Người đăng: meomeo14311
Cách mấy ngày trở lại Linh Vân Tông, toàn bộ tin tức của Khương Thần mới được chiếu cáo. Bấy giờ mọi người mới biết được tình huống xảy ra với hắn. Mà đứng trước tàn hồn của Nguyên Tôn Cảnh đoạt xá, hắn có thể bình yên trở về, không thể không nói thủ đoạn ẩn tàng của hắn khiến cho mỗi một đệ tử đều khiếp vía.Hơn nữa sau khi trở về, hiện tại hắn không biết bằng cách nào đã đột phá Nguyên Linh Cảnh trung kỳ. Dựa vào biểu hiện trước đây của Khương Thần, hắn bây giờ hoàn toàn có thể xung kích đệ nhất nội môn bảng, trở thành đệ nhất nhân của Linh Vân Tông. Chính vì thế mỗi người gặp hắn đều đem theo một loại thái độ nể sợ vô cùng. Thậm chí các đại sư huynh Yêu Nghiệt Đường cũng kinh hãi không thôi, nhất là Phùng Mạc Phong cùng Tống Viễn Đình. Dưới thực lực của Khương Thần hiện tại, rất có khả năng hai người bọn họ không là đối thủ của đối phương.
Lúc này, tại đình viện quen thuộc, Khương Thần cùng với Bạch U Cơ đang ngồi hóng gió. Dưới yêu cầu của Bạch U Cơ, Khương Thần chậm rãi kể lại hành trình mấy tháng nay của mình. Chủ yếu có hai chuyện hắn muốn giấu đó là việc đến Bạch gia chữa bệnh cho Bạch Khiêm và chuyện thứ hai là một đêm hoan ái cùng nữ nhân áo đen kia. Chính vì thế một câu chuyện được thêu dệt lên khỏa lấp vào khoảng thời gian trống giữa hai sự kiện này.
Đối với sự tình của Khương Thần, Bạch U Cơ cũng không hỏi rõ ràng. Chủ yếu nàng muốn biết thời gian qua hắn đã trải qua những gì, có nguy hiểm hay không mà thôi. Đương nhiên chuyện hung hiểm không thiếu, bất quá hắn đều nói một cách nhẹ nhàng, miễn cho Bạch U Cơ lại một phen lo lắng.
“Ha ha, bốn con thú kia thật vô sỉ, vậy mà còn tự xưng là thánh thú. May mắn ngươi không mắc lừa bọn chúng.” Bạch U Cơ nghe đến thời điểm Khương Thần kể chuyện về bốn con hắc thú vô sỉ liền không nhịn được cười mà nói.
“Làm sao có thể lừa được ta. Ta thế nhưng là đại hiền giả, đại trí tuệ a.” Khương Thần cũng mỉm cười. Đương nhiên hắn sẽ không nói để có thể đúc kết được một khỏa tâm tư đề phòng cẩn mật như vậy, hắn đã bị bốn con thú vô sỉ kia lừa qua rất nhiều rồi.
Nhìn nữ hài tử không ngừng che miệng cười duyên trước mặt, trong lòng hắn như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua, thời gian trôi đi cứ thế rất yên bình.
Khương Thần trở lại Linh Vân Tông chừng một tháng thời gian thì bị điều đi làm nhiệm vụ tông môn. Cùng đi với hắn còn có Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều. Hai vị nữ tử này tình thân như tỷ muội, đi đến bất cứ đâu cũng đều cùng nhau. Mà xuất hiện Hồng Ngọc Kiều thì thân ảnh béo ú của tên bàn tử Trương Nhị Huyền lại càng không thể thiếu. Bất quá làm cho Khương Thần ngạc nhiên chính là tên bàn tử này vậy mà lại dẫn một vị nữ tử nữa đi cùng. Nghe hắn giới thiệu thì dường như đây là tình lữ của hắn.
“Yêu, tên bàn tử nhà ngươi lại dắt bạn gái đi dạo a. Xin lỗi, chúng ta là đi làm nhiệm vụ tông môn, không phải đi chơi.”
Hồng Ngọc Kiều bình thường vẫn luôn tỏ ra thái độ mỉa mai khinh thường Trương Nhị Huyền thế nhưng loại thái độ kia thường là cố ý làm quá lên nên người khác có thể dễ dàng nhận ra nàng đang giả vờ. Thế nhưng hiện tại nói ra những lời này, nàng giống như trong lòng có điểm khó chịu, thanh âm cũng là kéo dài, nghe vào rất chói tai.
“Hồng sư tỷ, ngươi nói vậy là không phải a. Song Nhi dù sao cũng là Nguyên Hồn Cảnh hậu kỳ, thực lực còn cao hơn ta đấy. Nàng cũng không phải gánh nặng. Hơn nữa đi làm nhiệm vụ lần này ta cũng đã hỏi ý kiến lão đại trước. Không tin ngươi có thể hỏi hắn.” Trương Nhị Huyền cười cười, không để ý tới thái độ khó chịu của Hồng Ngọc Kiều, chậm rãi nói.
Bên kia, Khương Thần chỉ khẽ nhún vai. Trương Nhị Huyền quả thật có ý định cùng hắn đi chấp hành nhiệm vụ tông môn lần này, bất quá hắn cũng không nhắc đến chuyện sẽ đưa bạn gái đi theo.
Hiện tại xem ra là muốn chọc tức Hồng Ngọc Kiều đây mà. Không nghĩ tên tiểu tử này thật to gan lớn mật, vậy mà dám trêu chọc bà nương kia.
Khương Thần nhìn đôi bên mắt đi mày lại, không ai chịu nhường ai, trong lòng không khỏi có điểm kỳ quái. Tên này rõ ràng đào được tin tức hắn gặp nạn từ Hồng Ngọc Kiều, đương nhiên quan hệ hai bên phải không tệ, vậy mà hiện tại lại ra nông nỗi này, chẳng lẽ thời gian mấy tháng đã có nhiều biến động vậy sao?
Khương Thần có điểm không biết, thời điểm đám người tông chủ từ di tích Thiên Ma Giáo trở về, Trương Nhị Huyền đã cảm thấy có điểm không ổn khi mà không có hắn. Lúc đó quan hệ của Hồng Ngọc Kiều cùng bàn tử này vẫn tương đối tốt. Chủ yếu là trêu chọc mỉa mai qua lại mà thôi.
Sau đó sự việc Bạch U Cơ rầu rĩ, thường xuyên đòi tự tử đi theo Khương Thần khiến cho Hồng Ngọc Kiều cũng đau đầu không thôi. Mỗi lần muốn làm việc gì đều sẽ nhờ cậy bàn tử. Trong thời gian dài tiếp xúc, bàn tử này cùng Hồng Ngọc Kiều cũng nảy sinh tình cảm. Chủ yếu là bọn họ cũng đã quen thuộc từ trước đó rất lâu rồi, dịp này chỉ là tiện đường càng làm cho đôi bên thêm thân tình mà thôi.
Sau chừng một tháng ăn nằm ở lỳ tại Yêu Nghiệt Đường, Trương Nhị Huyền không biết lấy dũng khí ở đâu mà một đường chạy tới tỏ tình Hồng Ngọc Kiều. Hồng Ngọc Kiều không vội đồng ý, Trương Nhị Huyền cũng cho nàng thời gian suy nghĩ. Bà nương kia sau đó không ngờ lại đem chuyện này kể cho vài tỷ muội khuê mật nghe. Tin tức vì thế nhanh chóng đồn ra khắp Linh Vân Tông
Hồng Ngọc Kiều tại Linh Vân Tông có danh khí rất cao, hơn nữa lớn lên lại xinh đẹp nóng bỏng như vậy, đương nhiên là có nhiều người để ý. Chính vì thế Trương Nhị Huyền nhanh chóng rơi vào mỉa mai trêu chọc của mọi người. Đủ mọi loại những lời mỉa mai tỷ như đũa mốc mà chòi mâm son, … đều đến tai Trương Nhị Huyền.
Trương Nhị Huyền tuy rằng đầu óc linh hoạt, đối với kỹ năng kinh doanh của mình rất là tự tin thế nhưng hắn lại tự ti về ngoại hình béo ú của mình. Điều này dẫn đến việc nhìn Khương Thần anh anh em em với Bạch U Cơ, hắn cũng rất khát cầu. Hắn biết bản thân không được hoàn hảo, tỏ tình với Hồng Ngọc Kiều hắn cũng chỉ mong được một câu trả lời để trong lòng không phải vướng bận. Vậy mà nàng không những không cho hắn câu trả lời, ngược lại đem chuyện này kể cho đám bằng hữu nghe, chuyện đồn ra ngoài, người nhận phải chỉ trích đương nhiên là hắn rồi.
Lại nói, sau đó Trương Nhị Huyền trong lúc tức giận đã tìm đến Hồng Ngọc Kiều để phân bua. Hồng Ngọc Kiều nữ nhân này vốn hỏa bạo, chỉ ưa mềm không ưa cứng, Trương Nhị Huyền đem theo khí thế tức giận giống như hưng sư vấn tội mà đến, nàng làm sao mà chịu thua thiệt. Đôi bên lời qua tiếng lại, cũng không biết Hồng Ngọc Kiều đã nói gì khiến cho tên bàn tử này cảm thấy mặc cảm, sau đó lủi thủi ra về.
Còn về phần nữ tử tên Song Nhi đi cạnh Trương Nhị Huyền kia chính là hắn quen được sau khi bị Hồng Ngọc Kiều cho một cú đau điếng. Hiện tại dẫn theo nàng đi hiển nhiên là muốn châm chọc Hồng Ngọc Kiều một phen.
“Hừ, mặc kệ ngươi, nói đi nói lại phiền chết ta. Đến lúc trở thành gánh nặng làm hỏng nhiệm vụ, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
“Vâng, đến lúc đó ngươi cứ việc.” Trương Nhị Huyền cười lạnh một tiếng, vẻ mặt hiện lên hơi chút khó chịu nhưng vẫn phải cố nở một nụ cười.
Khương Thần cảm thấy để cho hai người này tiếp tục nói chuyện thì rất có thể sẽ xảy ra đánh nhau. Hắn sau đó không nhịn được liền lấy ra phi chu của mình, dựa theo chỉ dẫn trên ngọc bài nhiệm vụ mà chở mọi người phóng đi.
“Đi thôi.”