Người đăng: meomeo14311
Đương lúc chuẩn bị đi hết một vòng trang viên của Tham Lang mạo hiểm đoàn, Khương Thần phát hiện ra phía trước xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là một trung niên nam tử. Mà người vừa lên tiếng cũng là trung niên nọ.Đám người này nhìn thấy mình mẩy Khương Thần đầy máu, đầu tiên là có chút ngạc nhiên, thế nhưng sau khi thấy hắn có phần lạ mắt, trung niên dẫn đầu kia mới lên tiếng hỏi.
Đối diện bên này, Khương Thần không đáp lời mà trực tiếp hướng về trước ngực trung niên nọ oanh ra một quyền. Quyền kình mang theo Hỗn Nguyên Chi Khí nóng rát không chút khoan nhượng đánh xuống.
Lại nói, trung niên kia mới chỉ là Nguyên Khí Cảnh làm sao có thể phản ứng kịp với tốc độ của Khương Thần, một quyền đánh xuống trực tiếp phá ngực hắn ra một cái động lớn, huyết nhục bay tứ tung.
Chết!
Khương Thần quát lạnh một tiếng, hiện tại với thực lực của hắn chỉ có Nguyên Linh Cảnh mới có thể cản đỡ, coi như là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể dễ dàng giết chết trong vài chiêu.
Sau khi giết trung niên nhân kia, thân hình Khương Thần không ngừng lại, ánh mắt quét hướng đội ngũ phía sau, thân hình nhảy lên tiếp tục đánh tới mục tiêu kế tiếp.
Bành bành bành!!!
“A…A…A…”
Khương Thần nhanh chóng xuyên thẳng qua đám người như sói nhập bầy cừu. Những nơi hắn qua đi người người ngã đổ không ai địch lại. Mới qua một lúc nhóm gần mười người này đều chết dưới tay Khương Thần, mà mỗi người đều chỉ một quyền, tim liền bị oanh bạo.
Động tĩnh nơi này cũng không phải lớn cho nên không đánh động bất kì ai cả. Sau khi thu dọn toàn bộ xác chết cùng các vết máu, Khương Thần lại tiếp tục đi bên ngoài tường bao trang viên đo đạc diện tích.
Bên trong đại sảnh Tham Lang mạo hiểm đoàn lúc này xuất hiện mấy đạo nhân ảnh. Đây đều là cao tầng của mạo hiểm đoàn, thực lực ai nấy đều không hề tầm thường. Ngoại trừ Võ Anh Tú ngồi trên chủ vị, những người phía dưới khí tức mơ hồ đều đã tiếp cận Nguyên Linh Cảnh. Một điều kì lạ là ngày hôm nay không xuất hiện Phong Thiết Nhân ở đây.
Mấy vị cao tầng đều ngồi ở hai hàng ghế phía dưới ngai chủ vị mà ở giữa lúc này chính là Ô Kê cùng với hai quả trứng yêu xà.
Ô Kê sau khi đi vào trang viên liền trực tiếp đi gặp người phụ trách quản lý nơi này sau đó chịu sự dẫn dắt của người nọ chạy đến tòa pháo đài hoa lệ trên đỉnh đồi, nơi mà chỉ cao tầng Tham Lang mạo hiểm đoàn mới được phép đặt chân vào.
“Hồi bẩm đoàn trưởng, Trạch phó đoàn trưởng đã đánh Trương Tiểu Hân trọng thương sắp chết. Tuy nàng bỏ chạy được thế nhưng khoảng cách cái chết đã không còn xa.”
Đoạn, động tác của Ô Kê có chút chậm chạp đẩy ra hai quả trứng yêu thú, nói:
“Trạch phó đoàn trưởng đang cùng các huynh đệ khác vây công một đầu yêu thú, đây là mấy quả trứng trong lúc săn giết yêu thú mà đoạt được.”
Trong đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai quả trứng trên sàn nhà. Từ hai quả trứng này, bọn họ mơ hồ cảm thấy một đầu sinh mệnh đang cựa quậy, mà đầu sinh mệnh kia tỏa ra khí tức hết sức cường đại.
“Chẳng lẽ là trứng của yêu thú tứ giai?” Võ Anh Tú hai mắt tham lam nhìn về phía hai quả trứng trên sàn, sau cùng lại đảo qua Ô Kê đang cúi gằm mặt, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ.
“Đứng dậy rồi nói.” Thanh âm trầm trầm không nghe ra cảm xúc của Võ Anh Tú khẽ vang lên.
Ô Kê hết sức máy móc mà đứng dậy, bộ dáng ngây dại ngay lập tức khiến cho những người trong đại sảnh bắt đầu để ý.
“Đoàn trưởng…”
Một vị trung niên nhân ngồi gần với ghế chủ vị đang định nói gì liền bị Võ Anh Tú cắt ngang. Ánh mắt người kia lúc này nhìn về phía Ô Kê càng thêm có cảm giác nguy hiểm.
Hắn đã phát hiện ra Ô Kê bị người khác khống chế.
“Rất tốt, tin tức này khiến cho ta rất vui lòng.” Giả như không có chuyện gì xảy ra, Võ Anh Tú mỉm cười nói: “Ngươi tên gì?”
“Hồi bẩm đoàn trưởng, ngài có thể gọi ta là tiểu Ô.”
“Được rồi tiểu Ô, bộ dáng ngươi dường như đang bị thương không nhẹ, đến dược khố lấy chút thuốc chữa thương sau đó trở về nghỉ ngơi đi a.”
“Tạ đoàn chủ.” Ô Kê chắp tay vái một cái sau đó chậm chậm rời đi, sắc mặt từ đầu tới cuối không biểu lộ cảm xúc. Có lẽ đây cũng là nguyên do đám người kia phát hiện ra hắn có vấn đề.
Sau khi Ô Kê đi ra khỏi đại sảnh, một người mới nói:
“Đoàn trưởng, tên tiểu Ô này dường như bị người khống chế.”
“Ừm.” Võ Anh Tú khẽ gật đầu: “Cho người dò xét nhất cử nhất động của hắn. Ta muốn xem người khống chế hắn rốt cuộc là cao nhân phương nào.”
Đoạn, Võ Anh Tú nhìn về phía hai quả trứng yêu thú trên sàn nhà kia, ánh mắt lộ ra có chút nóng cháy:
“Mặc dù hắn là bị khống chế đấy, thế nhưng hai quả trứng yêu thú này là không giả…rất có thể là trứng yêu thú tứ giai.”
Cách không nhiếp vật, Võ Anh Tú thu hai quả trứng về tay. Cảm nhận được khí tức sinh mệnh dạt dào từ hai quả trứng tỏa ra, vẻ mặt hắn hiện lên vui mừng:
“Xem ra không lâu trứng sẽ nở.”
“Chúc mừng đoàn chủ thu được bảo vật.”
Đám đông phía dưới nhìn về phía hai quả trứng cũng có vẻ tham lam thế nhưng bọn hắn lại không dám để lộ ra tia ý nghĩ này. Loại đồ vật kia bọn họ không thể nhúng chàm.
Tại phía ngoài, Khương Thần đã rời khỏi phạm vi trang viên mà chạy vào trong mảng rừng gần đó ẩn nấp, theo dõi. Cảm nhận được khoảng cách của hai quả trứng cùng Ô Kê đang dần giãn cách, Khương Thần biết đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại hắn chỉ đợi trời tối xuống sẽ bắt đầu hành động.
…
Trạch Thanh dẫn người đuổi theo phương hướng mà Ô Kê chỉ dẫn, sau một khoảng thời gian, bọn hắn rốt cuộc tìm đến hang ổ của Hắc Kim Xà nơi mà Khương Thần đã vứt xác của tên Nguyên Hồn Cảnh hậu kì nọ.
“Phó đoàn trưởng, là người của chúng ta.”
Một người đi bên cạnh Trạch Thanh nhìn thấy xác chết của vị Nguyên Hồn Cảnh kia, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi.
Rất nhanh, một người khác cũng chạy về phía xác chết kia, bộ dáng hết sức chuyện nghiệp mà kiểm tra thi thể.
“Phó đoàn trưởng, bọn hắn có lẽ vẫn chưa đi được xa.” Đoạn, người này dựa theo vết máu nhìn về một hướng mà nói: “Chắc chắn bọn hắn chạy theo hướng này…”
“Ơ…”
Người này sau khi nhận ra vết máu để lại chính là phương hướng chạy của Trương Tiểu Hân cùng Khương Thần, hắn ngay lập tức chỉ tay về phía đó. Thế nhưng rất nhanh hắn liền nhìn thấy phương hướng đó là hướng mà bọn hắn vừa mới đi đến.
“Chuyện này…”
Đám đông phía sau quan sát xác chết cũng hiện ra vẻ kì quái. Bình thường khi giết người nếu như dẫm phải vết máu của người chết, phương hướng bỏ chạy của người gây án sẽ là hướng vết máu di chuyển. Thế nhưng trường hợp này, vết máu kia rõ ràng hướng đến phương hướng bọn họ vừa đi qua, vậy mà bọn họ không nhìn thấy bất kì người nào xuất hiện. Đây có thể coi là một điểm bất hợp lý.
Lúc ai nấy còn đang ngơ ngác nhìn nhau, Trạch Thanh đã đi về phía xác chết kia đem nó lật lên. Sau khi nhìn kĩ xác chết này một hồi, sắc mặt hắn hiện lên vẻ khó coi. Người này rõ ràng là bị một chiêu chế ngự sau đó một chiêu giết chết. Như vậy làm gì có chuyện tổ đội này truy sát Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân. Hắn đã bị Ô Kê kia lừa một cách dễ dàng.
Quả thật thời điểm Ô Kê báo tin, Trạch Thanh hắn đã quá vui mừng mà quên đi việc suy nghĩ thấu đáo sự việc, hiện tại suy nghĩ lại, hắn càng thêm giận.
“Phó đoàn trưởng, ngươi nhìn ra điều gì?”
“Kẻ vừa rồi cúi mặt chính là tên tiểu tử Khương Thần kia giả mạo. Chúng ta đã bị lừa.” Trạch Thanh hừ lạnh một tiếng: “Hắn muốn dẫn dụ chúng ta rời đi ắt có lý do. Mau quay lại chỗ cũ nhìn xem.”
Trạch Thanh này cũng không phải loại đèn cạn dầu, hắn rất nhanh đã suy đoán ra việc Khương Thần dẫn dụ bọn họ tới đây là có ý đồ. Mà ý đồ gì thì hắn không đoán ra, hiện tại quay lại chỗ vừa rồi bọn hắn gặp nhau chắc chắn có thể nhìn ra gì đó.
Chẳng qua bọn họ còn chưa kịp di chuyển thì đã cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ đang kéo đến. Uy áp kéo đến còn kèm theo cây rừng đổ ngã ầm ầm, từng tiếng gầm rống theo đó cũng vang lên rợn người.
Sắc mặt Trạch Thanh tái mét, hắn đã hiểu vì sao bọn hắn bị Khương Thần dẫn tới nơi này rồi. Bởi lẽ nơi này có yêu thú tứ giai.
“Mau rút lui, là yêu thú tứ giai.”
Trạch Thanh có chút hoảng loạn gầm lên một tiếng.
Trước yêu thú tứ giai, Nguyên Linh Cảnh sơ kì như hắn chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Dĩ nhiên yêu thú tứ giai muốn đuổi giết được hắn cũng có chút độ khó. Hắn hoàn toàn không lo cho bản thân mình, thế nhưng nếu có yêu thú tứ giai giáng lâm, mấy chục Nguyên Hồn Cảnh, mấy trăm Nguyên Khí Cảnh chắc chắn sẽ trở thành thức ăn trong miệng đối phương.
Kiến đông có thể cắn chết voi được thế nhưng trong trường hợp này con voi kia cũng không phải voi bình thường nữa rồi.
Phì phì phì!!!
Ba tiếng rắn phì phò vang lên, khu rừng rậm rạp đột nhiên đổ ngang, từ rừng cây đổ gãy kia một cái đầu rắn lớn ngẩng lên. Thân rắn đen bóng, to như chum nước, đầu lâu có mào đỏ kích thước to lớn hơn thân mình đôi chút.
Gào!!!
Đầu rắn lớn kia chính là Hắc Kim Xà mà Khương Thần bắt gặp mấy ngày trước. Yêu thú này mới sáng đã chạy ra ngoài săn mồi thế nhưng giữa đường cảm nhận được mấy quả trứng ở nhà có biến cho nên quay về. Hiện tại vừa vặn bắt gặp mấy trăm nhân mã Tham Lang mạo hiểm đoàn tụ tập đông đảo mà lại cảm nhận được trứng trong hang đã không còn, nó không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.
“Chạy...chạy mau a.”
Không biết ai hô lên một tiếng chạy, mấy trăm người lập tức ba chân bốn cẳng theo bốn phương tám hướng bỏ chạy. Thời điểm này bọn họ cũng không có thời gian quan tâm đồng đội bỏ chạy thế nào nữa, mệnh ai liền người nấy giữ.
Gào!!!
Hắc Kim Xà cuộn mình một cái sau đó dùng đầu lâu to lớn bổ thẳng về phương hướng nhiều người đang bỏ chạy nhất.
Oành oành oành!!!
Thân mình cùng đầu lâu to lớn nhất thời đâm xuống cày nát một vùng rừng rậm. Những người nằm trong phạm vi công kích của nó đều bị một bổ này khiến cho thịt nát xương tan.
Đầu Hắc Kim Xà này tuy to lớn cồng kềnh thế nhưng tốc độ lại cực kì nhanh. Thời điểm nó bổ đầu xuống đến khi thu về trên không chỉ chưa đầy ba giây, điều này khiến cho Trạch Thanh không khỏi biến sắc.
Nếu như tứ giai yêu thú sơ kì hắn còn có chút điểm tự tin ở lại ngăn cản thế nhưng đầu tứ giai yêu thú này rõ ràng vượt qua sơ kì. Loại này thậm chí đoàn trưởng của bọn hắn còn khó có thể đối kháng huống chi là một Nguyên Linh Cảnh mới đột phá như hắn.
Nguyên bản Trạch Thanh muốn ngăn cản Hắc Kim Xà tranh thủ cho đồng bọn chạy được người nào hay người nấy nhưng hiện tại hắn cũng không muốn ở lại nữa.
Lại nói, Hắc Kim Xà dường như cũng phát hiện ra vị trí của Trạch Thanh, biết kẻ này thực lực mạnh nhất trong số đám người kia đồng thời lại là thằng to mồm nhất vừa rồi, nó không chút khoan nhượng đem cái đuôi lớn quất ra một quất.
Vút!!!
Đuôi rắn dù lớn thế nhưng đánh ra ở tốc độ nhanh vẫn cứ khiến cho không khí vang lên tiếng xé gió vun vút. Một đuôi quất ra như Thần Long Bãi Vĩ đánh thẳng hướng Trạch Thanh bỏ chạy.
“Không tốt.”