Người đăng: meomeo14311
Hai trung niên nhân mặc dù rơi vào thế bị động thế nhưng bọn hắn cũng không chút lo lắng, cả hai vẫn một bộ nhàn nhã, cười nói vui vẻ vô cùng.“Ha ha…Tiểu tiện nhân này quả thật giảo hoạt. Nếu như không phải chúng ta biết rõ lối tấn công của nàng, không khéo liền bị nàng ám sát.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy hừ lạnh nói.
“Từ từ một chút, tầm nhìn của chúng ta bị cản trở, trước tiên rời xa đám sương mù này trước.”
“Mau chóng một chút, chỉ sợ tiểu tiện nhân kia chạy thoát.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy lập tức một dường đi trước.
Lưu tinh chùy trên tay không ngừng quay quay bất cứ lúc nào cũng có thể ném ra.
Cây lưu tinh chùy của trung niên nhân này so với lưu tinh chùy bình thường thì khác đi một chút. Nếu như bình thường dùng dây sắt nối với một quả cầu sắt thì hiện tại lại dùng một loại tơ vàng óng sắc bén. Loại tơ này cứa vào da thịt chắc chắn sẽ không kém đao kiếm là bao nhiêu.
Trung niên nhân kia xài sử vũ khí này thậm chí còn phải đeo một đôi bao tay được chế tạo tinh xảo, bộ dáng dường như cùng với lưu tinh chùy là một bộ.
Lưu tinh chùy bình thường chỉ là một quả cầu sắt còn lưu tinh chùy của người này có thể khởi động cơ quan bên trong xòe ra lưỡi dao quay tăng thêm sát thương. Trương Tiểu Hân bị nhiều vết thương trên vai chính là vì bị trung niên nhân này ném chùy lên không trung sau đó lợi dụng cành cây để thay đổi phương hướng tấn công từ trên xuống mỗi lúc nàng ẩn nấp.
Lại nói, hai tên trung niên nhân này thoát khởi sương mù liền trông thấy Trương Tiểu Hân đã bỏ chạy nơi phương xa.
Vốn tạo ra sương mù, nàng muốn nhân lúc hai người sơ ý sẽ đánh đòn phản sát, thế nhưng vạn phần không ngờ trung niên nhân cầm tỏa liêm lại có tính đề phòng cao như vậy. Thấy không thể gây tổn hại lên hai người, nàng dứt khoát bỏ chạy không dám ham chiến.
“Tiểu tiện nhân này chuồn đi cũng thật nhanh…bất quá…chơi đùa đến đây kết thúc.”
“Ừm, bắt nàng về thôi.”
Hai trung niên nhân cười lạnh. Đoạn, chỉ thấy cả hai hóa thành hai đạo tàn ảnh lướt đi trong rừng già, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn mấy phần. Dường như một trận truy đuổi của hai người cùng với Trương Tiểu Hân lúc nãy chỉ là mèo vờn chuột thỏa mãn thú vui vậy.
Phía trước, mặc dù Trương Tiểu Hân đã rời xa được một đoạn thế nhưng nàng vẫn cảm giác được một luồng áp lực vô hình đè nặng lên vai. Sau khi cảm nhận được khí tức hai trung niên nhân kia tới gần, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức trầm xuống. Xem ra hai người kia vẫn còn ẩn giấu thực lực. Tốc độ của bọn họ vừa rồi chỉ là vẻ bề ngoài.
Ánh mắt hiện lên chút tiếc rẻ, Trương Tiểu Hân lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai lá Thần Hành Phù mà Khương Thần trước đó cho nàng. Đem Thần Hành Phù kích hoạt sau đó gắn vào chân, tốc độ của Trương Tiểu Hân lập tức tăng lên mấy phần, bỏ xa hai đạo khí tức đang đuổi theo phía sau.
“Ồ…tiểu tiện nhân còn ẩn giấu sao?”
“Ha ha…Thú vị.” Trung niên nhân cầm tỏa liêm cười lạnh nói: “Muốn xem ai bắt được ả trước không?”
“Tốt, ai thua liền mất một vạn nguyên tệ.”
“Không thành vấn đề.”
Dứt lời, tốc độ của hai người càng được đề thăng, tốc độ này thậm chí so với lúc đầu đã nhanh gấp rưỡi, quả thật khủng khiếp.
…
Khương Thần sau khi đem đám Tham Lang mạo hiểm đoàn truy đuổi nổ cho tử thương vô số, hắn liền lập tức dựa theo khí tức mờ nhạt của Trương Tiểu Hân để lại mà đuổi theo.
Tốc độ của hắn so với ba người chậm hơn rất nhiều, thế nhưng lợi thế của hắn lại là dùng khinh công di chuyển trên cao ít vật cản, cộng thêm hắn có rất nhiều Thần Hành Phù cho nên nhìn chung cứ thế truy đuổi thì hắn sẽ đuổi được ba người kia.
“Ài…Nếu như một mực chạy thẳng nhất định sẽ bị đuổi kịp a.”
Dựa theo lộ tuyến của Trương Tiểu Hân, Khương Thần chợt nhận ra nàng từ đầu tới giờ chỉ theo một đường thẳng mà bỏ chạy, hiện tại đã chuẩn bị chạy sang khu vực phía Đông của Vân Đoan sơn mạch rồi.
Lại đuổi theo một hồi, Khương Thần liền đuổi tới khu vực sương mù mà Trương Tiểu Hân ném ra lúc trước. Phát hiện ra bước di chuyển của nàng đã rẽ sang ngang, Khương Thần lập tức theo phương hướng chặn đầu mà chạy đi. Trên đường chạy hắn không ngừng đem uy thế huyết mạch của mình kích phát hòng đem yêu thú dọa sợ không dám ngăn cản.
Một đường cứ thế truy đuổi, Khương Thần rốt cuộc nhìn thấy chiến trận nơi phương xa. Cách vị trí của hắn chừng hơn một trăm mét, Trương Tiểu Hân đã bị hai trung niên nhân đuổi kịp. Một chặn trước một chặn sau tiến thoái lưỡng nan.
“Ha ha, tiện nhân, chạy nữa đi. Ta xem ngươi có thể chạy đến bao giờ.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy cười lạnh, khuôn mặt hiện lên đắc ý nói.
“Như vậy là ta cùng ngươi đều tính là bắt được nữ nhân này đúng không?” Trung niên nhân cầm tỏa liêm cười nói: “Giao cho đoàn chủ mỗi người năm ngàn nguyên tệ.”
“Ha ha…ngươi không nghĩ tới làm chút sự tình thú vị với tiện nhân này sao? Nhìn thân hình như rắn nước này quả thật chính là cực phẩm.” Người cầm lưu tinh chùy cười lạnh nói.
Đoạn, khuôn mặt hắn hiện lên chút đê hèn, lưỡi không tự chủ được khẽ thè ra liếm mép. Ánh mắt nhìn về vòng eo cùng bộ ngực sữa đang phập phồng của Trương Tiểu Hân lộ ra vẻ dâm tà.
Khuôn mặt của Trương Tiểu Hân khi nghe trung niên nhân kia nói vậy cũng liền phát lạnh. Nàng không chỉ ghét ác như cừu mà còn ghét thậm tệ đám người dâm tặc giống như trung niên nhân cầm lưu tinh chùy này.
“Ta hiện tại không thể gia nhập vòng chiến, thế nhưng tại phụ cận đã âm thầm tại phụ cận bày bố trận pháp. Ngươi đem bọn chúng dẫn dụ tới đây, ta đem chúng vây nhốt.”
Đương lúc Trương Tiểu Hân tiến thoái lưỡng nan, ở bên tai nàng đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của Khương Thần. Ngơ ngác nhìn quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng hắn, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ mộng bức. Tiếng ở đây vậy còn người đâu?
“Không cần nhìn quanh, ta đang ở cách ngươi khá xa, đây là truyền âm sử dụng tinh thần lực, ngươi chỉ cần nghe ta nói là được.”
Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lại khẽ vang lên.
“Phía Nam cách đây mười dặm, dẫn dụ bọn chúng tới đó.”
Đạt được thông báo của Khương Thần, sắc mặt Trương Tiểu Hân liền hòa hoãn đi đôi chút. Từ trong nhẫn trữ vật, nàng lấy ra mấy lá phù lục nhị phẩm Khương Thần cho phòng thân. Dựa theo hướng dẫn của hắn, Trương Tiểu Hân đem mấy lá phù lục ném về phía hai trung niên nhân, miệng lẩm ngẩm chú ngữ kích hoạt.
“Ồ, là phù lục. Tiện nhân này cũng thật có tiền.”
Trung niên nhân sử dụng tỏa liêm nhìn thấy mấy đạo phù lục bay về phía mình, uy thế mà bọn chúng tỏa ra không hề nhỏ chút nào, sắc mặt hắn liền có chút ngưng trọng.
“Cẩn thận một chút, tiểu tiện nhân này có rất nhiều trò.”
“Ừm.”
Đương lúc cả hai trung niên nhân còn đang người nọ bảo người kia đề phòng Trương Tiểu Hân bỏ chạy thì về phía Trương Tiểu Hân, nàng quả thật không có dấu hiệu báo trước, bỏ chạy thật.
Chỉ thấy thân ảnh nàng khẽ lóe lên, ngay sau đó liền hướng về một phương không bị chặn mà chạy trốn. Mà cùng với bước chân bỏ chạy, mấy lá phù lục mà nàng ném ra lúc đầu liền phát huy tác dụng.
Mỗi trung niên nhân đối mặt với ba bốn lá phù lục phát nổ tương đương với công kích mạnh nhất của Nguyên Khí Cảnh.
Dĩ nhiên đối với Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong như bọn họ, công kích của Nguyên Khí Cảnh không có bao nhiêu đáng ngại. Thế nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho bọn hắn phải bày ra chút phòng ngự, do đó Trương Tiểu Hân lại tranh thủ được một khoảng thời gian chạy trốn.
“Lại giờ trò cũ rích.”
Trung niên nhân cầm tỏa liêm dường như có chút mất đi sự kiên nhẫn, ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Hân hiện ra sự lạnh lùng tàn nhẫn.
“Uy, ngươi không được làm tổn hại nàng a. Ta còn muốn chơi đùa với nàng một đêm.”
“Hừ, vậy thì bắt nàng ta luôn đi a. Chậm trễ lại xuất hiện biến cố.”
“Được thôi.”
Trung niên sử dụng lưu tinh chùy sau khi vượt qua được bạo tạc của phù lục liền tăng tốc đuổi theo Trương Tiểu Hân, mà trung niên sử dụng tỏa liêm thì theo phương hướng khác toan tính chặn đầu nàng.
Đôi bên một đuổi một chạy vừa vặn được mười dặm về phía Nam theo chỉ dẫn của Khương Thần trước đó thì Trương Tiểu Hân lại lần nữa bị bắt kịp.
So với lần bị hai trung niên nhân bắt kịp lần đầu, lần này sắc mặt nàng đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Bởi lẽ nàng đã được Khương Thần báo trước tại nơi đây có trận pháp mà hắn lập ra.
Tuy không biết trận pháp của Khương Thần có thể làm gì được hai trung niên nhân này hay không thế nhưng trong lòng Trương Tiểu Hân lúc này có một sự tin tưởng nhất định dành cho hắn.
“Tiểu tiện nhân, gia đùa giỡn với ngươi đã đủ.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy lần nữa bắt được Trương Tiểu Hân, hắn cười lạnh mà nói: “Ngoan ngoãn chịu trói, miễn cho đau khổ da thịt.”
Trương Tiểu Hân không nói gì, thân thủ triển khai xông thẳng về phía đối phương, chủy thủ vung ra đâm thẳng về phía cuống họng với tốc độ cực nhanh.
Với tốc độ này, dẫu cho một vài Nguyên Hồn Cảnh bình thường chắc chắn sẽ không theo kịp, thế nhưng hai trung niên nhân này thân pháp cũng rất nhanh nhẹn, công kích bình thường của Trương Tiểu Hân hầu như không thể làm gì được.
“Giãy chết mà thôi.”
Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy trên tay, trọng chùy nặng nề sau một cú ném liền đánh thẳng vào bụng Trương Tiểu Hân khiến cho nàng ngã lăn về phía sau, dao rơi một nơi người lăn một nẻo.
May mắn trung niên nhân nọ cũng không khởi động cơ quan bên trong trọng chùy mở ra lưỡi dao quay, bằng không bụng Trương Tiểu Hân nhất định sẽ bị rạch ra một lỗ lớn.
Phun ra một ngụm máu tươi, Trương Tiểu Hân lồm cồm bò dậy. Đương lúc định nhặt lên chủy thủ thì lại một trọng chùy lại đánh tới khiến cho nàng không thể không lùi lại một bước.
“Phản kháng vô ích, tiểu tiện nhân, theo gia vui vẻ một đêm đi thôi.” Trung niên nhân vươn ra bàn tay phóng thẳng về phía Trương Tiểu Hân toan tính muốn mặt giữ nàng: “Cảnh sắc sơn mạch cũng không tệ, hôm nay liền làm ngoài trời a.”
Bàn tay của trung niên nhân kia bao phủ bởi một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu xanh lục. Từng tầng Hỗn Nguyên Chi Khí cuồn cuộn như những đầu độc xà oanh kích thẳng về phía Trương Tiểu Hân.
Thời điểm này, trong đầu Trương Tiểu Hân không tự chủ được xuất hiện hình ảnh Khương Thần. Miệng nàng cũng thuận thế khẽ hé mở mà nỉ non:
“Ngươi…đâu?”