Người đăng: meomeo14311
Lại nói, sau khi nhìn thấy Bạch Nhữ tung một đòn công kích hiểm độc đến vậy, Sở Tiêu không nhịn được cười lớn khen hay. Hắn cũng không giữ lại sức, một quyền đầy hung bạo tiếp tục hướng về phía Khương Thần không chút khoan nhượng giáng xuống.Hai đầu hợp kích, Khương Thần trong phút chốc khó lòng có thể chống đỡ. Hắn chỉ có thể hất văng quyền đầu của Sở Tiêu, bàn tay mang theo hỏa diễm hộ thể nóng rát đưa ra cản đỡ kiếm mang sắc bén.
Xoẹt…
Một đạo thanh âm giống như kim loại đâm vào da thịt vang lên. Chỉ thấy máu bắn thành tia dài trên mặt đất, tay trái của Khương Thần bị kiếm của Bạch Nhữ đâm thủng ra một lỗ máu.
Sắc mặt Khương Thần thoáng hiện vẻ lạnh lùng, đương lúc tìm cách đánh lui Bạch Nhữ, thanh âm mang theo sát khí của Sở Tiêu đã vang lên.
“Huyền Hoàng Thiên Quyền.”
Phía sau Khương Thần lúc này hiện lên một hư ảnh cự quyền khổng lồ. Cự quyền giống như mang theo lực lượng bài sơn hải đảo cùng với hỏa diễm nóng cháy đánh thẳng lên lưng Khương Thần khiến cho hắn cảm nhận thấy một luồng nguy cơ chưa từng có trước đây. Hiển nhiên một quyền kia của Sở Tiêu chắc chắn đã điều động phần lớn Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân.
Không chút chậm trễ, Khương Thần lấy ra một tấm phù lục. Sau khi kích hoạt phù lục, tốc độ của hắn được đề thăng lên rất nhiều. Chỉ thấy Khương Thần hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất giữa tầm mắt của Sở Tiêu cùng với Bạch Nhữ.
Sau khi hai người kia định thần lại, Khương Thần lúc này đã đứng cạnh một gốc cổ thụ. Máu từ lòng bàn tay vẫn chảy không ngừng khiến cho mỗi nơi hắn đi qua đều sẽ vương lên tiên huyết, thậm chí những gốc cổ thụ mà Khương Thần vừa mới chạm tới cũng đều nhuốm màu đỏ.
“Xem ra ngươi cũng không có gì ghê gớm a.” Bạch Nhữ nhìn lưỡi kiếm vẫn còn vương máu, thanh âm mang theo trào phúng vang lên.
“Bạch Nhữ, không cần khinh địch, hắn có thể giao phong với chúng ta trong hai hiệp vừa rồi, chứng tỏ hắn không tầm thường chút nào.” Sở Tiêu nhìn Bạch Nhữ nhíu mày khẽ nói.
“Hừ…ngươi còn sợ a.” Bạch Nhữ cười lạnh nói: “Nhìn xem hắn vừa mới trốn chạy.”
“Lên tiếp.” Sở Tiêu hừ nhẹ một tiếng, một quyền lại giương lên. Quyền đầu mang theo hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí nóng cháy khiến cho không khí xung quanh cũng chuyển thành màu đỏ như máu.
“Huyền Hoàng Thiên Quyền.”
“Phong Khí – Trảm Sát.”
Một quyền của Sở Tiêu mang theo hỏa diễm nóng cháy, ngược lại kiếm khí của Bạch Nhữ lại đem theo một loại sát khí lạnh lẽo khiến cho bất cứ ai cũng run rẩy tâm thần. Hai bên hợp kích không thể không nói chính là sự kết hợp vô cũng mỹ diệu.
Khương Thần một bên chống hai cường địch là không thể. Lần này, hắn lại tiếp tục triển khai thân thủ né tránh đi quyền kình cùng kiếm mang hiểm độc. Bộ dáng lộ ra mười phần chật vật. Máu trên tay kia thậm chí còn không có thời gian cầm giữ.
Sở Tiêu nhìn thấy Khương Thần chật vật né tránh, hắn lập tức vung quyền đuổi đánh, vừa đuổi vừa hô lên:
“Bạch Nhữ, hắn không đủ sức đánh hai. Mau bày Diệt Nguyên Kiếm Trận.”
“Ngươi nghĩ bày được Diệt Nguyên Kiếm Trận mà dễ sao?” Bạch Nhữ hừ lạnh nói.
Lúc này, tinh thần hắn đột nhiên lặng lại, trên người tỏa ra một luồng quang mang thần thánh. Thanh kiếm giống như băng sương kia lúc này dựng đứng trước mặt, thân kiếm cũng tỏa ra từng luồng hào quang màu trắng bạc.
Lúc này, thiên không vang lên một tiếng dị khiếu trầm thấp. Đạo thanh âm này vang lên khiến cho cây rừng thoáng chốc rung động, mà lá cây cũng bắt đầu rào rào rụng xuống.
Phương xa, Khương Thần đang cực lực chạy trốn trước công kích của Sở Tiêu, tâm thần cũng xuất hiện chút ngưng trọng.
“Kẻ này…không ngờ không phải trận pháp sư mà có thể sờ mó tới trận pháp, mà lại là kiếm trận.”
Tại nơi kia, lúc này quang mang đại thịnh sớm đã bao phủ toàn thân Bạch Nhữ khiến cho thân ảnh hắn mờ ảo tựa khói sương. Từ quang mang chói lóa kia thỉnh thoảng lại xuất hiện từng tia kiếm khí bắn ra ngoài rạch phá rừng cây khiến cho từng gốc cổ thụ đều xuất hiện lỗ thủng.
Quang mang đại thịnh lập tức vạch phá không gian bắn ra tứ phía, kèm theo đó là vô tận kiếm ý phóng lên trời xanh tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ.
Thương khung lúc này đột nhiên vang lên một đạo thanh âm kì dị giống như đang ngâm chú. Đây giống như Mãn Thiên Thần Phật khẽ hát, lại giống như chúa tể Cửu U nhẽ răng ra cười.
Một cỗ lực lượng khủng bố xuất hiện muốn đem phiến rừng rậm đè sập, loại lực lượng mang tính chấn nhiếp này xuất hiện không khỏi khiến cho mọi thứ đều trầm lại. Mà ngay cả Khương Thần bình thường vốn luôn lạnh nhạt với mọi thứ lúc này cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Kia chắc chắc là một môn nguyên thuật vô cùng cao thâm, thậm chí nó có thể mơ hồ tiếp cận tới Vương cấp nguyên thuật.
Nếu như chỉ là Vương cấp nguyên thuật, Khương Thần hắn còn chưa sợ hãi cho lắm, thế nhưng nguyên thuật kia lại còn đem trận pháp kết hợp tạo nên kiếm trận, thứ đó mới thật sự khủng bố.
Lại nói, quang mang xuyên phá sâm lâm đột nhiên biến thành lục quang rực rỡ chiếu sáng. Tử, hoàng, lam, xích, lục, chanh, lục sắc sau khi xoay quanh một vòng liền bao phủ lấy người Bạch Nhữ, sau đó toàn bộ quán chú đến thanh kiếm trong tay hắn.
Bảo kiếm phát ra hào quang sáng lóa, thoáng chốc khiến cho sâm lâm u tối rực rỡ muôn màu, thậm chí ánh sáng mặt trời còn bị quang mang này lấn át.
Hào quang sau một phen thu gọn, thanh bảo kiếm trước mặt Bạch Nhữ lúc này đã biến thành lục sắc, thậm chí hai bên trái phải đều xuất hiện ba đạo lục quang kiếm ảnh xếp thành hàng như một bức tường chắn vững chãi.
“Dùng Diệt Nguyên Kiếm Trận trên người ngươi có chút phí phạm, nhưng ai bảo ngươi chạy trốn quá nhanh.” Bạch Nhữ nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm sáu màu, kiếm ảnh theo đó cũng đem người hắn vây thành hình tròn.
“Bớt xàm ngôn, mau vây nhốt hắn.”
“Hừ, có Diệt Nguyên Kiếm Trận hộ thể, Nguyên Hồn Cảnh ta cũng có thể đánh được một trận.” Bạch Nhữ hừ lạnh một tiếng.
Chợt, hai mắt hắn mở lớn, thân ảnh hóa thành một đạo thiểm điện. Chỉ trong một nháy mắt liền xuất hiện chặn đầu Khương Thần.
“Chơi tới đây thôi, cũng nên đá các ngươi ra khỏi thí luyện rồi.”
Dứt lời, Bạch Nhữ cầm lấy lục quang bảo kiếm chém thẳng về phía Khương Thần. Sáu đạo kiếm ảnh hộ thể lập tức theo đó bay ra từ sáu phương hướng tới Khương Thần đâm chém.
“Chờ ngươi lâu rồi.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, tay trái lúc này xuất hiện một cây đèn dầu màu đen cũ kĩ. Đèn dầu xuất hiện, không gian đột nhiên như chậm lại, thời gian có cảm giác ngừng trôi, không khí cũng trở nên trầm trọng.
“Chuyện gì?”
“Để xem kiếm ngươi cứng hay đèn ta cứng.” Khương Thần cười lạnh một tiếng, mặc cho sáu đạo kiếm ảnh đang đâm tới thân mình, hắn đạp lên mặt đất phi thẳng tới vị trí Bạch Nhữ, hắc đăng vung lên, từ bấc đèn bắt đấu xuất hiện một ngọn hỏa diễm nóng cháy.
“Bạch Nhữ! Cẩn thận, đèn này có chút cổ quái.” Sở Tiêu ở phía sau kêu lên.
Hắn cũng dậm mạnh xuống mặt đất, thân mình nhảy lên cao, dáng người che khuất thái dương, một quyền hung bạo đánh xuống:
“Thái Dương Quyền!”
Một quyền che phủ thái dương, hay nói đúng hơn hiện tại thái dương chính là một quyền kia của Sở Tiêu. Chỉ thấy quyền này so với dĩ vãng nóng bỏng hơn gấp nhiều lần, thậm chí lực lượng đè nén của nó cũng hơn xa mấy quyền vừa rồi.
Hiển nhiên vì muốn giải quyết nhanh Khương Thần, hai vị đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều này đã sử dụng tuyệt học của bản thân.
Về phía Khương Thần lúc này, hắn vẫn phi thân tới chỗ Bạch Nhữ, toàn thân bao phủ bởi hỏa chi nguyên khí hộ thể. Hắc đăng trên tay lúc này cũng tỏa ra hơi thở vừa lạnh lẽo mà lại nóng rát, khiến cho người ta nhất thời khó có thể biết được kia là hàn băng hay là dung nham nóng chảy.
“Tên điên này không sợ kiếm trận giảo sát hay sao?”
Một quyền mang theo thái dương chi lực của Sở Tiêu đang dần hạ xuống, thế nhưng khoảng cách tới Khương Thần vẫn xa hơn Khương Thần đánh tới Bạch Nhữ, hắn chỉ có thể trợn mắt khẽ cảm thán:
“Chẳng lẽ muốn đem Bạch Nhữ cùng bị đá ra khỏi thí luyện?”
Lại nói, Bạch Nhữ lúc này cũng bị thủ đoạn của Khương Thần dọa cho sợ. Người này vậy mà mặc kệ cho kiếm quang giảo sát, bản thân lại xách một cây đèn nhìn có vẻ bất phàm tấn công hắn. Đây không biết là ngu ngốc hay khôn ngoan nữa.
Chỉ thấy Bạch Nhữ thu lại thanh kiếm lục quang trên tay. Kiếm đặt nằm ngang, từ thân kiếm tỏa ra quang mang đại thịnh đem hắn bao phủ giống như kén tằm.
“Hừ…” Khương Thần lúc này đã tiếp cận Bạch Nhữ, sáu đạo kiếm ảnh cũng chỉ cách hắn một lóng tay.
Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên, quang mang hộ thể của Bạch Nhữ bị hỏa diễm thiêu cháy sau đó thậm chí còn bị hắc đăng đập vỡ. Dư lực của hắc đăng đem hắn đánh cho thổ huyết, thân mình như diều đứt dây đập vào thân cổ thụ.
Khương Thần bởi vì bỏ qua công kích của đối phương cho nên bị sáu đạo kiếm ảnh trực tiếp xuyên qua thân thể.
Không có tràng cảnh Khương Thần bị xuyên thành tổ ong, cũng không thấy hắn bị kiếm quang chặt ra từng khúc. Lúc này Khương Thần chỉ bị đánh bay về phương xa, mồm miệng đầy máu mà thôi. Thế nhưng nhờ được đánh bay về phía xa, hắn cũng thuận lợi né tránh được một quyền thái dương của Sở Tiêu.
Vội vàng lấy ra một viên đan dược chữa thương, Khương Thần ăn vào, dùng nó để khiến cho Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể dừng xao động.
Diệt Nguyên Kiếm Trận quả nhiên khủng bố, sáu đạo kiếm ảnh kia không đem hắn tiêu diệt mà trực tiếp đem Hỗn Nguyên Chi Khí trong người hắn đánh cho tụt dốc không phanh.
Hỗn Nguyên Chi Khí trong mỗi nguyên giả đều sẽ được vận hành theo lộ tuyến nhất định trước khi phóng thích ra ngoài tạo nên nguyên thuật. Diệt Nguyên Kiếm Trận kia đem sáu đạo lộ tuyến thường thấy của Hỗn Nguyên Chi Khí phong sát, khiến cho nó không thể vận hành được nữa. Từ đây nguyên giả không khác gì người thường.
Tất nhiên loại tác dụng phong sát này cũng chỉ có thời gian nhất định, mà thực lực của người bị phong sát càng cao, thời gian tác dụng càng giảm.
Nhận ra Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể trên người Khương Thần biến mất, Bạch Nhữ chật vật đứng dậy. Sau khi lau qua vệt máu vương trên khóe miệng, hắn cười lạnh nói:
“Sao? Cảm giác không sử dụng được Hỗn Nguyên Chi Khí thế nào?”
Dứt lời, hắn vung nhẹ thanh kiếm, sáu đạo kiếm ảnh từ trống rỗng lại xuất hiện vây quanh người nhìn qua vô cùng chói mắt.
“Không thể không nói, ngươi cũng rất không tầm thường, ta tin rằng Khải Trạch Dương là bị ngươi đánh cho ra ngoài, thế nhưng rất tiếc hiện tại ngươi không dùng được Hỗn Nguyên Chi Khí, mà ngươi hiện tại cũng đã trọng thương…biết làm sao giờ, đành phải thay ngươi nhận lấy số điểm này thôi.”
Sâu trong mắt Bạch Nhữ hiện lên một tia quang mang giảo hoạt, hắn lướt nhẹ thanh kiếm, vừa cười nói, vừa chuẩn bị ra đòn kết liễu.
“Hừ.”