Người đăng: meomeo14311
Lại nói, tại bên trong không gian thức hải của mình, Khương Thần đã đánh cho Ma Thiên Tiếu không có đường lui. Thế nhưng nửa đường đối phương lại tung ra một tin tức khiến cho hắn không thể không dừng tay.Lúc này, vẻ mặt không cảm xúc của Khương Thần đều đã âm trầm đến cực điểm. Ánh mắt nhìn Ma Thiên Tiếu giống như muốn ngay lập tức giết chết đối phương.
“Ha ha, ngươi không cần hoài nghi tính chân thật trong lời nói của ta a.” Ma Thiên Tiếu nhìn vẻ khoan thai hờ hững của Khương Thần lúc này đã thay bằng âm trầm, tức giận, hắn không khỏi có chút khoái trí nói: “Có những chuyện quả thật sẽ khiến cho ngươi sau này phải ân hận suốt đời.”
Đây rõ ràng là một lời khiêu khích, một lời đe dọa trực tiếp mà Ma Thiên Tiếu dành cho Khương Thần.
Hiện tại nếu như không chạy ra ngoài nhìn xem Bạch U Cơ có an ổn hay không, trong lòng Khương Thần đương nhiên sẽ không yên. Thế nhưng hiện tại buông lỏng, Ma Thiên Tiếu chắc chắn sẽ thoát ra ngoài, Khương Thần rất muốn đem Ma Thiên Tiếu vây chết trong không gian thần thức sau đó thôn phệ linh hồn đối phương nhưng hắn không dám đánh cược sự an toàn của Bạch U Cơ.
Cuối cùng, sau vài giây trầm mặc, từ cổ họng Khương Thần khẽ gằn lên một đạo thanh âm giá rét:
“Ngươi sẽ rất thê thảm.”
Dứt lời, hắn mở ra thức hải. Ngay tại thời điểm đó Ma Thiên Tiếu liền chớp thời cơ mà thoát ra ngoài. Dĩ nhiên trước khi chạy ra khỏi thức hải Khương Thần, hắn vẫn bị Khương Thần tung một chưởng đánh thẳng vào người khiến cho kêu la oai oái.
“Tiểu tử khốn kiếp, chờ ra đến ngoài kia bổn tôn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Sau khi Khương Thần mở ra thức hải thả ra Ma Thiên Tiếu, hắn cũng thuận thế trở về ngoại giới. Điều đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt đó là nhìn xem Bạch U Cơ thế nào.
Lúc này, cách thạch đài chừng mười mét, Bạch U Cơ đang nằm bất động trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ y phục, khí tức lộ ra suy yếu vô cùng.
Nhìn thấy tràng cảnh này, khuôn mặt không cảm xúc của Khương Thần lập tức biến lạnh lùng. Thạch điện theo cảm xúc của hắn cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
“Ma Thiên Tiếu…ngươi nhất định sẽ hối hận.”
Khương Thần khẽ gầm lên trong cổ họng, thân ảnh cũng theo đó bắn ra khỏi thạch đài lao về phía Bạch U Cơ. Thời điểm đỡ Bạch U Cơ trên đôi tay, Khương Thần gần như không cảm nhận được chút hơi ấm nào từ trên người nàng. Khí tức không chỉ suy yếu, hô hấp cũng là hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Hiển nhiên Bạch U Cơ hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng. Cũng không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho nàng thê thảm đến vậy.
Vội vàng đem một tia Hỗn Nguyên Chi Khí mộc hệ tiến vào điều hòa thân thể cho Bạch U Cơ, Khương Thần sau đó liền lấy ra không ít đan dược cố gắng cưỡng ép đem nó truyền vào thân thể nhợt nhạt của nàng.
Thời điểm này, Ma Thiên Tiếu cũng là trở lại thạch đài. Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh hắc cốt khô lâu, xung quanh xuất hiện từng đạo hắc khí điên cuồng tiến nhập vào khô lâu hình thành nên một cỗ thân thể màu đen dị hợm.
Những hắc khí kia đến từ bốn tấm thạch bia. Cũng không biết bốn tấm thạch bia này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế nhưng hiện tại bọn chúng phảng phất tỏa ra khí tức tà ác vô cùng.
Thời gian Khương Thần cứu tỉnh Bạch U Cơ vừa vặn là thời gian mà Ma Thiên Tiếu điều chỉnh lại trạng thái cũng như khôi phục chút tổn hao thần hồn. Song phương tạm thời rơi vào trạng thái yên bình, yên bình trước một trận cuồng phong sắp đến.
Sau vài phút điên cuồng thúc ép Hỗn Nguyên Chi Khí mộc thuộc tính chữa trị ngoại thương cũng như bù đắp một phần tổn hao nội thương cho Bạch U Cơ, nàng rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại.
Ngay khi vừa tỉnh lại, Bạch U Cơ giống như phản xạ vô điều kiện ngước nhìn về phía thạch đài. Sau khi phát hiện ra Khương Thần không còn ở đó, lại nhìn thấy hắn đang ôm mình trong lòng, nàng mới nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Không sao là tốt rồi…”
Nụ cười này chỉ xuất hiện trong vài hơi thở, ngay sau đó vẻ mặt tái nhợt của Bạch U Cơ lại hiện lên sợ hãi, thanh âm yếu ớt cũng là vang lên:
“Thần, mau chạy đi, hắn muốn đoạt xá ngươi. Hắn không phải người tốt.”
Nhìn thấy Bạch U Cơ dù cho chỉ còn nửa cái mạng vẫn không thôi lo lắng cho mình, sắc mặt âm trầm giận dữ của Khương Thần bỗng chốc lộ ra nhu hòa cũng như hạnh phúc vô cùng.
“Ta không sao. Sư tỷ ngươi đừng lo, trước ổn định thân thể, tránh cho thương thế tiếp tục trở nặng.” Khương Thần đưa tay ôm lấy đầu Bạch U Cơ nhẹ nhàng trấn an nàng.
Thông qua chữa trị nội thương cùng thần hồn của Bạch U Cơ, Khương Thần hắn cũng đọc được từ trong não hải nàng chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Hóa ra thời điểm Khương Thần hắn lật ngược tình thế bên trong thức hải, ngoại giới liền có biến cố xảy ra. Lúc đó bốn tấm thạch bia giống như gặp phải một loại kích động, từ trên bốn tấm thạch bia đó hắc quang điên cuồng bộc phát. Hắc quang này tỏa ra kèm theo đó là từng đạo linh hồn thể màu đen chậm rãi phóng xuất sau đó tại trên hư không ngưng tụ thành thân ảnh Ma Thiên Tiếu màu đen.
Bạch U Cơ ở phía dưới cảm nhận được sự chẳng lành liền lập tức lao lên đài giúp Khương Thần thủ hộ. Mà quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Ma Thiên Tiếu được hình thành từ vô số đạo linh hồn thể màu đen kia sau khi ngưng tụ hoàn tất liền lập tức hướng tới Khương Thần ra tay. Nếu như hôm nay không phải có Bạch U Cơ giúp hắn thủ hộ, thân thể của hắn nhất định bị Ma Thiên Tiếu màu đen kia đánh nát.
Lại nói, thời điểm đó Ma Thiên Tiếu màu đen kia tương đối mạnh. Bạch U Cơ vốn có được thủ đoạn bảo hộ của Khương Thần đưa cho lúc trước nhưng mà nàng lại không sử dụng cho nàng, ngược lại đem nó phóng ra trên người Khương Thần, giúp cho hắn thủ hộ. Chính vì thế cho nên nàng liền bị Ma Thiên Tiếu màu đen kia đánh cho bị thương nghiêm trọng. Không chỉ thần hồn tổn thương mà thương thế trên người cũng là do Ma Thiên Tiếu màu đen kia ban cho.
Thông qua chữa trị thần hồn cho Bạch U Cơ mà đọc được điều này, Khương Thần liền không nhịn được mà cười khổ:
“Ngốc nghếch! Ta đưa thứ đồ kia cho ngươi là muốn ngươi có thể bảo vệ lấy mình, làm sao lại sử dụng nó lên người ta đây.”
Biết được thứ Khương Thần nhắc đến chính là thủ đoạn ngăn cản một kích của Nguyên Đan Cảnh kia, Bạch U Cơ khẽ ngửa cổ nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, cố nở một nụ cười yếu ớt, nói:
“Ngươi, ngươi mới ngốc nghếch. Nếu như chính ta sử dụng nó, vậy thì ai đến bảo vệ ngươi.”
Nghe Bạch U Cơ nói vậy, khuôn mặt của Khương Thần càng thêm nhu hòa. Nữ nhân trước mắt hắn này quả thật ngốc, ngốc đến đáng yêu. Hắn lúc này đang tự nhủ trong lòng, cả đời này nhất định không cô phụ nàng, nhất định đem cho nàng khoái hoạt.
“Được rồi…sư tỷ ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi ta giải quyết tên kia sau đó sẽ trở về nhà.”
“Về nhà sao? …Được.” Bạch U Cơ khẽ gật đầu, khi nghe thấy hai từ về nhà, khuôn mặt của nàng thoáng ẩn hiện nét ngượng ngùng.
“Thần! Ngươi phải cẩn thận, hắn không đơn giản.”
Khương Thần kề sát trán vào vầng trán nhẵn nhụi của Bạch U Cơ, mũi cũng là khẽ chạm mũi ngọc của nàng, thanh âm dịu dàng của hắn khẽ vang:
“Ta biết hắn không đơn giản. Nhưng nam nhân của ngươi cũng không phải tầm thường a.”
Khương Thần vừa mới dứt lời, từ thạch đài bống nhiên xuất hiện một hắc quang trụ xé gió bắn tới. Hắc quang trụ còn cách hai người bọn hắn chừng ba mét liền tỏa ra thành vô vàn tia hắc khí giống như những con rắn điên cuồng bắn phá.
Oành oành oành!!!
Hắc khí điên cuồng bắn phá giống như đạn pháo khiến cho vị trí ngồi của Khương Thần cùng Bạch U Cơ bị bao phủ bởi hắc quang liên miên không ngớt. Hắc quang càng lan rộng hơn khi càng nhiều những tia hắc khí bắn tới.
“Hừ, thời điểm này còn tình tứ được sao? Tiểu tử, ngươi vẫn là quá coi thường ta a.”
Thanh âm lạnh lùng của Ma Thiên Tiếu vang lên trên thạch đài. Khóe miệng hắn lúc này cũng là lộ ra ý cười tàn nhẫn. Hắn biết một kích vừa rồi rất bất ngờ và hắn dám chắc Khương Thần trước một kích vừa rồi khó có thể cản đỡ. Tuy nhiên, ý cười trên môi Ma Thiên Tiếu còn chưa hiện được bao lâu thì nó biến thành cứng đơ. Dưới đài lúc này hắc quang đột nhiên nhạt nhòa dần, thay vào đó là từng đạo xích quang cùng hoàng kim chi quang chậm rãi tỏa ra.
Hực!!!
Một tia hỏa diễm đột nhiên xuyên phá tầng hắc quang nhạt nhòa mà chui ra, ngay sau đó chính là vô vàn những tia hỏa diễm khác hình thành nên một khối hỏa diễm rực cháy. Thời điểm hỏa diễm chậm rãi thu lại, nơi mà Khương Thần cùng Bạch U Cơ ngồi lúc này được bao phủ bởi một cánh chim bằng lửa. Cánh chim này được hình thành từ vô số hỏa nhận sắc nhọn xếp chồng lên nhau vươn ra từ vai trái Khương Thần.
Hực!!!
Hỏa dực chậm rãi xòe ra, kích thước lên tới chục trượng, to lớn rực rỡ vô cùng. Mà hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ được nó che chở cũng không xuất hiện chút tổn thương nào.
“Cái gì…? Dĩ nhiên lại có phòng hộ dạng này.” Ma Thiên Tiếu hai mắt trợn tròn, chỉ cách một tích tắc thôi vậy mà Khương Thần lại có thể trong thời gian đó bày ra phòng ngự, tránh đi một trận công kích quỷ dị mà mạnh mẽ của hắn.
“Đi!”
Dưới đài, thanh âm lạnh lùng của Khương Thần khẽ vang. Hắn vẫn ngồi đó mà ôm Bạch U Cơ vào lòng, một ngón tay khẽ nhấc sau đó duỗi căng ra.
Vèo vèo vèo!!!
Cánh lửa hùng vĩ trên vai trái của hắn lập tức máy động. Chỉ thấy lông cánh được hình thành bởi hàng trăm hàng ngạn những hỏa nhận rơi ra. Bọn chúng đều chĩa về một mục tiêu duy nhất đó là thạch đài nơi mà Ma Thiên Tiếu đang ngồi. Sau một chữ đi của Khương Thần vang lên, hàng trăm hàng ngàn hỏa nhận này nối đuôi nhau hướng về thạch đài bắn phá.
Oành oành oành oành!!!
Bạo tạc khủng bố bao trùm thạch điện, từng luồng sóng nhiệt theo đó dần dần khuếch đại. Ma Thiên Tiếu ngồi trên thạch đài lúc này hứng trọn công kích hỏa diễm, cũng không biết còn sống hay đã hồn phi phách tán.