Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vừa mới chạy tới gần Khương Thần, Mai Khả Ái giống như gặp được cha mẹ mình, khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ cuống quýt, thậm chí nước mắt nước mũi cũng không thèm lau, cứ thế nhảy về phía Khương Thần, dúi đầu vào ngực áo hắn.



“Sợ quá, sợ quá. Khương đại ca, có rất nhiều sói đang đuổi ta.”



Nhìn thấy bộ dáng nàng bỏ chạy chật vật thế nhưng không có thương thế, Khương Thần mới cười mà nói rằng:



“Sai tiểu nha đầu ngươi đi lấy củi, làm sao lại trêu chọc yêu thú rồi?”



Sắc mặt Mai Khả Ái hiện lên hai quả hồng, miệng nhỏ khẽ mở, lí nhí nói:



“Bởi vì quả chín cho nên tham lam muốn hái, dẫn tới trêu chọc một đàn sói.”



Khương Thần chỉ biết lắc đầu cầm lấy hai bím tóc của nàng khẽ kéo một cái trêu đùa, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa. Trời mặc dù đã gần tối thế nhưng mắt của nguyên giả tinh tường hơn người thường rất nhiều, khả năng nhìn xa cũng hơn bọn họ. Hắn nhìn thấy nơi kia đang đuổi tới một đàn sói chừng ba chục con, nhìn bộ dáng hung dữ kèm theo bộ lông đỏ và một mùi máu tươi, Khương Thần có thể đoán ra ngay kia chắc chắn là một đàn Huyết Sắc Hung Lang, yêu thú nhị giai.



Tại mấy phiến sâm lâm như thế này, thường thường bọn yêu thú kia sẽ là thế lực một phương, bởi lẽ số lượng đông đảo, yêu thú tam giai cũng không dám trêu chọc.



“Chạy thôi, không thể làm gì hơn.” Khẽ thở ra một hơi, Khương Thần nói.



“Ừm…”



Hành trình của hắn từ đầu đến giờ không bị vây giết liền là trốn chạy, hắn sớm đã quen, cũng không cảm thấy xấu hổ đối với thân phận của mình. Dù sao không ít người trưởng thành đều đi lên từ khó khăn, hắn lúc trước nhờ có bối cảnh thâm sâu đã đạt tới vô hạn phong quang.



Bây giờ có thể làm lại, hắn muốn chọn con đường khó khăn hơn để đi, như vậy giá trị bản thân mới càng thêm được đề cao. Chí ít sau này sẽ không có người nghĩ rằng hắn là dựa hơi Thánh tộc để có được thành tựu.



Lại nói, hai người vừa chạy không được bao xa thì một đàn sói lông đỏ chừng ba mươi con đuổi tới, trên người mỗi con sói đều bốc lên mùi hôi thối, tanh tưởi. Hiển nhiên bọn này ăn thịt, máu thịt yêu thú còn vương lại trên da lông cho nên mới có loại mùi vị này.



Gầm gừ…



Dẫn đầu đám Huyết Sắc Hung Lang này là một tôn Huyết Sắc Hung Lang nhị giai đỉnh phong, chỉ thiếu một chút hỏa hầu liền có thể trở thành tam giai yêu thú. Lúc này, Huyết Sắc Hung lang đầu đàn nhìn về phương hướng Khương Thần cùng Mai Khả Ái bỏ chạy, sau khi gần lên một tiếng liền dẫn theo đàn sói tiếp tục truy đuổi.



“Hừ…thật đáng ghét. Khương đại ca, chúng ta cứ chạy như thế hay sao? Bọn chúng dường như không chịu bỏ qua.”



Trên đường chạy trốn, Mai Khả Ái thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, cảm nhận được bầy Huyết Sắc Hung Lang vẫn đang truy đuổi, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ ghét bỏ nói.



“Biết làm sao được, chúng ta không thể đối phó được bọn chúng.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói: “Tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp thôi.”



“Hừ…chỉ là hái một quả chín, cũng không đụng chạm gì đến bọn chúng, làm gì mà hung hăng.” Mai Khả Ái khẽ lẩm nhẩm, mặt đẹp hiện lên vẻ cau có khó chịu.



“Ha ha…ngươi chỉ cần lọt vào tầm mắt của bọn chúng thôi liền bị truy đuổi, cũng không cần phải đụng chạm đến…” Khương Thần cười nhạt nói: “Vả lại, tại nơi này tốt nhất không nên ăn lung tung, tùy thời đều có thể bị trúng độc.”



“Ta biết rồi, Khương đại ca.” Mai Khả Ái bĩu môi, phụng phịu nói.



Đương lúc hai người bỏ chạy thục mạng, phía trước hiện ra một mảng rừng có chút thoáng đãng, tại nơi đó xuất hiện một doanh trại nhỏ đang đứng lấy vài bóng người nói chuyện với nhau, bên cạnh bọn họ là một đống lửa lớn đang cháy rừng rực.



Từ cờ xí cắm tại doanh trại kia, đó dường như là người Thiên Nguyên Vương Triều. Là một vương triều trong đợt khảo thí này chỉ chăm chăm đi tiêu diệt yêu thú, không gây sự với các vương triều khác cho nên vẫn bảo toàn được nhân lực.



Dựa theo khí tức phát ra từ doanh trại này, Khương Thần đại khái có thể đoán được nơi đó có khoảng năm người, đều là Nguyên Khí Cảnh. Có lẽ các đệ tử Nguyên Hồn Cảnh đã đi vào trung tâm săn bắt còn các đệ tử khác ở phụ cận quanh đây.



“Khương đại ca, phía trước có người.”



“Đi thôi.” Khương Thần gật đầu hướng về phía doanh trại kia bỏ chạy.



Mai Khả Ái nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười hi hi nói:



“Khương đại ca, ngươi có phải chuẩn bị gắp lửa bỏ tay người?”



“Tiểu nha đầu, nếu như kẻ khác gặp phải cũng sẽ làm vậy thôi.” Khương Thần cười nhạt nói.



Quả thật nhìn thấy đám người Thiên Nguyên Vương Triều kia, Khương Thần liền hiện lên ý tưởng dẫn dụ Huyết Sắc Hung Lang tới đây, nếu như thuận tiện vừa có thể cướp đoạt điểm số, vừa có thể đem đàn Huyết Sắc Hung Lang kia tiêu diệt.



Đừng nhìn cướp đoạt điểm số được nhiều, tiêu diệt yêu thú được ít điểm mà xem nhẹ. Đàn Huyết Sắc Hung Lang kia có chừng ba mươi con, dựa theo yêu thú nhị giai được ba điểm, kia ít nhất cũng được chín chục điểm rồi. Đây cũng không phải số điểm quá lớn trong giai đoạn mọi người đã tiến dần vào trung tâm, thế nhưng cũng không phải số điểm ít ỏi.



“Khương đại ca thật xấu.” Mai Khả Ái che miệng cười duyên: “Thế nhưng không thể không nói, thật sự kích thích.”



Lại nói, hai người sau khi chạy tới gần doanh trại của Thiên Nguyên Vương Triều liền giấu đi khí tức, tìm chỗ kín đáo mà ẩn nấp.



Dựa theo trí thông minh của Huyết Sắc Hung Lang, bọn chúng cũng không quan tâm người trước mắt có phải là Khương Thần cùng với Mai Khả Ái hay không, chỉ cần có xuất hiện nhân loại, bọn chúng liền sẽ lao tới tấn công.



“Cẩn thận có yêu thú đột kích.” Một người sau khi nhìn thấy đàn Huyết Sắc Hung Lang đuổi tới, thần tình hốt hoảng la lên.



Hai người ngồi bên trong doanh trại nghỉ ngơi tức tốc lao ra ngoài, sau khi nhìn thấy đàn Huyết Sắc Hung Lang, khuôn mặt liền tái đi.



“Làm sao lại tới nhiều như thế?”



“Bỏ chạy hay không?”



“Không kịp, chúng ta đã bị bao vây.”



Gào!!!



Ba mươi tôn Huyết Sắc Hung Lang không cần biết kia có phải hai người Khương Thần cùng với Mai Khả Ái hay không, bọn chúng liền nhảy tới không ngừng công kích .



Rất nhanh song phương nổ ra một trận đại chiến.



Năm vị đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều cực lực chống đỡ ba mươi tôn Huyết Sắc Hung Lang không cho bọn chúng đột phá phòng tuyến của doanh trại. Mà ba chục tôn Huyết Sắc Hung Lang kia càng đánh càng hăng, bởi lẽ bọn chúng cũng đã lâu chưa tìm được con mồi béo bở. Năm vị nguyên giả kia không thể không nói chính là mồi ngon ngay lúc này.



Đại chiến nổ ra, năm người kia mặc dù rơi vào hạ phong thế nhưng chưa một ai gục ngã, bên kia đã có bốn tôn Huyết Sắc Hung Lang chết trận, mà điểm số của bọn chúng liền thuộc về người tiêu diệt.



“Khương đại ca, lúc nào chúng ta chạy ra.”



“Không vội! Đợi cho đám người kia không thể chịu được, chúng ta sẽ tới đoạt đi điểm số, nhìn tới đám người này có thể giết được mười tôn Huyết Sắc Hung Lang là nhiều.”



“Như vậy là còn hai mươi đầu? Hay là…” Mai Khả Ái đột nhiên nghĩ ra một chủ ý cùi bắp, hai đồng tử đảo quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tinh ranh giảo hoạt: “Tốc độ của chúng ta nhanh như vậy, chẳng bằng dẫn dụ đám sói này cho kẻ khác đánh.”



“Hừ…tiểu nha đầu, thời gian trước còn bị người ta dí theo như vịt, hiện tại lại đi tính kế người khác.” Khương Thần lườm nàng một cái, khẽ nói.



Mai Khả Ái dường như nhận ra Khương Thần cũng có ý định đó, nụ cười lập tức hiện ra, thậm chí hai mắt cũng híp lại không nhìn thấy mắt trời, thanh âm nhỏ nhẹ khẽ vang:



“Đấy là vì ta đi một mình, hiện tại có Khương đại ca, ta còn sợ gì bọn chúng.”



“Bớt nịnh nọt.” Khương Thần cốc đầu nàng một cái, cười mắng.



“Ái da…” Mai Khả Ái đem khuôn mặt cùng ánh mắt oán giận nhìn Khương Thần, hai tay đưa lên ôm lấy đầu mình. Hiển nhiên cái cốc của Khương Thần cũng không nhẹ nhàng chút nào.



Nàng từng nghe tỷ tỷ nói rằng cốc đầu sẽ không lớn được, bởi vậy hiện tại bị Khương Thần cốc đầu, nàng không thể chửi mắng hắn, vậy thì chỉ có thể dùng loại ánh mắt giận dỗi này nhìn hắn mà thôi.



Khương đại ca đáng ghét, cốc đầu ta liền không lớn được! Trù cho ngươi sẽ bị yêu thú vây đánh thảm hại.



Không được không được, nếu như hắn bị yêu thú vây đánh trọng thương, những ngày về sau tại nơi này ta sẽ bị bỏ đói sao?



Vì để được ăn no, quyết định tha thứ cho ngươi lần này.



Mai Khả Ái vừa bạnh quai hàm, vừa lườm nguýt Khương Thần thầm nghĩ.



Lại nói, Khương Thần cũng đồng ý với ý tưởng cùi bắp của Mai Khả Ái. Dù sao nếu như có thể dùng đám yêu thú kia để loại bỏ kẻ địch, hắn cũng rất vui lòng.



Bất chiến tự nhiên thành đương nhiên chính là điều mà bất kì ai cũng mong muốn. Không làm mà vẫn có ăn chính là đây chứ còn đâu.



Phía bên kia, năm vị đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều vẫn đang không ngừng chống trả những đợt công kích như vũ bão của Huyết Sắc Hung Lang.



Yêu thú này không chỉ có hàm răng sắc bén, lực lượng thân thể cũng vô cùng lớn. Một cú cào nhẹ của nó thôi cũng có thể khiến cho Nguyên Khí Cảnh nếm trái đắng. Bởi lẽ chỉ dính một vết xước nhỏ do răng hoặc vuốt của nó gây ra thôi cũng rất dễ dẫn đến trúng độc, nhiễm trùng.



Dù sao địa phương này cũng không phải nơi tốt lành gì. Yêu thú đều là mấy loại hung dữ hoặc độc vật, tùy thời đều có thể uy hiếp đến tính mạng người tham gia thí luyện.



Nhìn thấy bọn họ sắp không thể trụ được, Mai Khả Ái liếc nhìn Khương Thần chờ đợi hiệu lệnh của hắn, thậm chí thanh cự kiếm đã cầm sẵn trên tay.



Không thể không nói thanh cự kiếm này quả thật vô cùng khiếp người. Đây là lần thứ nhất Khương Thần hắn được tiếp cận khoảng cách gần thế này. Từ trên thân kiếm Khương Thần cảm nhận được một loại lực lượng đè nén vô cùng khủng bố.



Vẫn tưởng thanh cự kiếm này ngoại trừ to lớn ra còn lại không có gì nổi bật, không nghĩ tới kia cũng là một món bảo bối.



“Khương đại ca! Ngươi thẫn thờ gì?” Mai Khả Ái nhìn thấy Khương Thần khẽ ngẩn ngơ một thoáng, nội tâm có chút tò mò nói.



Dường như nàng cũng nhận ra ánh mắt của Khương Thần nhìn lấy cự kiếm của mình, tiểu nha đầu chợt hiểu ra điều gì, hai mắt lập tức híp thành nguyệt nha, thanh âm như chuông bạc kêu lên:



“Ngươi là giật mình vì kích cỡ của thanh kiếm này sao?”



“Thanh kiếm này là bảo vật trong gia tộc, nghe nói trước đây đã từng là Vương cấp binh khí, thế nhưng có tổn hại nặng nề, hiện tại rơi xuống Linh cấp.” Mai Khả Ái khẽ tru miệng nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy nó liền yêu thích, sử dụng đến bây giờ.”



“Có lẽ là không nhẹ đi.”



“Ban đầu có chút nặng, thế nhưng dùng lâu liền quen.” Mai Khả Ái cười cười nói.



Đoạn, để chứng minh bản thân không nói điêu, nàng khẽ vung nhẹ thanh cự kiếm múa may vài vòng, thậm chí mấy lần suýt nữa đụng phải đầu Khương Thần khiến cho hắn phải lườm nguýt không thôi.



Mặc dù vậy, mỗi lần nghĩ tới một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn vác theo một thanh kiếm khổng lồ đi đánh người, Khương Thần lại cảm thấy buồn cười và thú vị.



“Hi hi…Khương đại ca thứ lỗi, ngựa có lỡ tay, người có lỡ móng.”



“Là người có lỡ tay, ngựa có lỡ vó.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng nói.



“Đại khái là vậy a, Khương đại ca ngươi cũng không cần chấp nhặt tiểu hài tử chứ.” Mai Khả Ái nháy nháy đôi mắt giảo hoạt nói.



Khương Thần nhìn bộ dáng này của nàng chỉ biết khẽ lắc đầu.



Quả nhiên là một tiểu quỷ linh tinh quái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK