đã tới trước mặt Khương Thần. Lúc này trước mặt Khương Thần đột nhiên xuất hiện một lá cờ xí màu trắng. Trên một mặt cờ có thêu chữ hồn, mặt còn lại thêu chữ chiêu. Bao quanh là vài hoa văn viền đen không có gì kì lạ.
Chiêu hồn kì, đây chẳng phải lá cờ trên tay Bạch Vô Thường thì còn gì. Chỉ thấy chiêu hồn kì mạnh mẽ ngăn cản đao khí, toàn thân nó phát ra những tiếng kêu rên rùng rợn như ma quỷ đòi mạng.
Chiêu hồn kì mặc dù bất phàm thế nhưng trải qua giao chiến vừa rồi nó đã tổn hại nhiều, hiện tại làm sao có thể cản đỡ được đạo đao khí chữ thập kia.
Oanh!!! Phanh!!
Chiêu hồn kì sau khi kháng cự một lúc liền bị đánh gãy, ngay sau đó đao khí chữ thập đánh thẳng lên ngực Khương Thần đẩy hắn ngã văng ra xa, mồm miệng đầy máu.
“Khá lắm.” Khương Thần gượng đứng dậy nhe răng ra cười.
Hắn chùi máu trên miệng, dùng máu đó vẽ lên mặt đất một đạo phù văn ma quái. Phù văn bên ngoài hình tròn bên trong tam giác, trung tâm lại có rất nhiều văn tự kì lạ như giun dế. Văn tự tuy nhìn hình thù kì quái thế nhưng khí tức mà nó tỏa ra rất khủng bố.
Chỉ thấy mảnh vỡ của chiêu hồn kì lập tức bị đạo phù văn trên mặt đất này hút vào, ngay sau đó là hàng ngàn hàng vạn tiếng khóc than vang lên. Phù văn trên đất giống như hai nửa đạo môn dần dần tách ra. Từ bên trong khe nứt đó xuất hiện hàng ngàn hàng vạn oan hồn đua nhau chui lên hướng về phía không chỉ Quan Lôi mà cả mấy người đang giải cứu Tô An mà oanh kích.
Trận thế hãi hùng này đối với mấy người kia có trùng kích không hề nhỏ. Chỉ thấy bọn họ mặt mũi tái mét, thanh niên nam tử thực lực yếu nhất run lên như cầy sấy, môi khẽ giật giật, thanh âm nghẹn ngào:
“Làm sao có thể…ma…ma quỷ a.”
“Tên này có điểm bất thường, mau chạy thôi.”
Không biết kẻ nào kêu lên một chữ chạy, ngoại trừ Tô An bị bao phủ bởi lông vũ đen sì không thấy trời đất, bốn người còn lại co giò tháo chạy tứ phía.
“Các ngươi…cứu ta…” Tô An bị bao phủ bởi lông vũ lúc này không thể di chuyển, thanh âm run run vang lên.
“Xem ra đồng bạn của ngươi không đáng tin rồi.”
Thanh âm lạnh lẽo của Khương Thần khẽ vang, chỉ thấy hắn giơ lên nắm tay, nắm tay xiết chặt. Ngay sau đó một đạo thanh âm nổ vang vang lên, lông vũ kèm theo mưa máu bay đầy trời, Tô An bị ép cho nổ tung.
Khương Thần hướng về bốn người đang bỏ chạy, khẽ phất tay:
“Tiêu diệt bọn chúng.”