Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau vài ngày được Bạch U Cơ ân cần chăm sóc, Khương Thần rốt cuộc có thể đứng dậy được. Mặc dù vẫn còn suy yếu thế nhưng tối thiểu hắn cũng có thể tự cầm nắm đồ vật, không cần phải để nàng phải đụng tay vào nữa.



Trong mấy ngày này, Khương Thần cũng rất bất ngờ khi mà Chu Tiểu Mỹ thường xuyên mang đồ ăn chạy sang.



Tiểu nha đầu này trẻ người non dạ, cũng mới học cách xa nhà thế nhưng không thể không nói, nấu ăn rất ngon. Thân làm nguyên giả, vốn dĩ có thể nhịn đói lâu ngày thế nhưng Khương Thần cũng không nhịn được cảm thấy nghiện đồ ăn nàng nấu.



Đối với việc Khương Thần thích ăn đồ ăn mình nấu, Chu Tiểu Mỹ dường như cũng rất vui, thường xuyên ngồi lại trò chuyện cùng hắn. Điều này khiến cho Bạch U Cơ không hiểu thấu cảm giác khó chịu.



“Sư tỷ, những ngày qua cảm ơn ngươi a.” Khương Thần lúc này ngồi trên ghế đẩu tự mình châm trà thưởng thức, bên cạnh là Bạch U Cơ sẵn sàng bồi tiếp như vợ hiền.



“Không cần khách khí.” Bạch U Cơ chỉ khẽ cười, nói: “Việc nên làm.”



“Chờ cho thương thế hoàn toàn khôi phục, ta dẫn người đi Vân Nguyệt Thành chơi.” Khương Thần vẫn nhớ tới lời hứa mấy hôm trước, lúc này khẽ cười nửa đùa nửa thật nói.



“Như vậy a. Ngươi phải chuẩn bị thật nhiều Hỗn Nguyên Thạch.” Bạch U Cơ khẽ chấm đầu môi cười tươi như hoa nói: “Sư tỷ mỗi lần ra ngoài đều muốn mua rất nhiều thứ.”



“Không vấn đề. Bao trên người ta.” Khương Thần bất động thanh sắc nói.



Đảo mắt đã trôi qua nửa tháng thời gian. Thương thế của Khương Thần rốt cuộc đã hoàn toàn bình phục. Một trận quyết đấu với Tô Ưng không khiến cho cảnh giới của hắn tăng lên thế nhưng tinh thần lực đã tinh tiến không ít.



Sau khi Khương Thần tỉnh dậy, Bạch U Cơ cũng không ở lại nhà gỗ mà quay trở về nội môn tu luyện. Dù sao cô nam quả nữ ở chung một gian nhà nhỏ, kia cũng có nhiều bất tiện. Cả hai người đều không sợ người khác nói ra nói vào, thế nhưng đối mặt với nhau lại có chút khó xử.



Ngày hôm nay Khương Thần khỏe lại, hắn rốt cuộc muốn thực hiện lời hứa mời Bạch U Cơ đi dạo chơi Vân Nguyệt Thành.



Sáng sớm, mặt trời ló dạng, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng Khương Thần. Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân tu luyện, bộ dáng vô cùng an bình.



Phù…



Tĩnh tọa một hồi lâu, Khương Thần rốt cuộc thở ra một ngụm trọc khí. Hít thật sâu một hơi, một dòng khí nhàn nhạt mắt thường có thể thấy theo mũi miệng đi vào trong thân thể, ôn dưỡng tinh thần.



Đôi mắt hắn khép hờ lúc này chậm rãi mở ra. Thời điểm vừa mới mở ra, có thể thấy đôi mắt hắn đặc biệt sáng trong cùng tràn đầy từ tính. Chẳng qua loại từ tính này chỉ trong chưa đầy một nhịp thở liền biến thành vô tâm thờ ơ cùng lạnh lùng.



“Rốt cuộc khôi phục toàn bộ…cảm giác này quả thật tốt hơn lúc trước rất nhiều.”



Chậm rãi đi xuống giường, Khương Thần vươn mình một cái, các khớp xương lâu ngày ít hoạt động lúc này vang lên những tiếng rắc rắc vô cùng sảng khoái.



Vừa mới đổi cho mình một bộ y phục sạch sẽ tinh tươm, bên ngoài cửa đã truyền đến một đạo thanh âm nhẹ nhàng tựa thanh phong:



“Sư đệ, ngươi đã dậy chưa?”



“Sư tỷ…nàng tới thật sớm a.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Khương Thần khẽ lẩm bẩm.



Đẩy cửa đi ra, nhìn nữ tử mặn mà thành thục trước mặt, Khương Thần không khỏi khẽ nhếch mép một cái.



Bạch U Cơ không mặc cung trang như mọi hôm mà hôm nay thay bằng một bộ y phục giản dị màu xanh nhạt. Trên tay còn cẩn thận đeo một chiếc lắc nhỏ mỗi lần vung tay nhấc chân đều khẽ kêu leng keng vui tai. Một cái quần dài bằng vải lụa đồng màu bó sát chân đem theo đùi mảnh khảnh thon dài bao lại, lộ ra đường cong hết sức mê người.



Một bộ y phục cùng phối sức hết sức giản dị khiến cho Bạch U Cơ từ một nữ tử đoan trang thành thục phút chốc biến thành tiểu muội nhà bên ngây thơ thanh thuần.



Nữ tử ba mươi thành thục phút chốc hóa thành tiểu muội bên nhà đem theo hơi thở tràn đầy thanh xuân. Thế nhưng không thể không nói đến nàng vẫn giữ lại được một cỗ vận vị, khí chất thanh nhã độc đáo mà Khương Thần chưa từng thấy qua tại bất kì nữ tử nào khác.



“Ơ, tiên nữ ở đâu sáng sớm liền lạc tới trước cửa nhà ta a.” Khương Thần nhìn Bạch U Cơ, phút chốc phát ra một câu bông đùa khiến cho nội tâm nữ tử nở hoa.



“Dẻo miệng.” Bạch U Cơ hờn dỗi: “Không nghĩ tới ngươi còn có một mặt này. Có lẽ không ít thiếu nữ nhà lành đã bị ngươi lừa cho si mê a.”



Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Khương Thần tâm tình đại hảo, cũng là cười lớn vài tiếng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nửa đường gặp một ít đệ tử, nhìn thấy bộ dáng hắn cùng Bạch U Cơ đàm tiếu thân mật, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kì dị.



Không để ý tới thần sắc của đám đệ tử, Khương Thần dẫn theo Bạch U Cơ rời khỏi sơn môn đi thẳng tới Vân Nguyệt Thành dưới núi.



Đây là lần thứ hai Khương Thần tới Vân Nguyệt Thành, nơi này ngại trừ đã giải thể Vân Nguyệt phường thị, còn lại đều sẽ không có nhiều thay đổi.



Không hổ là một trong những thành thị lớn của Cửu Nguyệt Vương Triều, nhân khí nơi đây cực kì thịnh vượng. Mặc dù mặt trời rất chói chang nhưng trên đường cái, dòng người mãnh liệt, thậm chí còn có không ít đệ tử trẻ tuổi của Linh Vân Tông tới đây mua đồ, ai nấy cũng đều đỏ mặt tía tai trả giá với các phường thị.



Từ khi thường xuyên qua lại với Khương Thần, Bạch U Cơ trở nên hoạt bát rất nhiều. Nàng hiện tại giống như tiểu tinh linh lôi kéo Khương Thần không ngừng chạy đi chạy lại qua các cửa hàng, tiếng nữ tử nhẹ nhàng cười duyên cũng khiến cho nẻo đường nóng bức trở nên tươi mát.



Sau khi Bạch U Cơ chơi chán, Khương Thần mới mang nàng vào một cửa hàng y phục. Hắn vẫn còn nhớ lần trước nàng nói rằng bởi vì hắn cho nên đã làm hỏng bộ y phục nàng ưa thích nhất. Cũng chính vì thế cho nên hiện tại hắn dự định mua cho nàng một bộ y phục gọi là làm quà tặng cảm ơn cực khổ những ngày qua chăm sóc cho hắn trong lúc bị thương.



Tiếc thay Khương Thần đối với việc chọn quần áo cho nữ nhân chính là gà mờ. Hắn loay hoay một hồi vẫn không thể tìm thấy một bộ y phục ra hồn để tặng cho Bạch U Cơ. Điều này khiến cho nàng cười khoái chí một hồi. Dù sao bộ dáng túng quẫn của Khương Thần cũng rất hiếm gặp.



“Được rồi! Sư tỷ chỉ trêu đùa ngươi một chút còn tưởng đó là thật.” Bạch U Cơ lúc này mỉm cười nói: “Để khi khác sư tỷ rủ thêm vài tỷ muội mua đồ sau là được.”



“Sư tỷ ngươi không nói sớm. Loại chuyện này quả thực phiền não.” Khương Thần như được giải thoát, khẽ thở ra một hơi nói.



“Ngược lại có chuyện cần thỉnh giáo sư đệ ngươi a. Không biết ngươi có rảnh.”



“Được a. Đợi một chút chúng ta tìm chỗ khác.” Khương Thần gật đầu nói.



Đoạn, hắn mua cho mình vài bộ y phục sau đó cùng với Bạch U Cơ rời đi.



Tại Vân Nguyệt Thành này có không ít trà lầu được xây thành nhà cao tầng. Bởi vì cảnh sắc nơi đây rất đẹp cho nên mấy trà lầu này bất giác trở nên vô cùng đông đúc.



Hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ sau khi tìm tới một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ liền gọi lên một bình trà nhỏ.



Trà ở đây được pha bởi một số loại thảo dược cùng linh dược quý hiếm, bởi vậy cho nên giá cả tương đối đắt. Diệu dụng mà nó đem lại cho nguyên giả cũng không phải nhỏ. Ít nhất ngươi có thể thần thanh khí sảng, tinh thần trở nên minh mẫn.



“Sư tỷ, không biết chuyện ngươi muốn thỉnh giáo là chuyện gì?” Khương Thần sau khi uống hết một tuần trà, bấy giờ mới lên tiếng.



Bạch U Cơ trước đó cũng biết ý tứ, đợi cho hắn sau khi thưởng thức trà xong mới nói:



“Lần trước thấy sư đệ ngươi sử dụng Phá Cấm Phù, ta đối với loại phù văn kia cảm thấy tương đối có hứng thú, không biết sư đệ ngươi có thể phổ cập một hai?”



“Hóa ra là chuyện này.” Khương Thần mỉm cười khẽ nói: “Ta nghĩ với tinh thần lực của sư tỷ hiện tại, vẽ Phá Cấm Phù có chút độ khó.”



Học tập vẽ phù văn có chỗ dễ cũng có chỗ khó. Nó dễ hơn luyện đan ở chỗ không có quá nhiều bước rườm rà như luyện đan, chỉ cần nhớ rõ lộ tuyến vẽ phù văn liền có thể khắc họa thành công.



Luyện chế phù lục khó hơn luyện đan ở chỗ, trước khi luyện đan, ngươi có thể nhờ ngoài ngoài tinh luyện linh dược trước, bản thân chỉ cần thực hiện bước quan trọng nhất đó là ngưng đan. Thế nhưng luyện phù lại chỉ được duy nhất một người làm từ đầu đến cuối. Do đó nếu như tinh thần lực không đủ, ngươi vĩnh viễn không thể luyện chế được phù lục cấp bậc đó.



“Khó sao? Chẳng lẽ sư đệ ngươi vẽ được, ta lại không thể.” Bạch U Cơ tủm tỉm cười, nàng không tin tinh thần lực của Khương Thần còn mạnh mẽ hơn mình. Bởi lẽ lần giao đấu trước, nàng đại khái có thể biết được định mức tinh thần lực của Khương Thần ở cỡ nào.



So với nàng, tinh thần lực của hắn chỉ mạnh khoảng sáu phần. Tức là hơn một nửa một chút. Bởi vậy cho nên khi nghe Khương Thần nói bản thân vẽ Phá Cấm Phù có chút độ khó, nàng mới không tin tưởng.



“Ha ha…ta cũng dựa vào chút đặc thù mới có thể vẽ được Phá Cấm Phù.” Khương Thần cười cười nói.



Quả thật lúc trước vẽ nên Phá Cấm Phù, hắn đã phải vận dụng huyết mạch lực của mình, thậm chí dùng cả máu tươi của mình mới có thể khắc họa. Bằng không với tinh thần lực của mình hiện tại, có thể khắc họa một nửa Phá Cấm Phù Văn liền đã là cực hạn.



“Không nói thì không nói. Hừ.” Bạch U Cơ bĩu môi, không cho đó là sự thật. Khuôn mặt lúc này xuất hiện chút ít giận dỗi. Nhìn qua hai người giống như một đôi đạo lữ, một người giận một người vậy.



Khương Thần cũng biết nàng tính tình đôi lúc giống như tiểu cô nương, lúc này khẽ lắc đầu, một ngón tay đưa ra chỉ lên vầng trán được che bởi tóc của Bạch U Cơ, tinh thần lực khẽ tỏa ra, truyền cho nàng phương pháp cùng với lộ tuyến vẽ Phá Cấm Phù Văn.



“Ta chỉ sợ sư tỷ bởi vì vẽ loại phù văn này mà tinh thần tổn thương thôi. Nếu như sư tỷ khăng khăng muốn học, vậy có thể thử một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK