Người đăng: meomeo14311
Sau khi Cao Bình dẫn Khương Thần rời đi, thanh âm của Lương trưởng lão vẫn còn khẽ truyền vào tai hắn:“Đánh người tốt nhất nhẹ tay một chút, nếu như làm chết người, ta cũng không xử lý được.”
“Tuân lệnh Lương trưởng lão.” Cao Bình khẽ nói.
Sau khi dẫn Khương Thần đi một vòng quanh khu mỏ, Cao Bình dẫn hắn trở lại vị trí cũ để hắn kiến thức một chút cái gì gọi là trăm roi bay mua, huyết nhục mơ hồ.
Đối với chuyện này, Khương Thần xem qua không có phản ứng gì, thế nhưng hắn cũng có chút thương hại đối với vị đệ tử ăn trộm Hỗn Nguyên Thạch đang bị hành hình kia.
Cao Bình này quả thật ác độc, người ta bị đánh gần chết rồi vẫn không chịu buông tha, thẳng tới đầy đủ năm trăm roi khiến cho huyết nhục rơi vãi, thân thể không còn nguyên vẹn mới dừng lại.
Sau khi tra tấn tên đệ tử kia để thị uy với các đệ tử khác, Cao Bình cho người dìu người nọ trở về tiền trang chuẩn bị chạy chữa cho đối phương. Những đệ tử phụ trách đào mỏ lúc này tự động quay về vị trí của mình.
Khương Thần được Cao Bình dẫn tới một không gian khá chật hẹp. Bên trong chỉ có chăn đệm và ba người đang nằm dưới đất. Xem ra đây chính là nơi sinh hoạt trong một tháng tới của hắn.
Cao Bình nhìn Khương Thần lạnh lùng nói:
“Ngươi vào đây! Đây là chỗ ở của ngươi cho tới khi kết thúc trách phạt.”
“Trần Thiên, mọi quy củ ở đây ngươi dạy dỗ hắn cho biết nhé.”
Lời phía sau là Cao Bình muốn ám chỉ cho một gã thanh niên đang nằm bò trên mặt đất nghe. Thấy Cao Bình phân phó, người thanh niên tên Trần Thiên kia lồm cồm bò dậy đáp ứng.
Cao Bình không nói gì nữa, xoay người rời đi. Trước khi rời đi còn ném cho Khương Thần ánh mắt chán ghét.
Trần Thiên sau khi bò dậy liền đưa tay lau lau khuôn mặt nhem nhuốc. Mặc dù khuôn mặt hắn lúc này bị vấy bẩn bởi bùn đất thế nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy hắn là một người thanh niên có diện mạo anh tuấn. Bởi vì lao động nặng nhọc dưới hầm mỏ cho nên thân thể người này cũng tính là rắn chắc. So với Khương Thần trông như công tử bột, Trần Thiên to cao hơn rất nhiều.
Trần Thiên nhìn Khương Thần nở một nụ cười thân mật xã giao, thế nhưng dường như hắn cũng không có ý định làm quen thân sơ với Khương Thần, chỉ thấy hắn nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Trần Thiên dẫn Khương Thần đi tiếp nhận công cụ đào Hỗn Nguyên Thạch. Sau khi giảng giải cho hắn cách sử dụng, cách đào khoáng cùng một số quy củ của khu mỏ này một phen liền dẫn Khương Thần trở lại thạch động.
Quy củ trong mỏ Hỗn Nguyên Thạch này cũng rất đơn giản, chẳng cần biết ngươi dùng cách nào, mỗi ngày chỉ cần nộp một khối Hỗn Nguyên Thạch trung phẩm hoặc một trăm khối Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm liền đạt tiêu chuẩn. Nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, tùy theo hạn mức có thể bị cắt giảm phần cơm hoặc không có cơm ăn.
Đấy là quy củ dành cho những đệ tử tới đây chấp nhận hình phạt. Đối với đệ tử tới đây vì chức vụ, yêu cầu của bọn họ thấp hơn một chút.
Đối với nguyên giả bọn hắn mà nói, cắt cơm không phải việc quá quan trọng. Bọn họ vốn có thể nhịn không ăn gì vài ba ngày cũng không có chuyện. Chẳng qua định mức thiếu hụt của ngày hôm nay sẽ cộng thêm gấp bội nếu như ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa tiếp tục thiếu hụt.
Để tránh tình trạng này xảy ra, tông môn liền đề ra quy định, nếu như trong vòng ba ngày không hoàn thành định mức, sẽ dựa theo số thiếu hụt mà quyết định trừng phạt.
Ví dụ như đối với đệ tử tới chấp hành nhiệm vụ, nếu như thiếu hụt quá nhiều định mức, thời điểm trở về tông môn hoàn thành chức vụ sẽ bị đánh giá kém, phần thưởng sẽ bị trừ đi.
Đối với những đệ tử tới đây để chịu phạt, nếu như thiếu hụt định mức số lượng lớn sẽ phải ở lại mỏ để hoàn thành định mức mới được tha bổng.
Trường hợp ăn trộm hoặc hấp thu Hỗn Nguyên Thạch ở mỏ nếu như bị phát hiện, vậy kết cuộc liền giống như nam tử vừa rồi.
Những quy củ này Trần Thiên chỉ nói một lần Khương Thần liền dễ dàng ghi nhớ. Hắn tự có phương pháp đào Hỗn Nguyên Thạch do vậy hoàn toàn không sợ chuyện không hoàn thành định mức.
Thứ hắn đang nghĩ tới hiện tại đó là làm cách nào để âm thầm hấp thu Hỗn Nguyên Thạch trong mỏ mà không bị phát hiện.
Mặc dù hiện tại hắn chưa cần thiết phải sử dụng nhiều Hỗn Nguyên Thạch thế nhưng thời điểm tương lai, hắn tất nhiên sẽ phải cần rất nhiều.
Đồng thời, trong suy nghĩ của Khương Thần, ngựa không ăn cỏ đêm sẽ chẳng bao giờ béo tốt, người không ăn tiền phi nghĩa sẽ chẳng bao giờ giàu nổi. Bất quá, Khương Thần vẫn còn có chút đắn đo bởi lẽ hắn vẫn chưa biết được pháp bảo kiểm tra trong miệng Cao Bình trông như thế nào.
Lại nói lượng tài nguyên mà La Chinh đưa cho Khương Thần để tu luyện đến Nguyên Khí Cảnh kì thực đối với hắn chỉ có thể tu luyện tới Nguyên Thể Cảnh trung kì là cao nhất. Bởi lẽ công pháp tu luyện của hắn không phải tầm thường, Hỗn Nguyên Chi Khí trong người vì thế so với người khác sẽ khác biệt rất nhiều. Muốn tăng trưởng tu vi sẽ cần nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí hơn người khác.
Ngày tiếp theo, Khương Thần phát hiện, người ở đây đều sẽ không quản tới người khác. Bọn họ rất ít khi nói chuyện phiếm với nhau. Khương Thần bám theo ba người Trần Thiên tiến nhập vào trong hầm mỏ.
“Đứng nhìn đông ngó tây cái gì. Mau vào trong làm việc đi.” Một vị nam tử canh gác ở cửa hầm mỏ nhìn thấy Khương Thần vẫn còn đang nhìn ngó xung quanh, lúc này sắc mặt hiện lên vẻ bất thiện, quát lên một tiếng.
Trên thực tế, Cao Bình chỉ quản lý sự vụ ở bên ngoài. Hắn không muốn chui vào hầm mò, do vậy mới ủy thác cho đệ tử tới làm chức vụ nhận nhiệm vụ canh gác.
Đệ tử nhận chức vụ đáng lẽ phải làm việc khổ sai, hiện tại chỉ việc đứng canh gác hầm mỏ, làm sao lại không lựa chọn đây. Sau đó Cao Bình liền đưa ra một quy tắc, kẻ nào giao cho hắn năm trăm Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm sẽ được làm giám công canh gác cửa hầm.
Tất nhiên loại chuyện này đối với đám đệ tử có tiền quả là chuyện tốt. Mất chút Hỗn Nguyên Thạch này đối với bọn chúng cũng không đáng bao nhiêu, lại có thể không phải làm việc nặng nhọc.
Việc này ban đầu vấp phải sự phản đối kịch liệt của các đệ tử, thế nhưng sau cùng vẫn bị Cao Bình đè ép xuống.
Dù sao loại người có thù tất báo như Cao Bình, các đệ tử không ai dám đắc tội cả.
Lại nói, tên giám công canh cửa hầm này trong tay cầm theo một chiếc gương đồng, trước khi mỗi người tiến nhập vào trong mỏ Hỗn Nguyên Thạch, người này đều sẽ cầm lấy gương chiếu chiếu vài lần.
Khương Thần từ xa đã nhìn thấy việc này, hắn đoán có lẽ đây là pháp bảo kiểm tra giống như lúc trước Cao Bình đã nhắc tới. Chỉ là hắn thắc mắc không biết pháp bảo kia rốt cuộc dùng thứ gì để có thể kiểm tra được Hỗn Nguyên Thạch đã bị hấp thu.
“Người kế tiếp.” Giám công lạnh lùng nhìn Khương Thần nói.
Hắn thấy Khương Thần rất lạ mặt, dường như là người mới. Bởi vậy cho nên mới cao giọng như vậy để thị huy.
Nhìn xem, khuôn mặt trắng trẻo non nớt kia, làn da nõn nà như thế này, chắc chắn là công tử bột nhà thế gia nào đó tới tông môn học tập, cuối cùng bị điều tới đây.
Đối với loại công tử bột như thế này, hắn chính là ghét cay ghét đắng.
Bản thân hắn vốn không phải công tử thế gia gì, toàn bộ tài sản đều dựa vào tự thân gom nhặt, bởi vậy nhìn những tên thiếu gia mặt trắng này hắn rất ư ghét bỏ.
Thời điểm Khương Thần bước qua, từ gương đồng phát ra một đạo ánh sáng chiếu thẳng lên người hắn. Trong phút chốc đó, hắn có cảm giác toàn bộ bản thân bị người khác nhìn qua một lượt.
Ngẫm lại loại cảm giác này một chút, rốt cuộc hắn hiểu ra nguyên lý của chiếc gương đồng kia.
Gương đồng kia chắc chắn là một món pháp bảo sử dụng tinh thần lực để kích hoạt. Nhờ có tinh thần lực mẫn cảm, nó có thể đo được độ chênh lệch Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể mỗi đệ tử, từ đó phát hiện ra có kẻ nào lén hấp thu Hỗn Nguyên Thạch hay không.
Nếu như lén hấp thu một hai khối thì không sao, hấp thu số lượng lớn nhất định sẽ bị phát hiện.
Phát hiện ra ăn cắp Hỗn Nguyên Thạch lại càng dễ. Đệ tử vào mỏ khai thác vốn không được mang trữ vật giới chỉ, nếu như muốn ăn cắp Hỗn Nguyên Thạch chắc chắn sẽ để lại dấu vêt.
Lúc này, Khương Thần bước vào trong mỏ quặng. Mỏ quặng bởi vì khai thác gần như hoàn toàn khu vực vòng ngoài cho nên phải xuống tận sâu dưới lòng đất mới có thể đào quáng. Do đó nơi này ánh sáng không phải quá tốt.
Nếu như người nào mới tiến vào nơi đây lần đầu nhất định sẽ có cảm giác không quen thuộc.
Khương Thần hắn cũng phải mất một khoảng thời gian tập trung tinh thần mới có thể thích ứng được với bóng tối.
Chưa qua bao nhiêu lâu, từ sâu bên trong đường hầm tối om đã bắt đầu phát ra thanh âm có người nhặt được Hỗn Nguyên Thạch.
Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu ngao ngán. Nếu như cứ đâm đầu vào đào khoáng mà không có chút thủ thuật, chắc chắn sản lượng sẽ không quá cao.
Đột nhiên hắn phát hiện ra trên vách đá trong mỏ quặng này có tản mát một chút ánh sáng vụn vặt. Dường như chính thứ này đã khiến cho mỏ quặng vốn tối đen như mực có thể có chút ánh sáng lờ mờ.
Đây là ánh sáng gì?
Khương Thần đột nhiên cảm thấy loại ánh sáng này có chút lạ lẫm. Hình như hắn chưa được gặp loại vật liệu tạo ra loại ánh sáng này bao giờ.
Đi thêm vài bước vào sâu bên trong, ánh sáng càng lúc càng nhiều, bốn vách tường xung quanh bừng sáng, ngay cả mặt đất dưới chân cũng giống như một con đường trải đầy ánh sáng rực rỡ.
Khó trách không một ai phàn nàn không đủ ánh sáng.
Có loại ánh sáng kì dị này chiếu tới, so với ban ngày không kém hơn là bao nhiêu.
Khương Thần đi tới gần mới phát hiện không ngờ đây chính là huỳnh thạch. Loại tài liệu này nếu như để tự nhiên sẽ phát ra ánh sáng. Nếu như con người chủ động sắp đặt thì sẽ không phát sáng. Hiển nhiên ánh sáng trong mỏ này hoàn toàn là tự nhiên mà không phải do con người sắp đặt.