Người đăng: meomeo14311
Lại nói, hai đội ngũ sau khi xé rách da mặt liền lập tức xông vào giao chiến. Bởi vì thực lực tương đối đồng đều cho nên bọn hắn đều không thể một sớm một chiều giải quyết đối phương. Mặt khác, đám người này thời điểm giao chiến thậm chí còn đi tới một vị trí cách xa Hắc Yêu Thảo phòng tránh tổn hại đến linh dược, điểm này liền lập tức khiến cho Khương Thần nảy ra ý đồ xấu.Chỉ thấy hắn chậm rãi men theo mép tường thạch động đi lại gần vị trí Hắc Yêu Thảo. Đem khí tức của mình thu liễm, Khương Thần nhanh chóng đưa tay hái từng gốc từng gốc cất giấu vào trong nhẫn trữ vật.
Hành động của hắn vốn sẽ rất kín kẽ và khó bị phát giác nếu như y phục của hắn là màu đen đồng màu với không gian bên trong thạch động, dĩ nhiên đó cũng chỉ là nếu. Bởi vì thân mang bạch y, mà trong hang động này vẫn xuất hiện ánh sáng lờ mờ của dạ minh châu do đám người kia cầm theo cho nên Khương Thần ngược lại tương đối nổi bật.
Đương lúc dự định vươn tay hái gốc Hắc Yêu Thảo cuối cùng thì Khương Thần bị phát hiện. Một kẻ trong số mười người kia lập tức kêu lên:
“Dừng tay.”
Thanh âm của người này vang lên lập tức khiến cho những người khác dừng lại động tác. Bọn họ đều theo một phản xạ tự nhiên nhìn về phía Hắc Yên Thảo. Ngay sau đó, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vô cùng tức giận.
Khương Thần vẫn không dừng lại động tác, sau khi thu gốc Hắc Yên Thảo cuối cùng vào trong nhẫn trữ vật, hắn liền giơ lên một tay vẫy chào, bộ dáng giống như đang trêu tức đám người nọ, thanh âm mang theo ý cười vang lên:
“Ha. Các vị cứ tiếp tục, không cần để ý đến ta.”
Nói xong, hắn liền lập tức đứng dậy hướng ra bên ngoài hang triển khai thân thủ mà bỏ chạy.
“Khốn kiếp, vậy mà dám ăn trộm đồ trong tay Vương Triều Quan Thanh bọn ta, huynh đệ, giết chết hắn.”
“Đồ vật của Ma Vân Tông bọn ta có dễ cầm như thế sao?”
Năm người tự xưng là người Vương Triều Quan Thanh triển khai cước bộ đuổi theo thân ảnh Khương Thần, mà năm người còn lại là người Ma Vân Tông cũng không chịu thua kém mà đuổi theo.
Ngoài miệng thì nói rằng muốn lấy lại Hắc Yên Thảo thế nhưng bộ dáng hiện tại rõ ràng là muốn giết người đoạt bảo.
Người tới nơi này đều là một chút đệ tử của các đại thế lực cho nên tài vật đương nhiên so với nguyên giả bình thường sẽ phong phú hơn rất nhiều. Nói rằng đến đây tìm bảo không bằng nói rằng đi cướp đoạt tài vật của người khác thì đúng hơn.
Lại nói, mười người nhanh chóng triển khai cước bộ đuổi theo Khương Thần, chỉ là vừa mới đi qua một thạch đông nhỏ rẽ ngang thì liền bị Bạch U Cơ lao ra đánh úp.
Bình thường Bạch U Cơ vốn đoan trang hiền thục nhưng khi lâm trận, nàng cũng không phải hiền dịu như vẻ bề ngoài. Sau khi lao ra khỏi vị trí ẩn nấp, Bạch U Cơ liền khẽ vung tay một cái, sau lưng lập tức xuất hiện mấy chục lá phù lục hừng hực cháy.
Mấy chục lá phù lục phảng phất tỏa ra khí tức khủng bố khiến cho mười người đuổi theo Khương Thần không khỏi kinh hãi mà dừng lại.
Ngưng mắt nhìn tới, phát hiện ra nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như Bạch U Cơ vậy mà lại đem theo thứ đồ nguy hiểm như vậy, sắc mặt những người kia lập tức hiện ra vẻ khó coi.
“Ngươi là đồng bọn của tên kia?”
Một vị đệ tử Ma Vân Tông bất giác hỏi ra một câu hết sức ngu xuẩn. Bạch U Cơ ngược lại im lặng không đáp. Hai bàn tay của nàng lúc này khẽ phất phất hai cái. Toàn bộ phù lục phía sau lập tức bắn phá mà ra.
Phù lục mang theo tốc độ như thiểm điện điên cuồng bắn về phía mười người nọ không cho bọn họ kịp làm ra phản ứng. Mỗi đạo phù lục đều có sức phá hoại ngang với một lần thi triển nguyên thuật của Nguyên Hồn Cảnh. Tuy đối với Nguyên Linh Cảnh không có nhiều uy hiếp thế nhưng kia lại là mấy chục lá phù lục cùng lúc bạo tạc, loại lực lượng mà nó đánh ra chắc chắn Nguyên Linh Cảnh trung kì cũng phải gãy vài cái xương.
“Mau lui lại.”
Nhìn thấy công kích mạnh mẽ tiến đến, một trong số mười người lập tức la lên.
Giữa lúc đám mười người kia điên cuồng thoái lui để tránh xa đám phù lục đang bay đến thì một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Đã muộn.”
Khương Thần vốn đang bỏ chạy lúc này liền quay ngược trở lại, trên tay hắn cũng là hơn chục lá Thái Dương Nộ Thiên Phù đang được kích hoạt.
Thái Dương Nộ Thiên Phù trong tay Khương Thần uy lực tương đương một kích mạnh nhất của Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Hơn chục lá cùng bạo phát, uy lực so với mấy chục đạo phù lục của Bạch U Cơ kia cũng không kém đi bao nhiêu.
Hai mặt giáp công, mười vị nguyên giả ở giữa nhất thời xuất hiện lúng túng. Bây giờ bọn họ mới biết bản thân bị người tính kế. Song phương giao chiến tổn hao, kẻ địch lại âm thầm ăn trộm linh dược, hiện tại lại bị bọn họ hai mặt vây công, tình thế quả thật tiến thoái lưỡng nan.
“Các vị, tạm gác lại mâu thuẫn, thế nào?” Một vị nam tử Quan Thanh Vuong Triều lúc này vội vàng nói.
Tuy rằng trong nội tâm của bọn họ, những đệ tử tông môn này không xứng đáng ngang hàng, thế nhưng tình thế hiện tại nếu như không liên hợp lại phòng thủ qua công kích phù lục của Khương Thần cùng Bạch U Cơ, mười người rất có thể sẽ cùng nhau bị chôn ở đây.
“Được, thế nhưng tài vật của hai người kia phải chia năm năm.”
“Không thành vấn đề.”
Mười người thỏa thuận xong thì hai đợt công kích trước sau vừa mới đến nơi. Bạo tạc, khói lửa, oanh động nhất thời khiến cho thạch động trở nên sáng rực như ban ngày.
Oành oành oành!!!
Bạo tạc liên miên không dứt, nhiệt độ mà nó tỏa ra quả thật khủng khiếp. Đá núi rơi xuống va chạm phải hỏa diễm phát ra từ bạo tạc liền lập tức bị nó thiêu cháy thành bột vụn.
Đứng ở phía xa, Khương Thần hơi chút nhíu mày. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mười người kia thế mà lại kịp thời bày ra phòng ngự đối kháng được với công kích phù lục.
“Quả nhiên là đệ tử ưu tú của các phương, thủ đoạn không phải nguyên giả bình thường có thể so sánh.”
Oành!!!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, lần này là mười người hợp sức tạo ra một trận bạo tạc thổi ngược lại kình lực để hóa giải thế công của hai đạo công kích khủng bố.
“Hừ…nghĩ rằng có chút thủ đoạn hư trương thanh thế mà nghĩ chúng ta sợ sao? Bổn thiếu hôm nay sẽ khiến cho hai người các ngươi có đi mà không có về.” Trong đám khói lửa, một đạo thanh âm lạnh lùng tràn ngập phẫn nộ vang lên.
“Có đi mà không có về sao? Tốt thôi! Vậy thì các ngươi nằm lại ở đây vĩnh viễn đi.”
Khương Thần chậm rãi mở rộng vòng tay, sau lưng lập tức xuất hiện rất nhiều hỏa cầu nối tiếp nhau liên miên không dứt. Đây là tập hợp của rất nhiều Thái Dương Nộ Thiên Phù, uy thế lần này so với trước kia lớn hơn không chỉ một vài lần.
Đầu còn lại, Bạch U Cơ cũng không chịu yếu thế. Nàng cũng là một vị tam phẩm phù sư, phù lục cấp ba của nàng đương nhiên sẽ rất nhiều. Tuy rằng không có loại phù lục nào có uy lực lớn như Thái Dương Nộ Thiên Phù của Khương Thần thế nhưng nàng rõ ràng có thể đem số lượng bù lại chất lượng. Dù sao nàng cũng là một tiểu phú bà, giấy vẽ bùa nàng có rất nhiều.
“Sư tỷ, lui lại phía sau một chút.”
“Thần! Ngươi cũng thế.”
Lần này không phải mấy chục đạo phù lục mà rõ ràng là một xấp hơn một trăm lá được tung ra. Những lá phù lục này sau khi được tung ra liền lơ lửng trên không trung một giây. Đạt được tinh thần lực hùng hậu của Bạch U Cơ kích hoạt, tất cả đều điên cuồng phóng về phía mười người ở phía trước.
“Không được không được! Mau tản ra.”
“Bà nội nó, nữ nhân này chính là một cái cay gà a. Dĩ nhiên lại chuẩn bị nhiều phù lục như thế để đánh chúng ta.”
Vị trí thạch động này tuy rằng nhỏ đi so với ở nơi có Hắc Yên Thảo thế nhưng cũng đủ cho mười người nọ có thể tản ra được một khoảng cách xa. Ý định của bọn họ chính là muốn giảm thiểu đi uy lực của hai đạo công kích khi mà hiện tại nó quá khủng bố. Chẳng qua loại ý định này làm sao có thể qua mắt được Khương Thần.
“Tản ra đi, ta cho các ngươi tản.”
Khương Thần phất tay, hàng loạt hỏa cầu lập tức nối đuôi nhau mà bắn về phía mười người nọ mặc cho bọn họ đã chạy ra nhiều hướng khác nhau.
Dựa theo hướng đi của hỏa cầu, Khương Thần rõ ràng muốn đem sát thương một điểm biến thành sát thương diện rộng, không cho cá lọt lưới.
“Tên điên này…hắn chẳng lẽ muốn đánh sập hang động này sao?”
“Phòng ngự, mau bày ra phòng ngự.”
Nếu như lúc trước mười người như một bày ra phòng ngự, có lẽ bọn họ vẫn có thể vượt qua được hai đạo công kích khủng bố hiện tại. Chẳng qua bây giờ mỗi người riêng phần tự lo lấy cho mình, sức phòng ngự ngược lại lộ ra yếu kém vô cùng.
Khói lửa lần nữa xuất hiện, uy thế lần này so với lần trước mạnh mẽ gấp mấy lần, không chỉ vậy hang động rung lắc mạnh mẽ có xu hướng sụp đổ cục bộ.
Oành oành oành!!!
Ầm!
Thạch động kiên cố nhưng trước sức công phá mạnh mẽ, lớp đất đá bên ngoài lập tức bị đánh cho rơi xuống như mưa rào. Một nửa chiều cao từ mặt đất lên tới trần của thạch động lập tức bị vùi lấp bởi đất đá. Mà bên trong đống loạn thạch đương nhiên là mười người kia đang không rõ sống chết.
Ầm!!
Lại một thanh âm như động đất vang lên, đống loạn thạch nổ tung từ phía bên trong, đất đá theo bốn phương tám hướng bắn ra.
“Gừ…khốn kiếp. Ta muốn các ngươi phải chết.”