Người đăng: meomeo14311
Nam Cung Y Vận rời đi được một lúc thì Khương Thần mới đẩy cửa đi ra. Nhìn nữ tử thanh thuần xinh đẹp trước cửa, Khương Thần không khỏi khẽ nở một nụ cười.Bạch U Cơ hôm nay không mặc cung trang như mọi ngày, thay vào đó là một bộ y phục xanh nhạt gọn nhẹ kèm theo đó là một bộ trang sức cũng màu xanh thanh đạm. Điều này khiến cho vẻ đoan trang hiền thục của nàng nhiều thêm một tia tươi mới trẻ trung. Một cái quần dài bó sát chân đem đùi đẹp thon dài mảnh khảnh bao lại, lộ ra đường cong mê người. Kiều đồn cong vểnh cũng khó có thể bị che giấu sau lớp y phục kia.
Đùi ngọc thon dài, kiều đồn săn chắc, bộ ngực phổng phao, Bạch U Cơ hiện tại không thể không nói vừa có một thân hình mặn mà đằm thắm của nữ nhân phong tình thành thục, vừa có khuôn mặt tươi trẻ hiền thục. Quả thật xứng với bốn từ tuyệt sắc giai nhân.
Ngây người nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt cho đến khi nàng vẫy vẫy tay trước mặt hắn nhắc nhở, hắn mới từ trong mê luyến mà tỉnh lại. Khóe miệng Khương Thần không khỏi nhếch lên nụ cười đắc ý, rõ ràng cưa đổ được nữ thần của đám đệ tử Linh Vân Tông, đối với hắn cũng được coi là một thành tựu ghê gớm.
“Đi thôi, thật hiếm khi sư tỷ bao ăn uống, hôm nay nhất định ta phải ăn một bữa thật no.”
“Hì hì, cho ngươi ăn bể bụng.” Bạch U Cơ che miệng cười duyên, song đồng híp thành nguyệt nha, khẽ nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường gặp không ít đệ tử Linh Vân Tông, nhìn thấy hắn cùng Bạch U Cơ thân mật đàm tiếu, ai nấy đều không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Một người có thể coi là viên minh châu của Linh Vân Tông, không những thông minh xinh đẹp, thực lực cao cường mà lại là một vị phù sư. Người còn lại là khỏa tân tinh sáng chói của Linh Vân Tông trong những năm qua, một thân kiêm tu ba chức nghiệp rất khủng bố. Hai người quả thật quá xứng đôi vừa lứa, không ai có thể dị nghị về diều này.
Khương Thần cùng Bạch U Cơ rất nhanh rời khỏi sơn môn Linh Vân Tông, chạy xuống Vấn Nguyệt Thành dạo chơi. Cả hai như một đôi thần tiên quyến lữ, quấn quýt không rời nhau nửa bước.
Đầu tiên là đi mua sắm một chút quần áo, sau đó lại là đi ăn. Mỗi một địa phương Bạch U Cơ muốn tới, Khương Thần đều sẽ chiều chuộng nàng, không chút chối từ.
Mà đương lúc cùng nhau ngồi ăn trong quán ăn, Khương Thần rốt cuộc mới biết tại sao hôm nay Bạch U Cơ cao hứng như vậy. Hóa ra là hôm qua nàng nhận được truyền tin phù tới từ Bạch gia nói rằng đầu năm sau sẽ làm lễ mừng thọ cho Bạch Khiêm, muốn nàng quay về.
Sự tình Bạch Khiêm bị bệnh, Bạch gia đều không nói cho Bạch U Cơ biết cho nên nàng vẫn nghĩ gia gia là đang đi lịch luyện chưa về. Hiện tại lão nhân gia tổ chức mừng thọ, hiển nhiên là đã trở về Bạch gia. Bởi vậy Bạch U Cơ mới vui vẻ như thế.
Hôm nay hẹn Khương Thần đi chơi một phần là muốn ngỏ lời mời hắn đến Bạch gia làm khách. Nhìn điệu bộ của cô nàng này rất giống với mấy nữ hài tử dẫn bạn trai về ra mắt phụ mẫu, quả thật là đáng yêu.
Đối với lời mời của nàng, Khương Thần đương nhiên không thể chối từ. Mà theo nàng nói, dường như nàng còn muốn mời thêm mấy vị sư huynh đệ trong Yêu Nghiệt Đường đi cùng. Việc này Khương Thần cũng không lấy làm lạ, bọn họ đều làm sư huynh muội vài năm, tình cảm đương nhiên là không cạn rồi. Nhân dịp đầu năm mời tới nhà nhau chơi cũng là bình thường.
Sau khi dùng bữa xong, cả hai lại tiếp tục đi dạo phố.
“Thần, ngươi nhìn.”
Đương lúc đi dạo trên đường phố, Bạch U Cơ chợt níu bàn tay Khương Thần, một bên chỉ về một cửa tiệm trang sức phía trước. Theo phương hướng nàng chỉ, Khương Thần nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang ôm ấp hết sức tình tứ mà tiến vào. Ở Vấn Nguyệt Thành này vốn có rất nhiều đôi tình nhân ôm ấp níu kéo nhau đi lại trên đường, một đôi kia cũng không có gì bắt mắt, bất quá nữ tử kia lại rất đặc biệt. Nàng thế mà lại là Song Nhi, bạn gái nhỏ của Trương Nhị Huyền.
“Xem ra tên bàn tử này bị người ta cho đội nón xanh rồi.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng.
“Hiện tại thế nào? Trở về báo cho bàn tử sao?” Bạch U Cơ chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt hiện lên chút không vui.
“Trước hết nhìn xem bọn họ làm gì, trở về ta sẽ đem chuyện này nói cho bàn tử. Xử trí thế nào là ở hắn.” Khương Thần đưa ánh mắt nhìn theo đôi nam nữ kia tiến vào cửa tiệm trang sức, hai người bọn họ sau đó rất nhanh ẩn giấu đi khí tức của mình, chậm rãi tiến tới gần địa phương đó.
Tinh thần lực chậm rãi lan tràn, sau đó tập trung bao phủ lấy hai người kia, Khương Thần có thể nghe rõ mồn một bọn họ nói với nhau chuyện gì.
Vị nữ tử gọi là Song Nhi này thế mà lại cắm sừng Trương Nhị Huyền thật, thậm chí nam tử kia nàng quen biết còn trước khi quen với Trương Nhị Huyền. Xem ra bàn tử là bị nàng lợi dụng.
Đây cũng là không thể trách được, ai bảo tài phú của tên kia không hề tầm thường, ngoại trừ ngoại hình mập ú không chút bắt mắt ra thì mọi phương diện khác đều không tệ.
“Bàn tử đáng thương, bị bà nương kia chơi một vố đau điếng, hiện tại lại bị đội nón xanh. Biết được tin này đoán chừng hắn phải thương tâm gần chết.” Khương Thần ở bên ngoài nghe lỏm một lúc liền khẽ lẩm nhẩm.
Sau cùng, hai người bọn họ cảm thấy việc nghe trộm này rất không có ý nghĩa, cả hai sau đó lại tìm tới địa phương khác dạo chơi.
Trở về Linh Vân Tông khi trời đã xế chiều, thời điểm đi qua Ngoại Môn Đường, Khương Thần cùng Bạch U Cơ vừa vặn bắt gặp Trương Nhị Huyền mới đi giải quyết công việc thuê mướn làm nhiệm vụ hàng ngày về.
“Yêu yêu yêu…lão đại thật rảnh rỗi a, vậy mà lại có thừa thời gian đi hẹn hò, hắc hắc, chả bù cho Trương đại gia ta, bận bù đầu đến cả cơm cũng không kịp ăn.” Thanh âm âm dương quái khí mang theo vẻ trêu chọc của Trương Nhị Huyền chậm rãi vang lên.
Phía bên kia, Bạch U Cơ nhìn tên bàn tử này với ánh mắt thương hại, điều này khiến cho hắn thầm cảm thấy kỳ quái.
“Bạch sư tỷ, Trương đại gia hôm nay đẹp trai sao? Làm sao ánh mắt ngươi nhìn ta có chút không thuần khiết.” Trương Nhị Huyền khẽ kêu lên một tiếng: “Lão đại đang ở cạnh a, ngươi không được có suy nghĩ không đứng đắn.”
Bạch U Cơ cảm thấy tên này rất láo toét. Nội tâm chỉ muốn vươn ra bàn tay mà vả cho đối phương mấy cái. Bất quá nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, nàng vẫn là nhịn xuống mà nhìn lấy Khương Thần.
Thấy thần sắc của Khương Thần cùng Bạch U Cơ có chút khác thường, vẻ mặt đùa bỡn của Trương Nhị Huyền cũng trầm xuống. Hắn hướng về phía Khương Thần hơi chút mất tự nhiên, nói:
“Lão đại, có chuyện gì sao?”
“Ta cảm thấy ngươi cũng cô nương Song Nhi có điểm không hợp. Vẫn là nên chia tay đi.” Khương Thần có chút vòng vo, không đi thẳng vào vấn đề chính.
Trương Nhị Huyền nghe vậy liền khẽ nhíu mày, thanh âm không nhịn được kêu lên:
“Lão đại, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chính là như vậy.”
“Ta không hiểu.”
Gặng hỏi nguyên nhân nhưng Khương Thần không nói, chỉ nói rằng Trương Nhị Huyền cùng Song Nhi không hợp, điều này liền khiến cho bàn tử có chút nổi quạo, mặt mũi đỏ bừng mà nói:
“Lão đại, thời điểm ta tuyệt vọng nhất, chính nàng đã đến an ủi, sưởi ấm trái tim ta. Tình cảm nàng đối với ta là chân thật. Hơn nữa thời gian qua chúng ta cũng rất vui vẻ bên nhau, hiện tại ngươi nói một câu không hợp liền không hợp sao?”
“Chuyện này ta cũng không muốn nói thẳng ra, miễn cho tổn hại danh dự song phương.” Khương Thần một mực lãnh đạm, nói: “Nàng vẫn là không hợp với ngươi, sớm chia tay bớt đau khổ.”
“Hừ hừ, lão đại ngươi thật kỳ quái.” Trương Nhị Huyền mặt mũi đỏ gay, nói: “Ta hỏi ngươi, đói, ngươi có ăn không?”
“Có.”
“Khát ngươi có uống không?”
“Có.”
“Vậy tại sao chúng ta lưỡng tình tương duyệt, lão đại ngươi lại ngăn cản.”
Nhìn đôi bên không ai chịu ai, Bạch U Cơ định bước lên nói rõ mọi chuyện thì bị Khương Thần cản lại. Lúc này hắn hướng về phía Trương Nhị Huyền cười lạnh mà nói:
“Bàn tử rất khá, hôm nay vậy mà lại thích nói chữ.”
“Vậy ta hỏi lại ngươi, khát nước ngươi uống. Tốt! Rồi thấy đĩa đồ ăn bị thiu, ngươi có ăn không?”
“Sẽ không.” Trương Nhị Huyền gân cổ lên mà trả lời lại.
Nhận được câu trả lời này, Khương Thần chỉ khẽ nhún vai giống như mục đích đã hoàn thành. Sau đó hắn liền đánh mắt ra hiệu cho Bạch U Cơ rời đi, cũng không hề nói thêm điều gì.
“Lão đại, như vậy là sao? Ta vẫn không hiểu.”
“Đồ ăn bị thiu, ngươi không ăn, vậy thì còn có thể làm gì?” Khương Thần vẫn một mực bước đi, thanh âm hời hợt chậm rãi vang lên.
“Bỏ…”
Trương Nhị Huyền giống như phát giác ra điều gì, khuôn mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt rõ ràng hiện lên một vệt giằng co.
Đồ ăn bị thiu, nên bỏ? Đây chẳng phải Khương Thần ý nói Song Nhi chính là đồ ăn bị thiu, một đĩa cơm đã bẩn sao?
Đĩa cơm đã bẩn, Trương Nhị Huyền hắn còn chọc đũa vào làm gì?
Nhưng tại sao hắn lại nói như vậy, Trương Nhị Huyền không giải thích được. Dĩ nhiên là chuyện này hắn rất nhanh sẽ hiểu ra thôi. Dưới mạng lưới thông tin cũng như các tiểu đệ dưới trướng, tại Linh Vân Tông này muốn điều tra rõ ràng một việc rất dễ.