Người đăng: meomeo14311
“Ngươi đã làm cách nào?”“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết.” Trước câu hỏi ngớ ngẩn của đối phương, Khương Thần chỉ cười nhạt mà đáp.
Đem phương pháp đối chiến nói cho đối thủ biết, Khương Thần cũng không phải thằng ngu.
Trở lại lúc trước, thời điểm mà cự phủ của trung niên nhân chém thẳng xuống đất, Khương Thần đã nhanh chóng đem một cái phù lục bí mật dán lên đó.
Sau này, khi mà trung niên nhân vung tay chém ngang, hắn đã kích hoạt phù lục gây ra bạo tạc tạo nên lực lượng hất ngược cự phủ về sau. Lấy lực đối lực, trung niên nhân vì chỉ là tiện tay vung cự phủ cho nên sẽ thất thế. Cuối cùng chính là sự việc xảy ra như vừa rồi. Hắn mất thăng bằng ngã xuống, Khương Thần tận dụng cơ hội đánh gãy chân.
“Đơn giản chỉ là cảm thấy cách đối chiến của tiểu tử ngươi rất thông minh mà thôi…vả lại…”
Nói đến đây, hai mắt trung niên nhân như có thâm ý nhìn Khương Thần. Khóe miệng vểnh lên nụ cười tàn nhẫn. Nửa câu sau hắn cũng không nói tiếp nữa.
“Vả lại người của các ngươi sắp đến đúng không?”
Khương Thần không chút báo trước nói ra nửa câu sau của trung niên nhân khiến cho hắn há miệng ngạc nhiên.
“Làm sao ngươi biết?”
“Nếu như không phải biết sẽ có người đến, hiện tại ngươi cũng không còn được đứng đây mà nói chuyện a.” Khương Thần cười lạnh nói: “Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong sao? Trước mắt ta cũng không có gì to tát.”
“Ngươi…”
Trung niên nhân nghe giọng điệu khinh thường của Khương Thần, hai mắt trừng lên. Một Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong tại nơi này cũng được coi là một phương bá chủ, vậy mà hôm nay liền bị một người trẻ tuổi coi không ra gì, gặp phải người khác chắc chắn cũng sẽ tức giận mà thôi.
“Được rồi, nói với ngươi vậy là đủ, hôm nay chơi đến đây thôi, ngày khác nhất định sẽ tới Tham Lang mạo hiểm đoàn các ngươi ra mắt.”
Khương Thần thở ra một hơi thật dài, trước khi rời đi còn ném cho trung niên nhân một ánh mắt trào phúng khiến cho đối phương tức giận muốn nội thương.
Sau khi Khương Thần rời đi một lúc, trung niên nhân mới thu lại cự phủ, một thân một mình tìm chỗ trốn đi. Hắn không thể để đám mạo hiểm giả Tham Lang mạo hiểm đoàn sắp chạy tới kia nhìn thấy thảm trạng của bản thân được, nhất là khi đối thủ chỉ là một người trẻ tuổi Nguyên Khí Cảnh. Chuyện này nếu như truyền về, mặt mũi hắn chắc chắn đem đi quét rác.
Trung niên nhân rời đi chưa lâu, Khương Thần lại đạp lên cành cây mà quay trở lại. Cảm nhận được phương vị của đối phương, Khương Thần khẽ nhếch mép cười nhạt:
“Tha cho ngươi một mạng. Chờ bản thiếu đột phá Nguyên Hồn Cảnh liền đem cả mạo hiểm đoàn của ngươi một mẻ hốt gọn.”
Dứt lời, trên người Khương Thần tỏa ra một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu xanh lục. Hỗn Nguyên Chi Khí phảng phất tỏa ra sau đó đem hai tay bị thương của Khương Thần bao phủ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nắm đấm bị gãy của Khương Thần vốn tím tái lúc này dần dần nhạt bớt. Mà các khớp xương ngón tay cũng tự động kêu rắc rắc giống như có người đang giúp hắn nắn lại. Tay trái phồng rộp vì bị bỏng cũng đã dịu nhẹ hơn rất nhiều.
Phục dụng thêm một khỏa đan dược màu xanh, tốc độ chữa thương của nắm đấm càng nhanh hơn. Chưa đầy năm phút, nắm đấm bị gãy tưởng như mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục đã hoàn hảo như ban đầu, mà tay trái cũng đã lành lặn như chưa hề bị thương.
“Đi xem nàng ta rốt cuộc có gặp khó hay không.” Nhìn theo phương hướng Trương Tiểu Hân lúc nãy bỏ chạy, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Nói đoạn, hắn liền chuyền cành mà rời đi. Trước khi rời đi hắn còn thả lại phía sau rất nhiều phù lục nhị phẩm loại công kích cuồng bạo giống như lúc nãy gắn lên cự phủ của trung niên nhân.
Khương Thần rời đi chưa lâu thì xuất hiện một dám đông hung hãn chạy tới. Dẫn đầu đám đông này là vị tham mưu họ Đoàn cùng đội trưởng họ Doãn lần trước vây công Trương Tiểu Hân, cả hai lúc này mang theo sắc mặt vui mừng cùng phấn khích.
Pháo hiệu của tên mạo hiểm giả Nguyên Khí Cảnh bắn ra trước khi bị Trương Tiểu Hân chém bay đầu đã báo hiệu cho bọn hắn chạy đến. Dựa theo tính toán về thương thế của Trương Tiểu Hân lần trước, bọn họ nghĩ rằng nàng chắc chắn sẽ không phát huy được toàn bộ thực lực, nếu như bỏ chạy chắc chắn sẽ không được bao xa.
Chẳng qua chạy đến địa điểm Khương Thần cùng trung niên nhân cao lớn kia vừa giao chiến, nơi đây chỉ là một phiến rừng rậm xuất hiện nhiều cháy xém, hoàn toàn không có một bóng người.
“Người đâu?” Vị tham mưu họ Đoàn nhìn rừng trống người không, sắc mặt liền cứng lại.
“Bên này còn có ba vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong ngăn cản, tiểu tiện nhân kia chẳng lẽ lại có thể chạy thoát ư?”
“Đoàn ca, mau nhìn.”
Một vị mạo hiểm giả nhặt được một trong số những lá phù lục mà Khương Thần bỏ lại, hắn hấp tấp cầm theo phù lục chạy về phía đám đông, vẻ mặt mừng rỡ nói.
“Chuyện gì?”
“Là phù lục. Giá trị hẳn không thấp.”
“Phù lục?” Vị họ Đoàn cầm lấy lá phù lục, khuôn mặt hơi cau lại: “Chẳng lẽ là tiểu tiện nhân kia trong lúc đào thoát đánh rơi thứ này sao?”
“Đoàn ca, ở đây còn rất nhiều phù lục nữa. Xem ra là tiểu tiện nhân Trương Tiểu Hân kia trong lúc bỏ trốn đã bỏ lại.”
Những mạo hiểm giả khác chợt để ý thấy rất nhiều phù lục rơi rụng xung quanh. Ai nấy đều vội vàng đem chúng nhặt lên, bộ dáng nâng niu giống như trân tàng.
Tại Minh Nguyệt Vương Triều, phù sư là chức nghiệp ít ỏi nhất trong số ba loại chức nghiệp nổi danh là trận pháp, luyện đan cùng phù sư. Chính vì vậy cho nên giá thành của phù lục tại nơi này tương đối cao.
Bọn hắn không biết phù lục mà Khương Thần để lại phẩm cấp thế nào, thế nhưng chỉ cần là phù lục, đem nó bán ra bọn họ nhất định thu về không ít nguyên tệ.
“Xem ra tiểu tiện nhân này cũng có không ít thứ tốt.” Vị họ Đoàn cầm xấp phù lục trên tay, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam: “Cũng không biết ả đã đào thoát hay đang bị ba vị kia truy đuổi.”
“Đoàn ca, hiện tại chúng ta làm gì?”
“Còn làm gì, dĩ nhiên là…”
Vị họ Đoàn kia chưa nói hết câu, hắn đã cảm nhận thấy một luồng sóng nhiệt mạnh mẽ từ bàn tay mình nhanh chóng khuếch trương ra.
Oành! Oành! Oành! Oành!...
Một tràng thanh âm những tiếng nổ lớn vang lên. Núi rừng một phen rung chuyển, khói lửa mù trời. Từ trong khói lửa, một cột khói hình nấm bốc lên cao hàng chục mét khiến cho mảng trời bên trên phút chốc bị che phủ tối đen.
Thiên không bị che phủ bởi cột khói đen, phía dưới rừng rậm lại bị hỏa diễm bao phủ một mảng lớn. Rừng cây mặc dù ẩm thấp tươi xanh thế nhưng dưới hỏa diễm khủng bố cũng bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ.
Kèm theo tiếng hừng hực của hỏa diễm lan rộng còn có tiếng kêu la thảm thiết của nhân loại cùng yêu thú. Yêu thú khu vực này còn đỡ, bởi vì khu vực này tương đối ít, thế nhưng đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia gặp phải cháy rừng thì đúng là thảm họa.
Đường thoát thân không có, phi hành cũng không thể, chỉ có thể nhắm mắt một phương chạy ra, sống chết do số. Giống như đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn lúc này, không nói tới cháy rừng khiến cho bọn chúng bị thiêu sống, chỉ riêng bạo tạc khủng bố của đám phù lục nhị phẩm kia thôi cũng đủ khiến cho phân nửa số người trong đó bị thương nặng.
Phải biết đám đông Tham Lang mạo hiểm đoàn kia chỉ có gần chục tên Nguyên Hồn Cảnh, còn lại đều là Nguyên Khí Cảnh. Nguyên Khí Cảnh dưới tình trạng không có phòng bị làm sao có thể thoát khỏi bạo tạc của phù lục nhị phẩm.
Phương xa, Khương Thần đứng lại trên một ngọn cây cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn về cột khói hình nấm, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Trò hay còn dài.”
…
Nếu như bên này Khương Thần lộ ra mười phần thư thái thì bên kia Trương Tiểu Hân lại chật vật vô cùng. Thân pháp của nàng rất nhanh thế nhưng thân pháp của hai vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong truy đuổi nàng còn cao minh hơn nửa bậc. Nếu như không phải nhờ thông thạo địa hình khu vực ngoại vi sơn mạch này thì nàng sớm đã bị bắt lại từ lâu.
Tuy hiện tại chưa bị hai người kia bắt giữ thế nhưng bọn họ lại sử dụng được viễn trình công kích, cụ thể là một người dùng tỏa liêm một người dùng lưu tinh chùy không ngừng công kích khiến cho nàng đã xuất hiện nhiều vết thương trên da thịt.
“Tiểu tiện nhân, ngươi có chạy đằng trời. Đồng bọn của ngươi cũng không thoát.”
Truy đuổi phía sau là hai vị trung niên nhân cao lớn. Tuy không lưng hùm vai gấu như trung niên nhân đấu pháp với Khương Thần thế nhưng cũng là vô cùng vạm vỡ. Người lên tiếng vừa rồi là trung niên nhân sử dụng một cây tỏa liêm xích sắt.
Hắn vừa dứt lời, tỏa liêm lập tức ném ra. Xích sắt va vào nhau kêu leng keng. Lưỡi liềm đi trước quay tròn trên không trung tạo thành những thanh âm xé gió rợn người.
Vị trung niên nhân này có lẽ xài sử tỏa liêm rất tốt, bởi lẽ mỗi khi tỏa liêm ném đi nó đều chuẩn xác kích thương Trương Tiểu Hân mặc cho nàng đã né tránh rất khéo léo sau những cây rừng.
Lần công kích tiếp theo này, tỏa liêm lao đi với tốc độ nhanh, nó khéo léo xoay vòng đến nỗi Trương Tiểu Hân đã né mình sau một gốc cây thế nhưng vẫn bị nó cắt trượt qua cánh tay. Lưỡi câu liêm sắc bén cắm ngập vào thân cây, lực đạo vô cùng khủng bố.
Trung niên nhân này thậm chí còn lợi dụng tỏa liêm cắm vào thân cây để di chuyển nhanh hơn. Hắn khẽ giật mạnh một cái, thân thể lập tức phát lực lao thẳng về vị trí ẩn nấp của Trương Tiểu Hân.
Trương Tiểu Hân đương lúc chuẩn bị triển khai thân thủ rời đi thì lưu tinh chùy của vị trung niên nhân thứ hai đột nhiên lao tới một cành cây trên đầu nàng. Lưu tinh chùy sau khi đụng phải cành cây lập tức thay đổi phương hướng đánh thẳng xuống đầu nàng.
Keng!!!
Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên. Trương Tiểu Hân chỉ kịp giơ lên chủy thủ cản đỡ, lưu tinh chùy đã đánh xuống. Lưỡi chủy thủ so về độ cứng rắn thì còn thua xa lưu tinh chùy, chính vì vậy mà sau cú va chạm, chủy thủ lập tức gãy đôi, trên tay nàng lúc này chỉ còn lưu lại một thanh.
“Tiếp tục chạy thế này không ổn.”
Trương Tiểu Hân bỏ chạy phía trước, vừa chạy vừa khẽ lẩm nhẩm. Trên đường đi nàng đã mấy lần ném ra Yên Vân Quả để cản bước hai trung niên nhân thế nhưng đều không ăn thua. Bọn họ tốc độ nhanh, giác quan cũng vô cùng linh mẫn, sương mù cũng không cản bước được nhiều.
Lần này, Trương Tiểu Hân sử dụng nhiều Yên Vân Quả hơn. Cụ thể là nàng đem sáu trái Yên Vân Quả cuối cùng trong nhẫn trữ vật ném ra. Sương mù nhất thời bao phủ một vùng rừng rậm rộng lớn.
So với một quả thì sáu Yên Vân Quả đương nhiên có sương mù nhiều hơn rất nhiều. Cả vùng rừng biến thành một màu trắng xóa. Người đứng bên cạnh thậm chí không thể nhìn thấy được nhau.
“Cẩn thận tiểu tiện nhân đánh lén.” Trung niên nhân sử dụng lưu tinh chùy không chút hoảng cười lạnh nói: “Lại trò cũ.”
“Không cần lo lắng, ả đã bị thương, sẽ không dám tấn công chúng ta.”
Trung niên nhân vừa nói dứt câu, tỏa liêm liền tung về một phía. Ngay sau đó lập tức có tiếng kim loại va chạm, một tia lửa bắn lên giữa sương mù trắng xóa. Phía sau tiếng va chạm kia, hai trung niên nhân có thể nghe thấy cả một tràng tiếng bước chân rời đi.
“Ha ha…đấy là người khác sẽ nói vậy.” Trung niên nhân cầm tỏa liêm thu về binh khí, miệng cười ha hả mà nói: “Nhưng tiểu tiện nhân này ta quá hiểu tính tình rồi, nàng nhất định sẽ quay lại đánh đòn hồi mã thương.”
“Ha ha, ngươi cũng thật biết giỡn.”