Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Thiên Ma Chỉ hạ, Vạn Vật Bất Tồn!”

“Đệ tam biến, Luân Nguyệt Phần Thiên Hạ.”

Vầng luân nguyệt hỏa diễm lớn chừng hai ba trượng ngưng tụ trước mặt Khương Thần lúc này đột nhiên bành trướng với tốc độ khủng khiếp. Chỉ trong thoáng chốc, kích thước của nó đã không thua kém gì cự chỉ hắc sắc đang đánh tới.

Rất nhanh, ngón tay đen nhánh khổng lồ kia bay tới mạnh mẽ, sau đó đụng mạnh vào luân nguyệt hỏa diễm to lớn.

Ầm ầm!!!

Âm thanh va chạm kinh khủng hệt như thiên ngoại vẫn thạch va chạm vào đại địa. Trong khoảnh khắc cả thạch điện run rẩy, từng khe nứt lớn chừng hơn một trượng giống như mạng nhện xuất hiện, không ngừng lan rộng ra.

Tỏa Hồn Trận bao phủ thạch điện trước dư uy của va chạm liền xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. May mắn một điểm đó là những vết nứt khủng bố không lan rộng tới vị trí Khương Thần bố trí phù văn bằng máu, chính vì thế trận pháp vẫn có thể chèo chống được trước va chạm của song phương.

Lại nói, từ chỗ va chạm bùng phát ra nguồn năng lượng dao động tràn ngập hơi thở hủy diệt, đến cuối cùng nó oanh kích bừa bãi lên những kiến trúc bên trong thạch điện, khiến cho những kiến trúc này nhao nhao đổ vỡ.

Thạch điện tráng lệ sau va chạm lúc này chỉ còn là một gian phòng rộng lớn với mặt đất lởm chởm. Các loại bậc thềm, cầu thang, cột chống hoàn toàn sụp đổ sau khi sóng khí khuếch tán mà ra.

Dùng hai từ tan hoang đổ nát cũng khó có thể hình dung về gian thạch điện lúc này. Nếu như không phải nơi đây có kết cấu tương đối bền vững thì nó rất có thể đã sụp đổ sau cú va chạm khủng bố vừa rồi.

Phải mất khoảng năm phút đồng hồ, dư chấn của va chạm mới chấm dứt. Tuy rằng dư chấn không còn nhưng nhiệt độ của thạch điện vẫn rất cao. Người bình thường nếu như bước vào nơi này hoàn toàn có thể bị nướng chín. Đây cũng có thể coi là minh chứng rõ nhất cho một đợt đối kháng kinh khủng vừa qua.

Phốc!!!

Sau khi dư chấn qua đi, Khương Thần thoáng chút loạng choạng, bộ dáng siêu vẹo giống như sắp ngã. Lúc này, một ngụm tiên huyết phun ra, khí tức của hắn theo đó liên tục tụt giảm. Vốn từ Nguyên Linh Cảnh sơ kỳ lúc này chậm rãi hạ xuống còn Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, Nguyên Hồn Cảnh hậu kỳ, cuối cùng trở về Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ đúng với cảnh giới hiện tại của hắn.

Bên này Khương Thần tương đối thảm hại, bên kia Ma Thiên Tiếu cũng không kém. Tàn hồn của Ma Thiên Tiếu vốn đã không còn được hoàn chỉnh, tại nơi này miễn cưỡng có thể duy trì được một tia ý thức, sau một đợt va chạm vừa qua thì nó càng thêm mờ ảo. Mờ ảo thậm chí so với khói bếp còn nhạt nhòa hơn.

“Tiểu tử…ngươi xem ra đã đến giới hạn đi…” Thanh âm Ma Thiên Tiếu hơi chút suy yếu, nói.

“Đầy đủ có thể tiễn ngươi sang thế giới bên kia.” Khương Thần cố gắng kìm giữ không cho ngụm máu thứ hai phun ra. Từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra mấy khỏa đan dược đem bỏ vào trong miệng chậm rãi khôi phục khí tức.

“Vẫn còn mạnh miệng được sao…” Ma Thiên Tiếu cười lạnh một tiếng: “Trận pháp của ta cũng đã có thể tiếp tục sử dụng. Để xem tiếp sau đây ngươi làm thế nào.”

Ma Thiên Tiếu nói đoạn, một tia linh hồn theo đó bắn về phía thạch bích của gian đại điện, dường như muốn thôi động trận pháp vừa rồi một lần nữa.

Hóa ra loại trận pháp này của hắn cũng có thời gian sử dụng. Vừa rồi dừng lại công kích Khương Thần đơn thuần là vì nó mất đi tác dụng chứ không phải hắn chủ động đem trận pháp thu lại. Hiện tại thời gian chờ vừa hết, hắn lại muốn một lần nữa khởi động để mà kích sát Khương Thần.

Tính toán của Ma Thiên Tiếu có thể nói là rất khớp thời điểm. Bây giờ là lúc Khương Thần trong trạng thái suy yếu nhất, sử dụng trận pháp công kích lúc này tuyệt đối có thể dồn Khương Thần đến tuyệt cảnh.

Ầm ầm ầm!!!

Thạch điện lần nữa rung động, thế nhưng khi mà trận pháp của Ma Thiên Tiếu chuẩn bị hoàn tất thôi động thì nó lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Xích quang vừa mới lóe sáng liền vụt tắt. Những hắc quang trụ mới xuất hiện một tia dấu vết cũng liền biến mất không chút tăm tích.

Trên hư không, Ma Thiên Tiếu vốn đang điều động chút tinh thần lực yếu ớt để thôi động trận pháp thì lập tức bị một sợi xích màu đỏ từ dưới đất phóng lên sau đó quấn lấy. Ngay sau đó hàng loạt những sợi xích khác đem theo khí tức hung hãn giam cầm lấy tàn hồn của hắn.

“Cái…cái gì…làm sao trận pháp này vẫn còn chưa bị phá hủy.” Ma Thiên Tiếu bị mấy sợi xích kiềm hãm, vẻ mặt liền hiện ra vẻ kinh hãi.

Hắn không ngờ sau dư chấn khủng bố phá hủy hầu hết kiến trúc của thạch điện, trận pháp của Khương Thần thế mà lại không hề tổn hao chút nào. Rõ ràng hắn đã nhìn thấy xích sắc lăng trụ kết giới đã sụp đổ, hiện tại làm sao những sợi xích này vẫn còn tồn tại.

Giải đáp câu hỏi của hắn, Khương Thần liền chậm rãi phất tay. Từ sáu góc lăng trụ xích sắc lúc trước, sáu đạo quang trụ liền phóng vọt lên. Lăng trụ xích sắc lần nữa lại được hình thành.

“Không ngờ đi.” Khương Thần cười lạnh nói: “Vừa rồi ta chỉ là tạm thời thu lại trận pháp để bảo tồn lực lượng của nó mà thôi. Khoảng cách xa như vậy, ngươi nghĩ Thiên Ma Chỉ của ngươi vừa có thể phá hủy trận pháp, vừa có thể đánh lại được ta sao? Ngây thơ.”

“Ngươi…tiểu tử…” Ma Thiên Tiếu trợn trừng mắt.

Vừa rồi hắn nhìn thấy rõ ràng trận pháp của Khương Thần biến mất. Chính vì thế hắn cũng không kiểm tra xem nó đã thực sự sụp đổ hay chưa. Vạn phần không ngờ đây là Khương Thần chủ động thu nó lại để chú tâm đối phó Thiên Ma Chỉ của hắn.

Hiện tại linh hồn bị Tỏa Hồn Trận của Khương Thần kiềm giữ, Ma Thiên Tiếu hắn có thể nói là rơi vào tuyệt lộ. Rõ ràng trận pháp này chính là nhắm vào hắn, một khi bị xích lại vậy thì coi như xong đời, không thể thi triển được bất kỳ thuật pháp nào nữa.

“Tiểu tử…không…không tiểu huynh đệ. Có gì từ từ nói. Ta nghĩ chúng ta cũng có chuyện cần thương lượng.” Ma Thiên Tiếu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, miệng nở nụ cười hòa ái, nói.

“Thương lượng? Hiện tại ngươi nghĩ ngươi có thể đặt điều kiện với ta sao?”

“Không chắc…nhưng bổn tôn…không, không...là lão phu. Lão phu nghĩ chúng ta vẫn có chuyện có thể thương lượng.” Ma Thiên Tiếu dường như có chút loạn, chính vì thế ngôn ngữ cũng hơi chút mất kiểm soát.

Nhìn thấy vẻ lúng tung vì sợ hãi của hắn, Khương Thần khẽ nở nụ cười quỷ dị, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:

“Nói nghe một chút.”

“Ngươi giết lão phu trăm hại không có một lợi. Đúng là chỉ có giết chết ta, tiểu huynh đệ ngươi mới có thể thoát ra khỏi thạch điện này. Thế nhưng giết lão phu, kết giới phong ấn sơn mạch sẽ đóng lại. Ngươi sẽ bị nhốt giam ở nơi này vĩnh viễn.”

“Vĩnh viễn sao?” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Đến cả Luân Hồi Chú cũng chỉ nhốt ta được hơn vạn năm. Loại trận pháp kết giới này có thể nhốt ta bao lâu?”

Lúc này, hắn dương đôi mắt chế giễu nhìn Ma Thiên Tiếu, nói:

“Hiện tại tính toán thời gian có lẽ kết giới đã chuẩn bị khép lại. Dù cho có không giết ngươi thì ta cũng không ra ngoài kịp. Ha ha, ngươi nói xem nên giết ngươi hay thả ngươi?”

“Xác thực là vậy. Nhưng ta có thể khiến cho kết giới đóng lại chậm hơn một chút. Đầy đủ cho tiểu huynh đệ ngươi rời đi.” Ma Thiên Tiếu cười cười: “Hơn nữa…bảo khố của Thiên Ma Giáo, chúng ta mỗi người một nửa. Chỉ cần tiểu huynh đệ ngươi có thể giúp ta tìm được một cỗ thân thể tốt để ta có thể thuận lợi đoạt xá.”

“Điều kiện quả thật mê người. Bảo khố của một đại tông môn a.” Khương Thần đưa tay vân vê cằm, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Thế nào? Vừa có thể thoát ra ngoài, vừa có được một nửa bảo khố. Việc nhẹ lương cao, ta nghĩ tiểu huynh đệ ngươi sẽ không từ chối.” Ma Thiên Tiếu bị vây trong trùng vây xích sắt, hắn chỉ có thể ở bên trong mà nói ra.

“Quả thực là việc nhẹ lương cao.” Khương Thần gật gật đầu: “Nếu như ngay từ đầu nói ra loại điều kiện này, kết cục của ngươi hiện tại đã không như bây giờ.”

“Còn hiện tại a…tổn thương nữ nhân của ta, ngươi tất chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK