Người đăng: meomeo14311
Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân trở về Thanh Thạch trấn thì trời cũng dần tối. Phố xá bắt đầu lên đèn, người đi cũng thưa dần. Các sạp hàng rong trên đường bắt đầu thu dọn đồ đoàn trở về nhà.Trên đường phố lúc này xuất hiện hai đạo hắc bạch nhân ảnh một nam một nữ. Cả hai khoan thai nhẹ bước hướng về phía Thiên Lang Thảo Viên đi tới. Trên mặt mỗi người đều hiện lên các sắc thái khác nhau.
Nếu như nam tử mang theo vẻ lạnh nhạt, bất cần giống như không coi ai ra gì thì nữ tử lại đem theo một sự lạnh lùng vô tình. Đôi nam nữ xuất hiện có cảm giác khiến cho đường phố rực sáng. Mặc dù vậy, dòng người hối hả vẫn cứ di chuyển không một ai để ý đến bọn họ cả.
“Trước tìm một nơi tiềm phục, đêm đến sẽ hành động.”
…
Màn đêm phủ khắp Thanh Thạch trấn. Trên đường phố lúc này chỉ còn những cơn gió đìu hiu thổi quét qua mang theo lá rụng.
Thời tiết ở khu vực lân cận núi rừng có một điểm đặc biệt đó là ban ngày nóng bức, nhưng khi đêm về sẽ xuất hiện se lạnh.
Giống như đường cái bây giờ, mỗi cơn gió thổi quét qua đều khiến cho vài người còn sót lại trên đường run lên từng nhịp. Quanh quẩn cùng với gió lạnh đìu hiu là những tiếng chó sủa vang lên từng hồi. Tất cả đều thể hiện một bộ mặt trái ngược với Thanh Thạch trấn sầm uất vào ban ngày.
“Hiện tại làm thế nào?”
Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân ẩn nấp trên một ngọn cây bên trong Thiên Lang Thảo Viên từ chập tối đến giờ. Vốn dĩ ẩn nấp trên ngọn cây này cũng khó có thể qua mắt được Nguyên Hồn Cảnh giám sát, thế nhưng tinh thần lực của Khương Thần rất mạnh mẽ. Chỉ cần hắn cố ý ẩn nấp thì những người khác khó lòng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Vừa lên tiếng chính là Trương Tiểu Hân. Ngồi chờ đợi trên ngọn cây này, nàng đã sớm không chịu được. Mỗi lần nhìn thấy đám hộ vệ tuần tra đi ngang qua, thanh chủy thủ trên tay nàng chỉ trực ném xuống. Đây gần như là một loại phản xạ của Trương Tiểu Hân khi gặp người của Tham Lang mạo hiểm đoàn. Nếu như không phải có Khương Thần kịp thời ngăn cản thì mấy lần hành tung của cả hai đã bị lộ.
“Còn thế nào.” Khương Thần nở nụ cười lạnh: “Giết hết là được.”
Nói đoạn, hắn đạp lên cành cây nhảy tới một nóc đình viện gần đó. Thân ảnh nhoáng lên vài lần đã chạy được một khoảng cách xa. Trương Tiểu Hân thấy Khương Thần hành động cũng liền không chậm trễ. Cước bộ đạp lên nóc nhà đuổi theo không rời.
Hai người hành tẩu trên nóc nhà chừng vài phút đồng hồ liền chạy tới khu vực chỗ ở của các thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn.
Nơi này mặc dù mỹ lệ tinh xảo thế nhưng so với khu vực ăn chơi trăng gió cạnh đó thì còn kém một chút. Có lẽ đám người mạo hiểm đoàn này quả thật muốn đầu tư vào thương nghiệp cho nên đối với các hoạt động kia cũng chi rất mạnh tay.
“Bắt đầu từ chỗ này đi.” Khương Thần ngồi khom mình trên mái nhà, lạnh lùng nói: “Bên trong có hai tên Nguyên Hồn Cảnh trung kì.”
“Được.”
Bên dưới nóc nhà kia quả thật giống như Khương Thần nói, có hai tên Nguyên Hồn Cảnh trung kì. Cả hai đều là thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn, lúc này đang lật ra sổ sách kiểm kê tài chính thu được ngày hôm nay.
Đương lúc một vị trung niên nhân vươn vai vặn mình, thân thể hắn chợt cứng đờ. Thân là Nguyên Hồn Cảnh, cảm giác của hắn cũng tương đối linh mẫn. Hắn nhận ra có điểm không thích hợp. Thoáng chút chần chờ, người này chậm rãi xoay cổ, ánh mắt phóng tới cửa sổ bên trái gần đó đang mở rộng.
Trên thành cửa sổ, Trương Tiểu Hân mặc Dạ Hành Y đang lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, thanh chủy thủ trên tay chậm rãi nhảy múa theo một quỹ tích kì dị.
Trung niên nhân dường như rất bất ngờ đối với sự xuất hiện của Trương Tiểu Hân, ánh mắt hắn mơ hồ hiện lên chút ngơ ngác.
Song chỉ trong nháy mắt, người này há hốc miệng, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi. Hắn rốt cuộc nhận ra người đứng ở bệ cửa sổ kia là ai.
Hai năm trước khi còn là một tên Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, vị trung niên nhân này đã từng một lần thoát chết trong tay Trương Tiểu Hân. Sau đó hắn một mực ở lại trong đoàn không dám gia nhập đội truy sát nàng nữa. Cái bóng của nàng ghi lại trong đầu hắn quá sâu đậm. Cái bóng của một ma nữ khát máu giết người không ghê tay. Mỗi lần ra tay đều là đầu người rơi xuống.
Người này sau khi nhận ra Trương Tiểu Hân thì há miệng định hét lên báo hiệu cho đồng đội bên cạnh. Chẳng qua khoảnh khắc thanh âm mới vừa ra khỏi cổ họng liền bị chặn lại. Thanh chủy thủ của Trương Tiểu Hân lúc này đã vừa vặn cắm ngập vào cuống họng hắn.
Vút!!!
Một cái giật tay thật mạnh, sợi dây cước mỏng phát lực kéo thanh chủy thủ ngược trở về. Bởi vì xuất thủ quá nhanh, lực đạo cũng thật mạnh cho nên cổ của người này liền bị kình lực cắt đứt, đầu lâu thuận thế rơi trên mặt đất vang lên thanh âm lộc cộc.
“Hừ, ngươi lại đánh rơi đồ.”
Trung niên đồng bọn với nạn nhân vẫn chưa biết đồng đội mình bị giết vô thanh vô tức. Lúc này hắn vẫn đang miệt mài công việc tính toán, miệng khẽ lẩm nhẩm nhắc nhở. Thế nhưng cũng chỉ thoáng chốc, người này nhận ra có điểm không đúng.
Một cái liếc mắt âm thầm, người này liên giật mình một cái khi phát hiện ra thân thể không đầu đang ngả mình dựa vào ghế. Không khí trong gian phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.
Trung niên nhân còn sống nhẹ nhàng gấp lại sổ sách, ánh mắt cũng không dám nhìn ngang liếc dọc, miệng khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.
“Có…có ai không?” Trung niên nhân sau khi nuốt khan một cái liền nhẹ giọng nói.
Không có người trả lời! Im lặng!
Trung niên nhân lại lớn giọng hơn một chút, bất quá vẫn không một ai đáp lời, trong phòng vẫn một mảnh im phăng phắc. Hắn chợt hiểu ra gian phòng này đã bị phong tỏa âm thanh. Loại thủ đoạn này một vài Nguyên Hồn Cảnh vẫn có thể làm được.
Dưới loại không khí quỷ dị này, cảm giác một cỗ tử vong âm lãnh tới gần, trung niên nhân rốt cuộc không nhịn được mà xô ghế bỏ chạy.
Căn phòng mặc dù khá rộng, bất quá lấy tốc độ của một Nguyên Hồn Cảnh như trung niên kia thì từ bàn làm việc tới cửa ra vào cũng chỉ ngắn ngủi vài giây thời gian. Nhìn cửa gỗ gần trong gang tấc, nhãn đồng trung niên nhân hiện lên một nét vui mừng. Chỉ cần thoát khỏi phòng, hắn có thể thoải mái hét lớn, đến lúc đó người trong Thiên Lang Thảo Viên nghe được tiếng kêu cứu, hẳn là lập tức chạy tới cứu viện.
Song, ngay lúc trung niên nhân chạm đến cảnh cửa thì hai chân đột nhiên truyền tới đau buốt, thân hình đang cấp tốc chạy trốn nhất thời nghiêng tới, cuối cùng hung hăng nện lên mặt đất, vài cái răng nương theo máu tươi cũng thuận thế bị hắn phun ra
Vẻ mặt sợ hãi nhìn xuống, chỉ thấy trên cặp chân không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai lỗ máu to bằng nắm tay, xung quanh còn xuất hiện rất nhiều vết cắt đang chảy máu.
“Người đâu, có người muốn ám sát ta!”
Cơn đau trên đùi truyền đến khiến cho trung niên nhân muốn ngất đi, bất quá lúc này, hắn cũng cắn răng há miệng liều mạng kêu to.
“Vô dụng thôi. Căn phòng này đã bị tinh thần lực của ta bao phủ, không ai có thể nghe thấy ngươi.”
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên. Trong gian phòng xuất hiện hai đạo nhân ảnh chính là Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân, mà người vừa lên tiếng là Khương Thần.
“Các ngươi…các ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết ta? Ta không đắc tội với các ngươi.” Trung niên nhân thần tình sợ hãi, run rẩy nói.
Lạnh lùng nhìn trung niên nhân đang run rẩy trên mặt đất, Trương Tiểu Hân khẽ lắc đầu. Thân làm một thành viên trong Tham Lang mạo hiểm đoàn mà lại không biết nàng là ai, mấy kẻ này quả thật không biết chữ chết viết như thế nào.
Một đao nhẹ nhàng đưa qua, trung niên nhân trợn tròn mắt. Giây phút hắn kịp nhận ra thì đã muộn, hình ảnh hắn nhìn thấy cuối cùng chính là bóng lưng của mình.
Khoan đã! Hắn làm sao có thể nhìn được bóng lưng của chính mình? Đơn giản bởi vì đầu đã bị chém bay ngược về phía sau.
“Nơi này xem chừng là khố phòng của bọn hắn.” Khương Thần chậm rãi đánh giá xung quanh, cuối cùng đưa ra nhận định: “Nhìn xem có thứ gì không?”
Trương Tiểu Hân lười nhác liếc nhìn Khương Thần. Tiền tài trong mắt nàng tương đối phù phiếm, chính vì vậy nàng không quá để tâm.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Khương Thần đem tinh thần lực dò xét mọi chỗ trong căn phòng. Phát hiện ra chỗ cất giấu tiền cùng Hỗn Nguyên Thạch, hắn vui mừng khẽ nở nụ cười.
“Không tệ.”