Người đăng: meomeo14311
Lại nói, đạo thanh âm kia vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng rào rào. Từ trong rừng cây, một lượng lớn nguyên giả bước ra. Những người này đều là tinh anh của Tinh Nguyệt Vương Triều, theo sau bọn họ còn có mấy vị nguyên giả Nguyên Khí Cảnh, dường như chính là tổ đội hạng dưới của bọn họ.Mấy người này mặc dù nhìn thấy đồng đội bị đánh văng khỏi thí luyện thế nhưng vẻ mặt cũng không có bao nhiêu phẫn nộ, ngược lại trên khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Không nghĩ tới đám người kia lại là đệ tử Kim Tiên Giáo…ha ha, điểm số rất cao nha.”
“Thật may mắn, mặc dù đám người kia bị loại phần lớn đệ tử ở những ngày đầu, thế nhưng gom nhặt được bấy nhiêu điểm đây cũng rất khá.”
“Tiện nghi cho chúng ta. Hắc hắc, nếu như vị Khương Thần kia mang theo chút điểm của Linh Vân Tông, ta nghĩ vương triều chúng ta đủ sức cạnh tranh hạng một với Cửu Nguyệt Vương Triều.” Một người trong đội khẽ nhếch mép cười, ánh mắt nhìn về Khương Thần giống như nhìn một món ăn rất ngon, thậm chí có thể thấy hắn còn đang liếm mép, bộ dáng vô cùng thưởng thức.
“Ngươi có nắm chắc có thể đánh lại được hắn?” Một vị Nguyên Hồn Cảnh đi phía trước khinh thường nói: “Lâm Đông vừa rồi đã bị hai người bọn họ hợp sức đánh bại, thậm chí chúng ta còn không thể ngăn cản.”
“Lâm sư huynh chỉ là chủ quan cho nên mới thất bại mà thôi. Các vị sư huynh chút nữa chỉ cần nhìn chúng ta đem điểm số của tên kia giành tới tay là được.” Vị đệ tử này cười hắc hắc, bộ dáng có chút hèn mọn nói.
Đám người Tinh Nguyệt Vương Triều này xuất hiện từ thời điểm vị nam tử tên Lâm Đông kia bị Khương Thần đánh gục. Chẳng qua bởi vì khoảng cách quá xa cho nên cũng không thể chạy tới ngăn cản. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị hai người Khương Thần đánh bay ra khỏi thí luyện.
“Sư đệ…” Bạch U Cơ nhìn thấy người đến với số lượng lớn, mà Nguyên Khí Cảnh cũng có sáu người, khuôn mặt lúc này mười phần lo lắng, hướng tới Khương Thần khẽ nói.
“Sư tỷ tin ta không?” Khương Thần nhìn đám người dần tiến về phía trước, sâu trong mắt hiện lên một vệt tinh quang. Khuôn mặt vốn âm trần nặng nề lúc này lại giãn ra, mà khóe miệng hắn cũng vẽ nên một vòng cung đầy tiếu ý.
Bạch U Cơ nhìn thấy vẻ mặt này của Khương Thần, sắc mặt chợt hiện lên đôi chút nghi hoặc. Vẻ mặt này của hắn nàng đã trông thấy một lần. Thời điểm bị đám người Trần Thiếu Nam vây công, Khương Thần đã thể hiện bộ mặt này ra, sau đó liền chính là một màn đào tẩu không thể ngoạn mục hơn.
Chẳng lẽ lần này hắn có dự mưu?
Trong lòng Bạch U Cơ lúc này có chút loạn. Người tới lần này đông hơn, thực lực mạnh hơn lần Trần Thiếu Nam vây công rất nhiều. Thậm chí lần đó Trần Thiếu Nam là không có lý do để ra tay với Khương Thần, lần này lại khác. Nơi kia có sáu vị Nguyên Khí Cảnh, sáu người đánh một, Khương Thần dưới tình trạng vừa mới trải qua chiến đấu làm sao có thể là đối thủ.
Mà Bạch U Cơ nàng thì càng không phải nói, Nguyên Hồn Cảnh đối phương có mười chín người, thực lực thấp hơn nàng chỉ có vài người, còn lại đều là nàng bằng hoặc là cao hơn. Xác suất để nàng có thể đào thoát giữa trùng vây là gần như bằng không.
Tin? Tin ngươi thế quái nào được?
Đấy là người khác nếu như rơi vào trường hợp Khương Thần nói vậy sẽ nghĩ thế, còn Bạch U Cơ vốn yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nàng hiện tại so với cu li có lẽ không khác bao nhiêu, Khương Thần chỉ đâu đánh đó, nói gì nghe nấy, hoàn toàn ngoan ngoãn vâng lời như một bé ngoan.
“Tin…làm sao lại không tin. Sư đệ ngươi đã cho ta không ít kinh hỉ, lần này không biết có thể kinh hỉ hay không đây?” Bạch U Cơ mỉm cười, đột nhiên sắc mặt biến hòa hoãn, bàn tay không tự chủ được đưa lên vuốt vuốt lại phần lưng áo nhăn nheo lấm bùn của Khương Thần vừa rồi đã ôm nàng né tránh.
Khương Thần nhìn thấy cử động của Bạch U Cơ cũng không từ chối, ngược lại ánh mắt khiêu khích hướng về phía Tống Giang, người mà cách đây không lâu đã đem lời tán tỉnh Bạch U Cơ.
Hành động này của Khương Thần không thể không nói chính là khiến cho Tống Giang tức nổ phổi. Hắn không thể ngờ được Bạch U Cơ xinh đẹp, thực lực lại cao cường đến thế, vậy mà lại có tình cảm với một người thực lực thấp như Khương Thần.
Nhìn xem Khương Thần có gì? Ngoại trừ mặt mũi có chút ưa nhìn một chút, còn lại đều không có gì đáng để chú ý? Chẳng lẽ đầu năm nay mấy vị nữ tử đều là ưa thích mấy tên mặt trắng như thế sao?
Tồng Giang thầm nghĩ trong lòng như vậy. Nhìn lại bản thân hắn, hắn cảm thấy bản thân cũng rất ưu tú. Thân hình không quá to lớn cũng không nhỏ gầy như Khương Thần, khuôn mặt không có vẻ yêu dị như Khương Thần mà ngược lại có đôi phần cương nghị đồng thời cũng có chút anh tuấn.
Tại Tinh Nguyệt Vương Triều, nữ tử ái mộ hắn có thể nói là xếp hàng dài. Hắn tự nhận bản thân không thua kém với ai. Vậy mà hôm nay lại có một kẻ dùng chính loại ưu thế kia vả mặt hắn, hắn không tức giận sao được.
“Các ngươi rất thông minh. Vậy mà có thể đoán ra được hành tung của bọn ta.” Khương Thần sau một phen trêu chọc Tống Giang liền cảm thấy hành động của mình rất không có ý nghĩa, bấy giờ mới cười nói.
Tống Giang không lên tiếng, ngược lại Tống Viễn Đình đứng phía sau hắn nhìn Khương Thần với ánh mắt có chút thán phục.
“Ngươi tính toán cũng đủ sâu.” Tống Viễn Đình nói: “Điểm số vốn không nằm trên người vị kia mà vẫn nằm trên người ngươi đúng không?”
“Ngươi là người tính kế thay cho Tinh Nguyệt Vương Triều?” Khương Thần nhướng mày hướng về Tống Viễn Đình nói.
Tống Viễn Đình vốn đối với Khương Thần có chút khinh thị, thế nhưng dưới trường hợp bị truy đuổi, người kia vẫn còn tính kế đánh bại một đệ tử phe hắn, điều này không thể không nói đã thay đổi cách nhìn của hắn về Khương Thần.
Khương Thần xứng đáng nhận được nể trọng của hắn.
“Không dám là người tính kế.” Tống Viễn Đình khiêm nhường nói: “Chỉ là thỉnh thoảng đưa ra một vài suy đoán mà thôi.”
Khương Thần gật đầu nói:
“Ngươi có thể suy đoán ra mà đưa đám người kia quay trở lại đây, rất không tồi.”
Nói đoạn, ánh mắt Khương Thần biến lạnh lùng, thanh âm cũng trở lên không còn cảm xúc:
“Thế nhưng chưa chắc quyết định này đã là đúng đắn nha.”
“Ha ha…chuyện này nói sau, hi vọng sau thí luyện có thể mời huynh đệ ngươi một chén trà.” Tống Viễn Đình khách khí nói: “Còn hiện tại…chuyện chính có lẽ nên để Giang ca của chúng ta quyết định.”
Nói đoạn, Tống Viễn Đình thối lui về phía sau. Tống Giang thuận thế nói:
“Giao ra điểm số sau đó tự động đánh vỡ ngọc bài rời khỏi nơi đây, miễn cho đau khổ da thịt. Đề nghị này ta nghĩ là không tồi.”
“Rất không tồi.” Gật đầu, chẳng qua sắc mặt không có bao nhiêu chuyển biến. Khương Thần quay sang Bạch U Cơ, thanh âm dịu đi đôi phần: “Sư tỷ, sau đó liền phải nhờ ngươi bảo toàn điểm số cho tông môn rồi. Hẹn gặp lại ngươi sau thí luyện.”
Dứt lời, nhân lúc Bạch U Cơ còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khương Thần khẽ đẩy tay, một luồng nhu kình từ tay hắn phát ra đẩy Bạch U Cơ vốn đang đứng cạnh lúc này bay về phía xa xa khu rừng đằng sau, tránh xa đám người Tinh Nguyệt Vương Triều.
Nhìn thấy cử động của Khương Thần, đám người Tinh Nguyệt Vương Triều cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, thậm chí một số người còn hướng tới hắn lộ ra ánh mắt chế giễu.
Thời điểm nào rồi còn chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân? Anh hùng rơm hay sao?
“Nàng đã dính ấn ký của Tinh Nguyệt Vương Triều chúng ta, ngươi làm vậy cũng vô ích. Trước tiên xử lý ngươi, sau đó lại tìm nàng.” Tống Giang cười lạnh nói. Đoạn, hắn phất tay ra hiệu cho sáu vị Nguyên Khí Cảnh phía sau hướng về Khương Thần chuẩn bị triển khai tấn công.
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần lộ ra sắc mặt ngạc nhiên, hắn cũng không biết ấn ký mà Tống Giang nói kia đã gieo lên người Bạch U Cơ lúc nào, có thể là thời điểm mặt đất phát nổ đi.
“Vẻ mặt của ngươi thực sự khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.” Tống Giang hừ lạnh: “Chút nữa kẻ nào đập hắn thành đầu heo, kẻ đó liền lĩnh thưởng.”
“Ta không nghĩ vẻ mặt của mình lại khiến cho người khác ghét bỏ đến vậy.” Khương Thần cười nhạt nói.
Dứt lời, khí thế trên người hắn chợt thay đổi. Vốn dĩ là một loại lạnh lùng khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy rét lạnh tâm can, lúc này khí thế của hắn chợt trở nên hung bạo, giống như một luồng hỏa diễm rực cháy sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ.
“Nếu như các ngươi vì ghét bỏ khuôn mặt này mà muốn đấm nó thành đầu heo.” Khương Thần nhún vai, tay trái dần dần giơ lên: “Vậy ta cố mà tiếp đón các ngươi xem sao.”
Nói đoạn, không gian xung quanh vốn đang dâng trào chợt trầm xuống, cả khu rừng vắng lặng không một tiếng chim muông lúc này lại vang lên từng tiếng u u như gió lùa qua khe đá, nghe vào hết sức rợn người.
Cây cối lặng gió lúc này chợt run rẩy giống như nhân loại.
Trên người Khương Thần bao phủ bởi một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí màu xanh lục, quẩn quanh tầng nguyên khí màu lục kia còn có từng dải màu đỏ như sợi chỉ uốn lượn. Đó chính là từng tia máu mỏng dính của hắn truyền vào nguyên khí.
Mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí, thuộc tính nguyên khí mà Khương Thần vốn giấu diếm bấy lâu không cho người khác biết đến lúc này rốt cuộc bộc lộ.
Chỉ thấy từng tia mộc chi nguyên khí từ cơ thể hắn bắn đầu biến thành từng dải nhỏ phát tán trong không khí. Thời điểm lục quang quanh người Khương Thần biến mất hết, khuôn mặt hắn cũng lộ ra chút vui vẻ.
Tay trái của Khương Thần lúc này đang thả lỏng bỗng dưng siết chặt, từng đạo thanh âm xẹt xẹt vang lên, cả một vùng rừng rậm xung quanh Khương Thần cùng với đám người Tinh Nguyệt Vương Triều kia bị bao phủ bởi một tầng màn sáng màu xanh lục. Mà hình thành nên màn sáng màu xanh lục này là từ mấy chục tôn mộc nhân ở phương xa không biết đã xuất hiện tự bao giờ.
Mấy chục tôn mộc nhân này không biết là ai làm ra, làm ra từ khi nào, thế nhưng hiện tại bọn chúng xếp thành một vòng hình tròn, hai cánh tay gỗ vươn về phía trước tuôn ra khí xanh. Lục quang bao phủ quang tráo chính là xuất phát từ lục khí mà đám mộc nhân phát ra kia.
“Thứ gì? ...Làm sao ta có cảm giác giống như một cái trận pháp vậy? Có chút giống với quốc sư.”
“Ngươi bị ngu sao? Ngươi nghĩ xây dựng trận pháp dễ dàng như thế sao?” Tên đệ tử vừa buông lời nghi hoặc liền bị đồng đội khẽ đập lên đầu.
“Nhưng người nhìn xem, quang tráo kia rất giống như một cái lồng…khoan đã, có khi nào hắn muốn vây nhốt chúng ta hay không?”
“Hừ! Thử liền biết.”
Người kia ngay sau đó liền khẽ đấm lên quang tráo lục nhạt.
Quang tráo không có hề hấn gì, ngược lại người kia bị phản chấn đánh bay ngược về phía sau. Điều này khiến cho đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều kinh hãi.
Bọn hắn vậy mà bị vây trong trận pháp. Trận pháp sư vạn người mới có một người thế mà lại là vị nam tử trẻ tuổi trước mặt bọn họ này?
Quả nhiên là không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhìn người chớ có chú trọng bề ngoài.
“Không cần hoảng loạn.” Tống Viễn Đình nhìn thấy mọi người bị vây trong quang tráo, lúc này lên tiếng trấn an. Sau cùng hướng về phía Khương Thần nói:
“Huynh đệ? Đây có phải là một cái trận pháp.”
“Không sai. Một cái trận pháp đủ để vây nhốt các ngươi.” Khương Thần khẽ gật đầu mỉm cười.
Trận pháp này gọi là Mộc Thuật Thập Bát Trận. Một loại trận pháp vây khốn dựa vào địa hình rừng rậm.
Loại trận pháp này xây dựng không quá khó khăn, chẳng qua nguồn năng lượng để dẫn động trận pháp lại khá khó sử dụng. Nó không dùng thiên tài địa bảo, không dùng năng lượng từ Hỗn Nguyên Thạch mà dùng chính năng lượng của tự nhiên, năng lượng của cây cối để tạo thành.
Mà loại năng lượng phiêu miểu kia rất khó để tập hợp, để có thể hấp thu loại năng lượng tưởng như bình thường kia, Khương Thần đã phải vận dụng tới mười tám tôn mộc nhân chính là đám mộc nhân vây thành hình tròn đang vươn ra mộc thủ kia.
Ban đầu Bạch U Cơ chôn phù lục tại rất nhiều thân cây. Phân nửa số đó đã bị Khương Thần sử dụng để tạo nên một đòn huyết chú đánh bay vị có tên Lâm Đông, số còn lại chính là ẩn sâu trong mười tám tôn mộc nhân. Mà điều đặc biệt là mười tám tôn mộc nhân đều có lây dính máu của Khương Thần cho nên dù đứng từ xa, hắn vẫn rất dễ dàng có thể điều khiển được bọn chúng.
Mộc chi nguyên khí trên người Khương Thần tỏa ra vừa rồi chính là để làm mồi dẫn, dẫn ra năng lượng của cây rừng, khởi động mộc nhân cuối cùng hình thành nên quang tráo lục nhạt bây giờ.
Mộc Thuật Thập Bát Trận có thể tạm coi như trận pháp cấp ba, vây khốn Nguyên Hồn Cảnh rất tốt. Chẳng qua số lượng Nguyên Hồn Cảnh có thể vây nhốt bao nhiêu thì Khương Thần cũng chưa từng thử. Dù sao cấp bậc trận pháp kém cỏi như này, thời điểm năm xưa hắn cũng là ít khi sử dụng.
Lại nói, nghe được Khương Thần xác nhận đây chính là trận pháp, đám người Tinh Nguyệt Vương Triều kia chợt sợ hãi vô cùng.
Tại vương triều bọn họ, chính xác là bên cạnh hoàng đế có một vị trận pháp sư tam phẩm. Người này có thể nói là tay chân đắc lực của hoàng đế. Trận pháp của hắn xây dựng nên vô cùng huyền diệu. Không ít lần chiến tranh quốc gia xảy ra, chính là mấy trận pháp của người này đã làm nên công to, điều đó khiến cho hầu hết những người trong vương triều đều rất là e ngại đối với trận pháp sư.
Trận pháp sư đấu pháp không mạnh nhưng nếu để bọn họ bố trí thủ đoạn của mình xong xuôi, vượt cấp chiến đấu là không quá khó khăn. Chính bởi vì vậy cho nên biết được đây là trận pháp do Khương Thần xây dựng, đám người Tinh Nguyệt Vương Triều kia mới sợ hãi như vậy.
“Không nghĩ tới huynh đệ ngươi lại là một vị trận pháp sư. Thật kinh khủng.” Tống Viễn Đình mỉm cười nói: “May mắn ta đối với trận pháp cũng có nghiên cứu một hai. Mặc dù không phải là trận pháp sư thế nhưng vẫn biết được một số phương pháp phá giải trận pháp.”
Nói đoạn, Tống Viễn Đình hướng về phía sáu vị Nguyên Khí Cảnh nói:
“Dồn toàn lực tập kích hắn. Hắn bị đánh bại trận pháp tự động biến mất.”