Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Bệ hạ, ngươi thua.”



Thanh âm của Khương Thần vang lên khiến cho mọi người trong đình viện nhất thời sững sờ. Ai nấy đều không tự chủ được nhìn lại thật kỹ bàn cờ một lần, xác định bản thân không nhìn nhầm, bấy giờ bọn họ mới dùng ánh mắt kì quái nhìn Khương Thần.



Cờ mới đi được vài nước, đối với kỳ thánh còn không dám nói thắng. Đây chỉ là một người mới biết chút da lông vậy mà lại dõng dạc khẳng định đối thủ đã thua. Một câu của Khương Thần không thể không nói khiến cho người khác có chút mông lung mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



“Thua?” Long Thiên Thánh khẽ trợn mặt: “Khương tiểu hữu ngươi nói quá sớm a? Không nói tới chuyện cờ mới ra được vài nước, với thế cờ của ngươi như hiện tại trẫm có thể đánh cho ngươi tơi bời hoa lá.”



Nói đoạn, Long Thiên Thánh còn chỉ về phía năm quân cờ thẳng hàng của Khương Thần cười nói:



“Làm gì có ai đánh cờ như ngươi? Dàn hàng ngang tại trung tâm như vậy coi như chấp ta bốn nước rồi.”



Khương Thần tủm tỉm cười. Hắn khẽ lắc đầu nói:



“Bệ hạ, ngươi chẳng phải nói ta đánh kiểu nào cũng được sao?”



Dứt lời, Khương Thần chỉ vào năm quân cờ của mình nói:



“Ngươi nhìn. Chỗ chúng ta đánh cờ là như vậy. Năm quân cờ xếp liên tiếp ngang, dọc, chéo mà không bị chặn lại ở hai đầu là thắng.”



Long Thiên Thánh giật nảy cả mình, khuôn mặt nửa muốn cười mà vẫn phải giữ uy nghiêm của mình, hắn nói:



“Khương tiểu hữu, ngươi đùa a. Ở đâu đánh cờ như vậy? Vậy chẳng phải quá dễ sao?”



“Ha ha. Bệ hạ, ngươi nhầm. Một trận cờ vây của ngươi chỉ có thể gói gọn trong một bàn cờ. Thế nhưng cờ mà ta đánh, có lúc một bàn cờ liền không thể kết thúc được một trận.”



“Ha ha ha, kì quái a. Được! Vậy thì đánh theo cách của Khương tiểu hữu đi. Ván này coi như trẫm thua.” Long Thiên Thánh cười nói: “Lại ván nữa.”



“Mời bệ hạ ngươi đi trước.”



“Được.”



Sau đó liền là một trận thảm sát của Khương Thần đối với Long Thiên Thánh. Toàn bộ thế công của Long Thiên Thánh đều bị Khương Thần chặn đứng. Thời điểm người kia bế tắc không thể triển khai tấn công, Khương Thần mới từ những nước đi phòng thủ trước đó mở ra từng đợt tấn công như vũ bão. Hắn đánh nhanh đến mức Long Thiên Thánh không thể quan sát được cục diện, cuối cùng liền bị đánh bại.



Liên tục ba ván bị Khương Thần đánh bại, Long Thiên Thánh trợn trừng mắt, khuôn mặt hơi co lại, da mặt giật giật.



“Khương tiểu hữu, loại cờ này của ngươi quả nhiên quái a. Cách chơi so với cờ vây dễ dàng hơn rất nhiều thế nhưng độ biến ảo lại không thua kém bao nhiêu. Diệu…tuyệt diệu”



Nói đoạn, vẻ mặt Long Thiên Thánh hiện lên chút tò mò, hắn nhìn lên Khương Thần cười nói:



“Cờ này gọi là gì?”



“Cờ ca rô.”



“Cờ ca rô? Làm sao tên gọi lại kì lạ đến vậy? Trẫm dường như chưa nghe tới bao giờ.”



“Loại cờ này cũng không quá phổ biến.” Khương Thần khẽ nói: “Bình thường cũng chỉ có tiểu hài tử sẽ đem ra tiêu khiển những lúc rảnh rỗi.”



“Thật vậy? Cờ hay như thế này vậy mà lại không quá phổ biến sao? Kì quái a.” Long Thiên Thánh thưởng một ngụm trà, cười cười nói: “Thế nhưng nó quả thật thú vị.”





“Ha ha. Bệ hạ ngươi thấy thú vị liền tốt.” Khương Thần cười cười, thanh âm không chút khách khí vang lên.



“Đúng rồi. Không biết Khương tiểu hữu ngươi ở chỗ nào?”



“Rất xa nơi này.”



“Vương triều khác sao?”



“Cũng có thể coi như vậy.”



“Chẳng trách.” Long Thiên Thánh mỉm cười: “Đợi qua vài bữa luyện tập thêm, nhất định trẫm sẽ đem ngươi đánh cho không còn manh giáp.”



“Được…nhưng trước hết bệ hạ hãy hóa giải thế tấn công của ta trước a.” Khương Thần cười đáp.



Chỉ thấy hắn cầm lên quân cờ bắt đầu hạ xuống. Thế tấn công rành rành ra trước mắt, một thế công biến thành ba. Long Thiên Thánh thấy vậy, khuôn mặt nhất thời nghệt ra. Cờ ca rô mà hạ xuống hai nước tấn công còn có thể dây dưa kéo dài trận cục hi vọng lật bàn. Đã rơi vào thế ba thì làm sao có thể cản đỡ.



Long Thiên Thánh khẽ lắc đầu cười khổ nói:



“Xem ra trẫm cần phải luyện tập thêm rất nhiều.”



“Bệ hạ nên luyện tập từ dễ đến khó. Trước tiên có thể thử với những người khác trước.” Khương Thần gật đầu, cũng không giấu diếm mà giải thích cho Long Thiên Thánh một chút thủ thuật chơi cờ ca rô khiến cho hắn một phen mở mang tầm mắt.



“Hóa ra còn có cách chơi như vậy.” Long Thiên Thánh mỉm cười: “Được, vậy mấy ngày nữa nhất định phải tái đấu cùng Khương tiểu hữu một phen.”



Nói đoạn, hắn rũ rũ tay áo, khuôn mặt bình thản lúc này quay trở lại vẻ nghiêm nghị. Thanh âm trầm trầm uy nghiêm vang lên:



“Được rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi. Hiện tại trẫm còn có việc, Khương tiểu hữu cứ tự nhiên.”



“Cung tiễn hoàng thượng.” Khương Thần khẽ gật đầu. Để không mất đi lễ nghĩa, hắn chắp tay đầu hơi cúi.



Hành động này của Khương Thần cũng là bộc phát từ nội tâm. Đối phương không dùng thân phận hoàng đế làm giá đỡ để tỏ thái độ bề trên, ngược lại còn rất hòa nhã đối với Khương Thần, Khương Thần không lý do gì để không dành cho đối phương một sự tôn trọng nhất định cả.







Thời gian rất nhanh liền trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày sinh nhật của Long Giai My. Lúc này là chạng vạng tối, trước cửa hoàng cung nối liền không dứt các trọng thần của vương triều, trụ cột xã tắc.



Không ít đệ tử của Tân Tinh học viện cũng dồn dập chạy theo đại nhân đến đây dự tiệc. Mỗi một lần tiệc rượu cung đình đều là thời cơ tốt cho bọn họ tới đây giao lưu rút ngắn ân tình với các đại nhân vật.



Bạch U Cơ lúc này cùng với Khương Thần đứng trên lan can cao tầng của một tòa lầu các ở tẩm cung của Long Giai My. Phóng mắt nhìn đoàn người dần dần tiến vào điện chính của hoàng cung, sắc mặt Bạch U Cơ có chút phấn khích nói:



“Sư đệ, chúng ta đi luôn sao? Dường như sắp đủ người đến rồi.”



“Chờ một chút.”



“Chờ công chúa sao?”



“Đúng vậy. Dù sao thân phận của chúng ta liền là bằng hữu của nàng ta, tối thiểu phải có nàng ta dẫn tiến, nếu không sẽ xấu mặt.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, thanh âm trầm trầm lạnh lạnh vang lên.



“Nàng đến rồi.” Bạch U Cơ đưa mắt nhìn quanh, sau khi trông thấy Long Giai My đang đi cùng với một vị nữ tử hồng y liền khẽ nói.



“Ừm. Xuống thôi.”



Thời điểm nhìn thấy vị nữ tử bên cạnh Long Giai My, Khương Thần đột nhiên cảm thấy nàng rất quen mắt.



Nữ tử này mặc một bộ hồng y, dáng người nóng bỏng. Các đường cong lồi lõm quả thật khiến cho người đối diện dễ dàng trào máu mũi. Khuôn mặt nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà còn mang theo vẻ ma mị quyến rũ. Một đôi môi mọng đỏ không khác gì quả mận chín kèm theo mũi dọc dừa tinh xảo.



Nữ tử có đôi mắt long lanh ngập nước, mỗi một cái liếc nhìn đều dễ dàng câu đi hồn phách người khác. Điểm đặc biệt của nữ tử này chính là chiều cao của nàng. Bởi lẽ nếu như đứng cạnh nàng, Khương Thần cơ hồ chỉ đến mang tai. Chính vì lẽ đó, thân hình nóng bỏng lại càng thêm hút mắt.



“Hồng Di tỷ, giới thiệu với ngươi đây là hai vị bằng hữu của ta.” Long Giai My mỉm cười kéo tay nữ tử bên cạnh nói: “Hắn tên Khương Thần, còn nàng là Bạch U Cơ, đều là đệ tử Linh Vân Tông.”



Nữ tử gọi là Hồng Di kia rất tự nhiên chìa tay về phía Khương Thần cùng Bạch U Cơ, nở một nụ cười như hoa, thanh âm trong trẻo khẽ vang lên:



“Xin chào. Ta gọi là Long Hồng Di, tại Long gia ta là biểu tỷ của Giai My. Rất vui được gặp hai người.”



Phía bên kia, Khương Thần đứng im một chỗ không có hành động gì, hắn ngưng mắt nhìn nữ tử gọi là Long Hồng Di này, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra nàng là ai. Đây chẳng phải là nữ tử quản lý Cửu Nguyệt Bảo Các sao? Hóa ra nàng là người Long gia, cũng được coi là hoàng thân quốc thích.



“Xin chào, ta gọi là Bạch U Cơ, là đệ tử Linh Vân Tông.” Bạch U Cơ sau khi nhìn thấy Khương Thần không có hành động, nàng cũng rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy bàn tay mềm mại không xương của Long Hồng Di, mỉm cười đáp lời.



“Bạch cô nương, ngươi thật xinh đẹp.” Long Hồng Di mỉm cười hòa nhã nói, bộ dáng thành thục chỉ trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ dịu dàng đằm thắm. Nàng liếc nhìn Khương Thần sau đó lại hướng tới Bạch U Cơ nói tiếp: “Các ngươi rất xứng đôi.”



“Không…không phải như vậy.” Bạch U Cơ sắc mặt biến đỏ, mặc dù miệng nói không phải thế nhưng từ nét mặt cùng ánh mắt của nàng liền dễ dàng nhìn ra nàng tương đối phấn khích.



Lúc này, Long Hồng Di mới quay sang Khương Thần, nụ cười tươi tắn vẫn giữ trên môi, thanh âm mật ngọt vang lên:



“Ta đã xem Khương huynh ngươi thể hiện trong thí luyện. Rất tuyệt vời!”



“Cảm ơn.” Khương Thần nhẹ gật đầu, bộ dáng cũng không có bao nhiêu quan tâm.



Ban đầu hắn cố gắng nhìn nhiều Long Hồng Di một chút cốt cũng chỉ để nhớ ra nàng là ai mà thôi. Hiện tại đã sáng tỏ, ánh mắt hắn lại trở về trạng thái giống như lúc nào cũng nhìn về phương xa khiến cho người ta có cảm giác không thể nắm bắt được.



Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, nhiều người chỉ cần nhìn qua đôi mắt người đối diện liền có thể đoán được đối phương nghĩ gì. Rất hiển nhiên việc không thể hiện cảm xúc qua đôi mắt sẽ có tác dụng rất lớn trong việc che kín suy nghĩ của bản thân không cho người khác dễ dàng đọc ra.



Tại Đại Thiên Nguyên Giới có một chủng tộc gọi là Tâm Quỷ Tộc, tộc này cùng với Thiên Cơ Tộc đều là bá chủ của Chiêm Tinh Vực sau khi Chiêm Tinh Tộc biến mất.



Ngoại trừ có thuật chiêm tinh bói toán siêu đẳng, Tâm Quỷ Tộc còn có một loại thuật pháp khác gọi là Vân Tâm Thuật. Thông qua nhãn đồng của mình, tộc nhân Tâm Quỷ Tộc khi triển khai Vấn Tâm Thuật có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.



Lại nói, mày liễu khẽ nhíu lại, Long Hồng Di cảm thấy Khương Thần có chút kì quái. Ban đầu hắn thỉnh thoảng lại như có như không nhìn nàng khiến cho nàng tưởng rằng đây là hắn để ý đến mình.



Điều này cũng rất bình thường thôi khi mà nàng có nhan sắc xinh đẹp lại thành thục quyến rũ, đám nam nhan thường sẽ vây quanh, tôn thờ nàng như nữ thần. Thế nhưng nam nhân kia cũng chỉ nhìn nàng vài lần, rốt cuộc sau cùng lại coi nàng như không khí, đây quả thực khiến cho nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng.



Chẳng lẽ trong mắt đối phương, bản thân không đáng để nhìn ngắm hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK