Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Đó chẳng phải sẽ kích thích hơn sao?”



Lại nói, Khương Thần sau khi mở ra một câu nửa đùa nửa thật, khóe miệng lập tức khẽ nhếch lên.



“Chậc chậc. Khương tiểu huynh đệ thật can đảm a. Bất quá ngươi giờ là cảnh giới gì thế? Ngươi nghe ta nói một câu, nếu như chưa tới Nguyên Khí Cảnh nhất định đừng đi ma luyện trong các sơn mạch. Bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”



“Ta cũng chỉ vừa mới đạt tới Nguyên Thể Cảnh không lâu.” Khương Thần hơi chút ngạc nhiên nói: “Có nguy hiểm như vậy sao?”



“Ừm.” Đổng Thạnh gật đầu chắc nịch: “Rất nguy hiểm. Đến lúc đó ngươi tốt nhất là nên kết bạn với mạo hiểm giả mà đi, như vậy mới an toàn hơn một chút.”



“Cảm ơn đã nhắc nhở.”



Khương Thần khẽ gật đầu nói, lại ứng phó vài lời, hai người lúc này mới phân biệt nằm nghỉ ngơi ở hai bên đống lửa.



Trong rừng rậm này mặc dù có yêu thú thế nhưng là không thường thấy. Bình thường cũng chỉ có chút dã thú mà thôi. Mà dã thú tập tính hay sợ lửa cho nên hai người ngược lại yên tâm nằm lại nghỉ ngơi mà không sợ bị tập kích.



Một đêm này, Khương Thần là dựa lưng vào gốc đại thụ mà ngủ. Thế nhưng hắn cũng không lựa chọn ngủ say mà vẫn một mực bảo trì tư thế cảnh giác. Đổng Thạnh thì ngủ ở phía đối diện bên kia đống lửa, bộ dáng tựa hồ cũng không ngủ được.



Vào lúc nửa đêm, Khương Thần chợt nghe thấy tiếng động lạ. Thời điểm mở mắt ra vừa vặn trông thấy Đổng Thạnh đứng dậy.



“Hắc hắc, thật không có ý tứ. Lỡ đánh thức Khương tiểu huynh đệ rồi. Cũng không còn cách nào khác, thói quen, mỗi lúc trời tối thì phải đi tiểu một lần.”



Đổng Thạnh phát hiện ra bản thân gây ra tiếng động khiến cho Khương Thần tỉnh giấc, lúc này liền áy náy nói.



Khương Thần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương một lần sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, ngủ một mạch thẳng đến khi trời sáng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Thần tỉnh giấc vừa vặn cũng là lúc Đổng Thạnh thức dậy.



“Ồ, Khương tiểu huynh đệ dậy thật sớm a.” Đổng Thạnh cười nói.



“Ừm.” Khương Thần khẽ ừ một tiếng: “Đổng huynh, lần này đi lịch lãm một người là tốt rồi, chúng ta tách ra đi.”



“Đa tạ Khương tiểu huynh đệ đã cho tá túc một đêm.” Đổng Thạnh chắp tay cười hiền lành nói: “Không biết Khương huynh định theo phương hướng nào?”



Khương Thần cũng không chút giấu diếm chỉ về phía trước. Chỉ thấy Đổng Thạnh cười lên một tiếng mà nói rằng:



“Không giấu gì Khương tiểu huynh đệ, phía trước khoảng hai ngày đường có một thành trấn nhỏ, nhà ta chính là ở đó. Nếu như Khương tiểu huynh đệ muốn tới đó, ta ngược lại có thể dẫn đường.”



Nhìn thấy Khương Thần im lặng không nói gì, Đổng Thạnh tưởng rằng đối phương đang suy tính thiệt hơn, hắn nở nụ cười nói:



“Ta và Khương tiểu huynh đệ tương kiến chính là hữu duyên, không bằng một đường kết bạn đi, không những có thể chiếu ứng lẫn nhau, còn có thể giảm bớt tịch mịch nữa.”



“Tùy ngươi vậy!”



Khương Thần cũng không nói nhảm, hắn chỉ nhẹ nhàng đứng lên đi tới phía trước, định tìm kiếm đường mà ra khỏi khu rừng.



“Ha ha, ta cũng không phải nói điêu a. Khương huynh, để ta tới dẫn đường.”



Đổng Thạnh ở phía sau dập đi đống lửa còn sót lại sau đó bước nhanh theo gót Khương Thần mà nói. Vừa nói hắn còn vừa nở nụ cười rất tươi.



Chỉ là khi hắn nhìn bóng lưng của Khương Thần phía trước, sâu trong mắt ẩn ẩn lộ ra một vòng hàn mang âm u.



“Một tên đệ tử thế gia chạy ra ngoài lịch lãm, trên người khẳng định mang theo không ít đồ tốt. Chỉ riêng trữ vật giới chỉ kia thôi đã đáng giá không ít tiền rồi.” Đổng Thạnh khẽ lẩm nhẩm: “Bất quá tối qua tên tiểu tử này có thể là vì lần đầu ra ngoài cho nên cảnh giác, chỉ khẽ động đã bừng tỉnh, ngược lại vẫn chưa có cơ hội ra tay.



Trong nội tâm Đổng Thạnh khẽ cười lạnh, nhưng nụ cười trên khóe miệng ngược lại càng hiện ra vẻ thân thiết. Hắn chính là loại nguyên giả vì sinh hoạt và tăng lên thực lực mà đi tứ xứ, kinh nghiệm thập phần phong phú, nhân tình cũng cùng lịch lãm rèn luyện cũng là vô cùng chu đáo.



“Ồ?”



Sau khi vượt qua một đoạn rừng cây bụi gai, Khương Thần cùng Đổng Thạnh bước ra được một lối mòn nhỏ nhỏ. Phát hiện ra lối mòn này, Khương Thần liền đại khái biết được nơi đây thỉnh thoảng cũng có người hay lui tới.



“Khương tiểu huynh đệ cẩn thận.”



Đổng Thạnh dường như phát hiện trong bụi cỏ gần đó có tiếng động lạ, lúc này liền khẽ la lên.



Khương Thần dường như cũng phảng phất phát giác ra gì đó. Sau khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy trong bụi có cách không xa có một đạo bóng đen xẹt qua.



Ánh mắt hơi chút ngưng tụ, khóe miệng Khương Thần khẽ nổi lên một vòng cười lạnh. Chẳng qua hiện tại hắn đứng quay lưng với Đổng Thạnh cho nên Đổng Thạnh cũng không phát giác được nụ cười quỷ quái kia của Khương Thần.



Về phía Đổng Thạnh, hắn vẫn một mực chú ý nhất cử nhất động của Khương Thần. Thấy Khương Thần bị đạo bóng đen trong bụi cây kia hấp dẫn, thậm chí còn quay lưng với mình, hai mắt lập tức nổi lên một vòng tham lam và hưng phấn.



Dựa theo kinh nghiệm phong phú của mình, hắn đương nhiên biết rõ đạo bóng đen xoẹt qua vừa rồi chỉ là dã thú bình thường mà thôi, không phải là yêu thú. Chính vì vậy mà mục tiêu của hắn lúc này chỉ có Khương Thần, và hắn cũng chỉ tập trung duy nhất vào ngón tay đang đeo nhẫn trữ vật của đối phương.



Chỉ thấy Đổng Thạnh âm thầm rút ra một thanh dao găm sắc bén, không chút do dự cực tốc cắm về phía sau cổ Khương Thần.



Phụp!



Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên, đạo thanh âm này nghe vào rất giống với kim loại đâm vào da thịt.



Chỉ thấy có máu bắn lên tung tóe, thậm chí máu tươi còn lan tràn khắp khuôn mặt Đổng Thạnh khiến cho hắn trong phút chốc trở nên vô cùng hung dữ.



“Ha ha ha, tiểu tử, ra ngoài mang theo tài vật, ngại mạng dài sao? Để Đổng gia gia tiễn ngươi một đoạn.”



Đổng Thạnh thấy máu tươi phun ra, ngỡ rằng bản thân đã chuẩn xác đâm trúng cổ Khương Thần cho nên cười lên một cách vui sướng.



Chẳng qua, nụ cười của hắn còn chưa được bao lâu, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho hắn sững sờ.



Máu bắn ra kia không ngờ không phải của Khương Thần mà là của một con dã thú màu đen giống như một con chồn.



Không nghi ngờ gì, đạo thân ảnh màu đen xoẹt qua vừa rồi chính là con vật màu đen này, mà chính nó đã bị Khương Thần nhanh tay tóm lấy. Tốc độ bắt giữ thậm chí còn nhanh đến mức Đổng Thạnh phía sau không nhìn thấy.



Thời điểm dao sắc đâm tới, Khương Thần đã đem dã thú này ra ngăn cản, thay bản thân tiếp nhận một dao chí mạng.



“Ngươi…” Đổng Thạnh có chút không tin vào mắt mình: “Làm sao có thể?”



“Hừ, không nghĩ tới ngươi xé da mặt sớm như vậy.” Vứt xác con thú màu đen còn đang nhuốm đầy máu nóng sang một bên, khuôn mặt trào phúng của Khương Thần lập tức hiện ra: “Hơi vội vàng một chút.”



“Ngươi, ngươi biết từ khi nào?”



“Từ lúc lần đầu gặp ngươi.” Khương Thần cười nhạt nói: “Đi ra ngoài lịch lãm ai ai chắc chắn cũng sẽ trang bị cho bản thân chút kĩ năng sinh tồn. Ngươi lại nói rằng bản thân không thể tạo được lửa mới chạy tới chỗ ta xin ngủ nhờ, đây chẳng phải là buồn cười lắm sao.”



“Chỉ với nhiêu đó ngươi có thể đoán biết được ta có ý đồ xấu sao?” Đổng Thanh trợn mắt nói.



“Không, nghi ngờ mà thôi. Thế nhưng là nha, đêm qua thời điểm ngươi nói ngươi đi tiểu, trước đó ta đã tỉnh lại rồi. Ánh mắt ngươi luôn nhìn chằm chằm về phía ta.” Khương Thần lộ ra ý cười, tay phải khẽ đưa lên, tay trái lập tức vân vê nhẫn trữ vật trên tay phải: “Hoặc nói đúng hơn là nhìn về thứ này.”



“Ha ha, không nghĩ tới ta che giấu như vậy mà vẫn bị tên tiểu tử nhà ngươi nhận ra.” Đổng Thạnh bị vạch trần, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác nói: “Tốt rồi, xem ra ngươi có chết cũng minh bạch vì sao lại chết nha.”



“Đồ ngu xuẩn, vậy mà ở trước mặt người xa lạ lộ ra nhẫn trữ vật. Đây là đồ vật có giá trị cả chục vạn nguyên tệ nha, nó có thể đổi được không ít đan dược, thậm chí là nguyên thuật.” Đổng Thạnh nhìn trữ vật giới chỉ trên tay Khương Thần, tham lam nuốt một ngụm nước bọt.



“Ngươi cho rằng ngươi có thể từ trong tay ta lấy đi nhẫn trữ vật này sao?” Khương Thần liếc nhìn Đổng Thạnh, sâu trong hai mắt lạnh lùng ánh lên một vệt khinh thường.



Thằng này cũng quá đề cao chính mình rồi.



“Ha ha, không sợ nói cho ngươi biết ta đã là Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong rồi, đối phó với một tên Nguyên Thể Cảnh vừa mới đột phá như ngươi đã dư xài rồi.”



“Chết đi a! Kiếp sau học khôn khéo một chút.”



“Ồ, ta quên mất hôm qua nói với ngươi ta mới đột phá Nguyên Thể Cảnh.” Khương Thần khẽ lắc đầu cười bất đắc dĩ.



Lúc này, Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lục trên người lập tức tỏa ra hình thành một quang tráo hộ thể khí mạnh mẽ.



Cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu của Khương Thần, khuôn mặt Đổng Thạnh nhất thời biến sắc, vẻ kinh hãi lập tức hiện lên trên mặt.



“Làm…làm sao có thể?”



Một dao đâm tới đã không thể dừng lại, thanh chủy thủ được bao bọc một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu xám bạc cứ như thế đâm thẳng vào quang tráo xanh lục của Khương Thần.



“Kim thuộc tính sao? Không tệ a.” Khương Thần nhìn thấy Hỗn Nguyên Chi Khí màu xám bạc bao phủ lưỡi nhận đâm tới, không khỏi tấm tắc khen.



“Kim khắc mộc…chẳng qua…mộc của ta cũng không phải tầm thường.”



Lúc này, lưỡi chủy thủ đâm bắt đầu tiếp xúc với quang tráo màu xanh lục của Khương Thần. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy màu xám bạc trên lưỡi dao đang ảm đạm dần, mà màu sắc tại vị trí tiếp xúc giữa quang tráo cùng lưỡi dao lại nồng đậm hơn rất nhiều.



“Không thể nào, kim khắc mộc, mộc của ngươi làm sao có thể ngăn cản được ta.”



“Đơn giản thôi.”



Khương Thần khẽ nở nụ cười, chỉ thấy lúc này hắn mới máy động thân hình. Cánh tay giấu sau lưng bấy giờ mới chậm chậm vươn ra. Trên tay được bao bọc một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí với nhiệt độ khủng bố.



“Vì hỏa khắc kim.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, cước bộ di chuyển.



Khương Thần vận khởi bộ pháp, thân hình xông về phía Đổng Thạnh đang trố mắt ngạc nhiên, Hỗn Nguyên Chi Khí hỏa thuộc tính quấn quanh trên nắm tay hình thành quang tráo đỏ rực nóng rát. Nắm đấm mang theo lực lượng bài sơn hải đảo đấm thẳng về phía ngực Đổng Thạnh.



Bành!!!



Đổng Thạnh trợn mắt há mồm bị một quyền của Khương Thần oanh bạo. Thân hình hắn không tự chủ bắn ngược về phía sau, trùng trùng điệp điệp ngã lăn trên mặt đất, dao găm thì văng đi một nơi khác.



“Ta ngược lại cũng muốn khuyên ngươi một câu. Kiếp sau học khôn khéo một chút.” Khương Thần học lại một câu của Đổng Thạnh, trào phúng nói.



Đoạn, thân ảnh hắn khẽ lóe lên một cái, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Đổng Thạnh còn đang chật vật trên mặt đất.



“Nhớ chưa?”



“Khương tiểu…không Khương gia gia…đừng.” Đổng Thạnh phát hiện ra Khương Thần nổi lên sát ý, lúc này lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng.



“Ta giúp ngươi đầu thai.” Khương Thần hừ nhẹ.



Quyền đầu vung lên sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống. Đổng Thạnh ngay cả hét thảm cũng không kịp, đầu lâu lập tức bị Khương Thần đấm cho vỡ nát. Sọ não cùng óc bắn ra tung tóe nhưng tuyệt nhiên không làm bẩn bạch y của hắn một chút nào.



“Loại người này…giết thật bẩn tay.” Khương Thần khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ ra chán ghét.



Thời điểm vừa mới xuất đạo không lâu, khi đó tâm tính Khương Thần còn chưa được ma luyện, hắn thường thường sẽ tha cho đối thủ, thậm chí là kẻ địch của mình.



Khương Thần còn nhớ tại một lần kia, bởi vì đối phương cầu xin tha thứ mà buông tha, nhưng khi hắn quay người rời đi, người kia ngay lập tức đã phát động công kích ám toán.



May mắn hắn đem theo bảo giáp của Thánh tộc, bằng không nhất định sẽ bị đối phương đánh cho trọng thương. Từ đó về sau, hắn đã hiểu rõ nương tay với địch nhân chính là không chịu trách nhiệm với tính mạng của mình. Cho nên vừa rồi ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho Đổng Thạnh.



Một người tham tài, thậm chí thấy tài mà vong ân bội nghĩa như vậy, giết đi cũng không tiếc!



“Được rồi, sang kiếp sau nhớ dùng đôi mắt cho cẩn thận.”



Khương Thần phóng một ngọn lửa đem xác Đổng Thạnh thiêu tành tro tàn. Sau khi nhàn nhạt nói một câu, hắn lại tiếp tục men theo lối mòn hướng theo phương hướng thành trấn gần nhất mà đi.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK