Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Ầm ầm ầm!!!

Đống loạn thạch khổng lồ sau khi nổ tung liền vang lên một đạo thanh âm phẫn nộ. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh hết sức chật vật đội đá mà lao ra, theo sau hắn dần dần cũng có người xuất hiện, bộ dáng ai nấy đều hết sức thảm hại. Quần áo rách nát, mặt mũi lấm lem. Tuy rằng không có nội thương nghiêm trọng thế nhưng trầy da tróc vảy bên ngoài vẫn là có, thậm chí không hề nhẹ.

Lại nói, người chạy ra khỏi loạn thạch đầu tiên cũng là người gầm lên đầy phẫn nộ. Hắn là một tên nam tử tuổi tầm hai bảy hai tám, toàn thân bám đầy cát bụi, dáng đi vô cùng chật vật.

“Khốn kiếp…chạy mất rồi ư?”

Nam tử này sau khi thoát khỏi đống loạn thạch không nhìn thấy Khương Thần cùng Bạch U Cơ đâu, hắn liền lập tức dậm chân, bộ dáng giận dữ vô cùng.

Rõ ràng hắn hiểu được một điều hai người kia chỉ có thể dựa vào phù lục để đối kháng lại bọn hắn, mà phù lục đương nhiên có hạn, thời điểm Khương Thần cùng Bạch U Cơ sử dụng hết phù lục chính là lúc bọn hắn phản công. Vạn phần không ngờ sau một kích đem một phần thạch động đánh sập để trấn áp bọn hắn, hai người kia đã bỏ chạy.

Mười người lúc này mặt mũi đều vô cùng tức giận, tuy nhiên người thì đã chạy, giữa thạch động muôn vàn ngõ ngách này, bọn họ cũng không thể truy tìm hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ được. Rốt cuộc, song phương lại chỉ có thể ngậm ngùi mà rời đi. Dĩ nhiên quan hệ hợp tác tạm thời của bọn họ đã bị xé bỏ.



Trong một hang động tăm tối, một tia ánh sáng mờ nhạt đột nhiên thoáng hiện. Đạo tia sáng ẩn hiện này lao đi với tốc độ rất nhanh, mà dựa theo ánh sáng mờ mờ xung quanh đó có thể nhìn ra đó là hai đạo thân ảnh lướt đi trên đất bằng.

Hai người này chính là Khương Thần cùng Bạch U Cơ, sau khi đánh cướp thành công Hắc Yêu Thảo của hai thế lực kia, bọn họ liền nhân cơ hội đám người kia bị đất đá đè lấp mà bỏ chạy.

Trên thực tế, dựa vào thực lực hiện tại của hai người thì rất khó giải quyết mười người nọ, phù lục đương nhiên là còn nhiều nhưng cũng không thể tốn kém vào việc làm không cần thiết như vậy. Cuối cùng bỏ đi đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

“Sư đệ, ngươi thật xấu a. Dĩ nhiên đánh cướp xong liền bỏ chạy.” Trên đường chạy, Bạch U Cơ không ngừng nở nụ cười thích thú nhìn Khương Thần, bộ dáng giống như gặp được thiên đại tiếu thoại.

“Chẳng phải sư tỷ ngươi cũng rất thích sao?” Khương Thần cười cười: “Đánh cướp xong không bỏ chạy, chẳng lẽ đợi nhân gia đến bắt.”

“Hì hì.”

Hai người dựa theo ánh sáng lờ mờ của dạ minh châu mà lao đi rất nhanh trong hang động. Dần dần, bọn họ phát hiện càng đi sâu vào trong thạch động này, không gian càng trở nên thông thoáng hơn, không chỉ vậy thạch động cũng dần biến trở thành kiến trúc đẹp mắt.

Bên ngoài rất có khả năng là chỗ ở của đệ tử ngoại môn hoặc đệ tử tạp dịch, trong đây mới là vị trí tốt đẹp dành cho các đệ tử có bối phận cao hơn.

“Ài…tiêu tốn thời gian đi lại trong đây, vậy mà lạc vào chỗ ở của đệ tử Thiên Ma Giáo, trong này hẳn là không có thứ gì đáng giá.” Khương Thần khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt tuy không biểu hiện cảm xúc thế nhưng từ ánh mắt máy động của hắn có thể thấy hắn cũng có chỗ không vui.

Từ lúc thoát khỏi đám người Quan Thanh Vương Triều cùng Ma Vân Tông, hai người đã chạy qua rất nhiều kiến trúc trong lòng núi, có lúc lên cao có lúc lại đi xuống thấp nhưng tổng một điều đó là đều không thu được chỗ tốt đẹp gì.

Trên thực tế, tàn tích tông môn dạng này trừ khi là tìm được bảo khố thì may ra còn tồn lưu những thứ tốt, còn lại đi lại quanh đây chủ yếu là tìm kiếm linh dược mọc lên theo thời gian hoặc là một chút bảo vật rơi rụng. Thứ đáng giá nhất có lẽ là truyền thừa tông môn, thế nhưng truyền thừa như thế nào, ở đâu, đó lại là một dấu hỏi lớn. Và có lẽ người tới đây cũng chính là muốn tìm ra đáp án của dấu hỏi lớn kia.

Ngay khi Khương Thần cùng Bạch U Cơ đang tìm kiếm đường ra thì bọn hắn phát hiện ra phía trước xuất hiện một tia sáng le lói. Tại trong bóng tối một thời gian dài, nhìn thấy được một tia sáng quả thật không khác gì nắng hạ gặp mưa. Cả hai vội vàng triển khi cước bộ tiến về phía đó.

Tia sáng le lói kia tưởng như gần mà lại rất xa. Chạy bộ nửa giờ, hai người Khương Thần rốt cuộc mới tới nơi. Đây là một gian thạch điện khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng. Thạch điện có khảm đầy rẫy các loại ngọc thạch tỏa ra ánh sáng giống dạ minh châu. Tuy rằng theo thời gian nó đã ảm đạm không ít thế nhưng có thể tưởng tượng được trước kia nơi đây là cỡ nào sáng chói.

Tại không gian âm u tăm tối như Thiên Ma sơn mạch, nơi sáng chói duy nhất ắt sẽ là nơi hạch tâm. Thạch điện này không nghi ngờ chính là hạch tâm của Thiên Ma Giáo.

Bên dưới thạch điện này là một cái quảng trường khổng lồ. Quảng trường chiếm diện tích hơn ngàn trượng, đá tảng từng khối vuông vức lót san sát. Các cột chống điêu khắc đẹp mắt, chạm trổ rất nhiều hung thú, trên đó còn khảm không ít châu ngọc. Cả gian thạch điện to lớn tràn ngập hương vị cổ xưa.

Lúc này, ở trên quảng trường đã đứng lấy không ít người. Những người này đều là từ các vị trí cửa vào giống như Khương Thần cùng Bạch U Cơ vừa mới bước đến. Hiển nhiên bên ngoài quỷ sơn tồn tại rất nhiều thạch môn cùng thạch động, mà đích đến cuối cùng chính là đại điện này.

Sau khi đảo mắt nhìn quanh thạch điện, ánh mắt Khương Thần liền tập trung ở trung tâm quảng trường. Nơi kia có một cái thạch đài cao chừng hơn một mét, bên trên thạch đài là một bộ xương khô đang xếp bằng. Bộ xương này nhìn tới niên đại có lẽ tương đối lâu thế nhưng phía trên lại không có dấu hiệu mục ruỗng theo thời gian, ngược lại trên bộ xương còn có khắc lấy rất nhiều phù văn thâm sâu ảo diệu.

Xung quanh thạch đài này có bốn thạch bia mang phong cách cổ xưa đứng sừng sững. Bốn tấm thạch bia cao lớn lẳng lặng nơi trung tâm quảng trường, khí thế tang thương cổ xưa không hề thua kém bộ xương khô trên thạch đài.

Dựa theo lời những người ở đây, bốn tấm thạch bia kia rất có thể là truyền thừa của Thiên Ma Giáo, mà bộ xương khô kia có lẽ là vị Nguyên Tôn Cảnh trong lời đồn.

Thạch bia khắc văn tự cổ, không ai đọc hiểu nội dung trên đó thế nhưng từ những văn tự này, mọi người đều cảm nhận được một loại áo nghĩa thâm sâu ảo diệu. Chính vì lý do này mà mọi người đều nghĩ rằng đây có thể là truyền thừa của Thiên Ma Giáo.

Lúc này, càng nhiều người tề tựu về quảng trường. Những người đến trước hiện tại đã chọn những vị trí đẹp ngồi xếp bằng trước thạch bia, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng xuất thần, dường như đang cố tìm hiểu bốn tấm thạch bia trước mặt. Bên cạnh đó có không ít người đứng ở một bên lẳng lặng quan sát, không vội vàng mà tiến tới, sợ rằng có biến cố xảy ra.

“Sư tỷ, trước tìm đám người Phùng sư huynh.”

“Ừm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK