Người đăng: meomeo14311
Khương Thần cùng Bạch U Cơ sau một phen vui đùa dưới hồ nước liền chạy trở về tiểu viện thay đồ. Cũng không biết bản thân hôm nay nhận phải trùng kích lớn hay vì lý do gì mà Bạch U Cơ cảm thấy có chút mỏi mệt, sau khi từ biệt Khương Thần, nàng liền trở về nghỉ ngơi.Về phần Khương Thần, hắn trở về phòng nghĩ đi nghĩ lại một chút sau đó liền lại chạy trở lại phòng Bạch U Cơ nằng nặc đòi ngủ cùng nàng. Đối với chuyện này, Bạch U Cơ đương nhiên sẽ không đồng ý. Thế nhưng dưới sự nài nỉ cùng hứa hẹn sẽ không làm gì của Khương Thần, nàng cuối cùng cũng đành chấp thuận.
Khương Thần rất giữ chữ tín, hứa ngủ cùng Bạch U Cơ sẽ không làm gì hắn quả thật không làm gì thật. Điều này khiến cho Bạch U Cơ nửa vui mừng nửa có chút hờn dỗi. Nữ nhân chính là vậy, nói không chính là có. Nếu như đêm qua Khương Thần có làm gì quá phận thận, không chắc nàng sẽ ngăn cản.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sáng sớm tại Bạch gia vô cùng nhộn nhịp. Đều là một chút gia nhân dậy sớm bắt đầu công việc dọn dẹp. Thị vệ tuần tra, thị vệ canh cổng, thậm chí mấy vị thị vệ thu phí vào thành cũng xuất ra từ Bạch gia.
Bình thường, thói quen của Khương Thần là dậy sớm, Bạch U Cơ cũng giống như vậy, sẽ dậy rất sớm. Thế nhưng mặt trời đã ló dạng nhưng cả hai vẫn chưa rời khỏi phòng. Hai người bọn họ hiện tại còn đang ôm chặt lấy nhau thì thầm tâm sự. Vốn đã dậy từ vừa nãy nhưng dưới tình huống là một đôi tình nhân trẻ ngủ chung giường, sáng sớm rất khó tránh khỏi một phen ôm ấp yêu thương.
“Ngươi dự định ôm ta đến bao giờ?”
Nằm trong lòng Khương Thần, Bạch U Cơ rất hưởng thụ loại cảm giác này, vẻ mặt thập phần vui vẻ cùng mãn nguyện. Bất quá nàng vẫn là hướng tới hắn lườm lườm mấy cái mà nói:
“Hôm qua ngươi có làm gì ta không đấy?”
“Không. Đương nhiên là không rồi…” Khương Thần bày ra bộ mặt chắc chắn, có cảm giác chém đinh chặt sắt nói: “Sư tỷ ngươi nghĩ nhân phẩm của ta tệ đến vậy sao?”
“Hừ, nhân phẩm của ngươi chẳng lẽ không tệ?”
“Hừ…lúc trước ta tin tưởng ngươi mười phần, từ sau hôm qua liền không còn sót lại chút gì.” Bạch U Cơ nguýt yêu Khương Thần mấy cái, bộ dáng tựa như không bằng lòng với câu trả lời của hắn.
Lại nói, hai người vẫn một mực nằm im trên giường, bên trên đắp lấy một cái chăn mỏng, không gian tựa hồ rất là ấm cúng. Một bên Khương Thần dùng tay làm gối kê cho Bạch U Cơ gối lên, một bên thì Bạch U Cơ dùng đôi chân ngọc của mình quặp chặt lấy một bên chân hắn. Cả hai đều ôm nhau rất tình cảm.
“Không có khoa trương thế a. Ta rất giữ chữ tín đấy.”
Nghe thấy Khương Thần nói vậy, sắc mặt Bạch U Cơ chợt biến đỏ. Thanh âm kiều mị khẽ vang lên trong cổ họng:
“Như vậy…tay ngươi đang đặt ở đâu kia?”
Khương Thần thoáng chút giật mình, thời điểm nhìn lại đã thấy tay phải của mình đặt lên bầu ngực sữa phổng phao của Bạch U Cơ từ lúc nào. Cảm giác chân thực đến từng đầu ngón tay, Khương Thần thậm chí còn khẽ bóp bóp vài cái sau đó mới cười khan nói:
“Cái tay này quả thật hư hỏng, vậy mà dám phản bội ta. Ta vốn đã ra lệnh cho nó không được sờ mó lung tung, bất quá nó chính là không nghe lời như vậy.”
“Ngươi…ngươi…ngươi lưu manh…”
“Ha ha…phải, ta chính là một tên lưu manh nha.” Khương Thần cười lớn một tiếng, vẻ mặt hiện ra gian xảo.
Chỉ thấy hắn càng tăng thêm lực ở bàn tay, ngực sữa mềm mại co dãn của Bạch U Cơ lập tức bị hắn làm cho biến dạng. Một đạo thanh âm rên rỉ yêu kiều từ trong cổ họng Bạch U Cơ khẽ phát ra khiến cho máu nóng trong cơ thể Khương Thần chậm rãi bùng phát.
“Ngươi…không được hồ nháo.”
Dường như cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng gấp gáp của Khương Thần phả vào mặt, Bạch U Cơ không khỏi đỏ mặt, quát lạnh:
“Ta sẽ tức giận.”
“Sư tỷ…hôm qua ngươi nói những lời này thì ta còn tin a, thế nhưng hiện tại…hắc hắc…”
Khương Thần không chút sợ hãi mà cười nói. Chỉ thấy tay trái đang được giai nhân gối đầu lên lúc này khẽ gập lại, đem đầu nàng kéo lại gần. Một nụ hôn dài cứ thế được trao lên môi nàng. Phía dưới, tay phải của Khương Thần cũng chậm rãi từ dưới đi lên luồn qua y phục của nàng mà cởi bỏ tiểu bạch yếm nhỏ xinh. Đôi ngọc phong sung mãn được giải khai giống như muốn phá lớp y phục mỏng manh mà bay ra ngoài.
“Ưm ~”
Miệng bị Khương Thần khóa chặt, Bạch U Cơ chỉ có thể khẽ giãy dụa một hồi, cuối cùng cũng không thể làm gì, lựa chọn nằm im trong lòng hắn. Khuôn mặt nàng lúc này đỏ bừng như táo chín, một đôi mỹ mâu mê ly chậm rãi khép hờ nhìn thẳng vào đôi mắt của Khương Thần.
Đôi môi chậm rãi mở ra tiếp đón đầu lưỡi của Khương Thần tiến vào khám phá, thỉnh thoảng cổ họng của nàng lại phát ra từng thanh âm rên rỉ theo nhịp xoa nắn của Khương Thần khiến cho máu nóng trong người hắn càng bùng phát. Chỉ là lần này Khương Thần đã tận lực khống chế không để cho tà hỏa xâm chiếm lí trí cho nên cũng không đến mức mất kiểm soát như tối qua.
“Ân…Thần…nhẹ…nhẹ nhàng một điểm.”
Dừng lại một nhịp, Bạch U Cơ dùng một đạo thanh âm như muỗi kêu khẽ nỉ non. Bên kia Khương Thần biết được nàng đã ngầm chấp nhận cho hành động của bản thân, chính vì thế nội tâm liền giống như nở hoa. Khẽ gật đầu một cái, hắn lại một lần nữa nâng tay trái di chuyển đầu của nàng gần về phía mình, tiếp tục khóa lại môi hồng của giai nhân.
Tay phải sau một phen nghịch ngợm gò bồng sung mãn liền chậm rãi theo vòng eo của nàng di chuyển xuống phía dưới. Qua một lớp quần mỏng, Khương Thần có thể cảm nhận được đồn bộ của Bạch U Cơ mềm mại co dãn đến mức nào. Chỉ khẽ chạm vào thôi hắn cũng có thể cảm nhận được cả bàn tay mình bị bao phủ bởi một loại cảm giác mềm mại đàn hồi. Loại cảm giác này ngày hôm qua hắn vẫn là chưa được thể nghiệm qua đấy. Trong lòng thầm nghĩ một tiếng yêu tinh, Khương Thần sau đó liền chậm chậm giải khai chiếc quần mỏng của Bạch U Cơ.
“A~”
Phía trên, Bạch U Cơ nhận ra hành động lớn mật của Khương Thần, một tiếng rên khẽ khẽ yêu kiều phát ra từ trong cổ họng, mắt hạnh mở ra khẽ trừng mắt với Khương Thần. Lúc này, Khương Thần cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái sau đó lưỡi mềm lại tiến quân thần tốc cuốn nàng quay trở lại với cảm giác mê ly.
Bàn tay không chút ngoan ngoãn xoa nắn bờ mông nảy nở, thỉnh thoảng ngón tay lại lượn qua khe mông khiến cho Bạch U Cơ không khỏi khẽ run rẩy một hồi.
Cảm nhận được thân thể giai nhân nhạy cảm, Khương Thần khẽ mỉm cười trong bụng. Bạch U Cơ quả thật là vưu vật mê người, không những nhan sắc đẹp đẽ, thân thể quyến rũ gợi tình, mà chính bản thân nàng cũng là nhạy cảm như vậy. Chỉ cần khẽ chạm vào thôi liền có thể khiến cho nàng run rẩy từng nhịp.
Lúc này, bàn tay sau một phen mân mê mông tròn mềm mại của Bạch U Cơ thì lại chuyển qua vùng bụng phẳng mượt mà của nàng, cuối cùng dừng lại ở địa phương thần bí nơi phòng bị tối cẩn mật của Bạch U Cơ. Địa phương như thế ngoại đào viên có hang động, có bụi cây còn có cả ngọc dịch tuôn chảy.
“A ~” Bạch U Cơ khẽ rên nhẹ một tiếng, thân thể không khỏi khẽ run lên một nhịp. Khuôn mặt nàng lúc này đỏ bừng, có cảm giác không nói nên lời. Khó khăn lắm, nàng mới giãy dụa ra được từ trong run rẩy mà phát ra mấy tiếng:
“Thần…đừng nhìn…”
Khương Thần khẽ nở nụ cười tà mị, một cái phất tay, chiếc chăn mỏng rộng lớn lập tức bay lên sau đó trùm kín hai người. Bên trong chăn, Khương Thần sớm đã đem y phục của Bạch U Cơ giải khai. Ôm cỗ thân thể mềm mại tưởng như không xương trong lòng, hắn có cảm giác bản thân giống như đã nắm cả thiên hạ trong tay.
Không phải cảm giác giống như mà là chắc chắn hắn đang nắm cả thiên hạ trong tay. Chẳng phải được ôm ấp người mình yêu thương chính là có cả thế giới đó sao?
Lại nói, sau khi đem chăn trùm kín, Khương Thần lại tiếp tục công việc dang dở. Một bên ôm hôn Bạch U Cơ một bên bắt đầu đưa tay thăm dò khe rãnh thần bí đang tràn đầy ngọc dịch của đối phương.
Một ngón tay chậm rãi vươn ra sau đó bắt đầu mân mê tiến vào bên trong hang động, thân thể Bạch U Cơ thuận thế khẽ run lên một nhịp, bụng khẽ ưỡn ra, ngón tay Khương Thần vì thế tiến vào sâu hơn một chút.
Một nửa ngón tay tiến vào, Khương Thần lại chậm rãi rút ra sau đó lại tiếp tục vuốt ve bộ vị tư mật kia một cách nhẹ nhàng. Ra vào khoảng vài lần như vậy với nhịp độ nhanh dần, thân thể Bạch U Cơ nóng ran lên, mà lưỡi mềm trong miệng nàng cũng cứng dần. Cuối cùng, hai chân nàng dang ra sau đó quặp chặt lấy Khương Thần, đôi tay cũng là níu lấy y phục của hắn thật chặt. Đôi mắt nhắm nghiền, cả thân thể khẽ run lên hai cái.
Lúc này, Khương Thần rõ ràng có thể cảm nhận được sơn cốc thần bí của nàng tuôn trào ra một tầng ngọc dịch trơn bóng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười đắc ý, thanh âm trầm trầm bình đạm khẽ vang lên:
“Sư tỷ, cảm thấy thế nào…?”
Bạch U Cơ không đáp, nàng lúc này vẫn đang nhắm nghiền hai mắt tận hưởng cảm giác thư sướng mà ngón tay Khương Thần vừa mới đem lại. Khuôn mặt yêu kiều đã bớt đỏ, thay vào đó là một sự thư thái nhẹ nhẹ. Chỉ là nàng lúc này hai tay vẫn níu chặt lấy vai hắn, đôi chân ngọc vẫn quặp chặt lấy chân của hắn, thân thể khẽ run run.
Chợt, nàng ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Khương Thần, đôi mắt mê ly giống như không có thần trí. Một đạo thanh âm nỉ non giống như sắp khóc khẽ vang lên trong cổ họng của nàng không khỏi khiến cho Khương Thần sững người:
“Một…một lần nữa được không?”