Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, sau một hiệu lệnh của Tống Viễn Đình, sáu vị Nguyên Khí Cảnh của Tinh Nguyệt Vương Triều lập tức rút ra vũ khí, dùng tuyệt học của bản thân lao tới Khương Thần.



Các loại nguyên thuật đủ mọi màu sắc phóng ra khiến cho không gian trong thoáng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.



Chỉ thấy Khương Thần vẫn đứng im một chỗ, trên người xuất hiện một vòng quang mang màu xanh lục. Quang mang này sau khi xuất hiện liền trực tiếp khiến cho trận pháp khuấy động.



Chỉ thấy vòng quang tráo bao phủ bên ngoài lúc này càng sáng rực lên, mấy tôn mộc nhân bên ngoài kia cũng là phun ra nuốt vào càng nhiều năng lượng màu xanh.



Ầm ầm ầm ầm!!!



Sáu đạo nguyên thuật hung bạo vừa đến, toàn bộ lục quang vờn quanh thân thể Khương Thần được trận pháp gia trì thêm lúc này đột nhiên chui xuống dưới đất. Ngay sau đó bốn đạo dây leo khổng lồ thân to như thân người từ đại địa chồi lên đem Khương Thần bao phủ thành một cái kén.



Kén dây leo vô cùng vững chãi, sáu đạo nguyên thuật sắc bén kia đánh lên ngoại trừ khiến cho nó rung lắc dữ dội cùng với xuất hiện đôi phần bị xé rách, còn lại Khương Thần ở bên trong hoàn toàn được bảo vệ, mảy may không một vết thương.



Thời điểm sáu người nọ thối lui, toàn bộ dây leo mới tự động rút trở lại mặt đất. Mặt đất lúc này chỉ còn lại bốn chiếc lỗ sâu hoắm chứng tỏ sự tồn tại của bọn chúng vừa nãy.



Một kích sáu người thất bại, ai nấy sắc mặt đều hiện lên vẻ ngưng trọng. Vương triều bọn họ mặc dù có trận pháp sư thế nhưng bọn họ cũng đã lâu rồi chưa thấy người kia ra tay, chưa bao giờ được chứng kiến uy lực của một trận pháp chân chính.



Hiện tại rốt cuộc đã được biết sự kinh khủng của trận pháp sư. Ai nấy đều có cảm giác muốn chùn lại bước chân.



Quả nhiên truyền miệng trong dân gian không bao giờ là sai, đấu pháp với trận pháp sư tốt nhất là đánh bại hắn trước khi hắn kịp thời xây dựng xong trận pháp. Bằng không người bại chính là ngươi.



Tống Viễn Đình nhìn thấy sáu người bại lui, lúc này sắc mặt cũng có chút âm trầm. Hắn không xác định được việc Khương Thần xây dựng trận pháp vây nhốt bọn họ đã phá bỏ luật công kích giữa Nguyên Hồn Cảnh hay chưa, bởi vậy cho nên cũng chưa dám cho Nguyên Hồn Cảnh tới công kích Khương Thần. Chính vì thế cho nên hiện tại hắn cảm giác có chút tiến thoái lưỡng nan.



Phía bên Khương Thần, sau khi thu lại thủ đoạn, ngoài mặt mặc dù vẫn duy trì một vẻ bình đạm thế nhưng tay trái chắp sau lưng lại khẽ run run.



Một chiêu vừa rồi hắn đã phải huy động rất nhiều lực lượng để điều khiển trận pháp chống lại hợp kích của sáu Nguyên Thể Cảnh, hiện tại lại phải duy trì trận pháp vây nhốt, tinh thần lực đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức.



“Giang ca, ta có đề nghị như thế này.” Tống Viễn Đình hướng về phía Tống Giang khẽ nói thầm.



Tống Giang vốn nhìn thấy sáu người phe mình một kích thất bại, nội tâm có chút tức giận, hiện tại sau khi nghe chủ ý của Tống Viễn Đình, ngược lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.



Đoạn, chỉ thấy hắn phân phó mười tám vị Nguyên Hồn Cảnh phân bố ra các vị trí xung quanh trận pháp mà đối mặt với bọn họ chính là mười tám tôn mộc nhân đang phun ra nuốt vào lục quang duy trì đại trận.



Nhìn thấy cử động của đám người này, sắc mặt Khương Thần thoáng hiện một tia trầm trọng. Một tia trầm trọng này người bình thường rất khó có thể phát giác ra, thế nhưng dưới con mắt tinh anh của Tống Viễn Đình, hắn đã nhận ra điểm đó. Khóe miệng người này khẽ nhếch, thanh âm mang theo vẻ vui mừng quát lên:



“Tất cả mọi người dùng toàn lực oanh kích trận pháp phía trước mặt. Sáu Nguyên Khí Cảnh hợp kích tấn công một lần nữa.”



Dứt lời, hắn là người dẫn đầu tung ra sở học của bản thân hướng về phần trận pháp trước mặt ra sức oanh kích.



Ầm…ầm…ầm…



Từng đạo thanh âm nổ vang vang lên, mười tám người lần lượt công kích lên mười tám vị trí mộc nhân bên ngoài trận pháp, mà bên kia sáu vị Nguyên Khí Cảnh dường như cũng hiểu được ý định của Tống Viễn Đình, sắc mặt ai nấy lại hiện lên vẻ hung ác hướng tới Khương Thần một lần nữa tung ra sở học.



“Kẻ này…”



Khương Thần liếc nhìn Tống Viễn Đình vừa công kích trận pháp vừa không ngừng chỉ huy mười bảy người còn lại, sắc mặt cũng đã không giữ được vẻ tự nhiên.



Trận pháp bị công kích, trước mặt lại là sáu đạo khí tức cường hãn hướng tới, với thực lực của hắn hiện tại muốn phòng thủ được cũng là quá sức.



“Xem ra lại cần một hồi gắng sức a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phương hướng vừa rồi Bạch U Cơ đào tẩu, miệng khẽ nhếch lên: “Ài…phải gắng sức…phải gắng sức.”



Dứt lời, khí thế trên người hắn đột nhiên thay đổi. Tinh thần lực trên người tỏa ra hướng về phía mười tám tôn mộc nhân kia điều khiển bọn chúng thay đổi phương hướng cung cấp năng lượng cho đại trận khiến cho mười tám vị Nguyên Hồn Cảnh nhất thời rối loạn đội hình.



Thừa dịp này, Khương Thần ấn niệm pháp quyết, bốn hố đen dưới chân lúc này chỉ chui ra hai gốc dây leo to lớn đem thân thể hắn bao bọc, bảo vệ.



Xoẹt…



Một đạo kiếm quang vạch phá không gian chém tới, ngay sau đó, thanh âm dây leo bị chém đứt vang lên. Bốn dây leo có thể dễ dàng phòng ngự trước sáu người thế nhưng hiện tại hai đạo dây leo thậm chí một chiêu cũng không đỡ được. Thân ảnh Khương Thần nhất thời lộ ra trước mắt mọi người. Ngay sau đó, năm đạo nguyên thuật còn lại nối đuôi nhau giáng xuống.



Oanh!!!



Một trận bạo tạc so với hàng chục đạo Hỏa Bạo Phù còn mạnh hơn nổ ra, tại vị trí mà Khương Thần đứng lúc này đã hình thành một màn khói lửa khủng bố.



Khói đen dày đặc cùng đất đá bắn lên tung tóe thế nhưng vẫn bị trận pháp ngăn cản khiến cho không gian bên trong trận pháp nhất thời trở nên lộn xộn, chướng khí mịt mù.



“Hắn chết chưa?” Một người nhìn về màn khói lửa trước mắt, không nhịn được khẽ hỏi.



“Ngươi bị ngu sao? Hắn nếu chết rồi làm sao trận pháp vẫn còn đây.” Đồng đội của người kia đưa ánh mắt khinh bỉ khẽ bĩu môi.



“Hừ…Vậy liền tiếp tục công kích, công kích đến bao giờ hắn bị đánh văng ra thì thôi.”



“Được…lên một lần nữa.”



Sáu người không hẹn mà cùng một lần nữa thôi động Hỗn Nguyên Chi Khí bắt đầu bày ra nguyên thuật đắc ý của bản thân. Cả sáu đạo thân ảnh cùng hướng về phía màn khói lửa mà họ cảm nhận được khí tức của Khương Thần còn đang tồn tại kia, chuẩn bị oanh kích.



Bên ngoài, mười tám vị Nguyên Hồn Cảnh cũng đã tìm lại vị trí của mười tám tôn mộc nhân, tiếp tục ra sức oanh kích.



Mà lúc này Tống Giang cũng đã thay thế vị trí của Tống Viễn Đình để người sau có cơ hội điều tiết đội hình.



Tống Viễn Đình có chút rảnh tay, hắn nhìn về phía màn khói lửa kia, vẻ mặt hiện lên chút an tâm. Thế nhưng cảm giác an tâm này xuất hiện chưa được bao lâu, sắc mặt trong chớp mắt liền cứng ngắc.



Tại nơi kia, một đoàn hỏa diễm bắt đầu từ trong khói lửa bắt đầu phun ra hướng tới sáu vị Nguyên Khí Cảnh giống như chuẩn bị cắn nuốt.



Một đạo thanh âm thâm sâu từ trong màn khói lửa mù mịt kia chậm chậm vang lên:



“Các vị, nếu đã ép Khương mỗ đến bước này, vậy thì ta đành phải tiễn các ngươi một đoạn đường thôi.”



Thanh âm vừa dứt, một đạo hỏa trụ khủng bố trực tiếp từ dưới đất phóng lên. Sau khi xuyên thủng trận pháp, hỏa trụ này vẫn tiếp tục hướng về bầu trời đâm tới, thậm chí dùng mắt thường khó có thể tìm thấy điểm cuối của hỏa trụ kia.



Ngay sau khi hỏa trụ phóng ra, màn khói lửa mù mịt biến mất, thay vào đó là một vùng hỏa diễm màu vàng kim hiện ra. Trung tâm nơi đó chính là Khương Thần, lúc này quần áo đã cháy xém, mà tay phải vốn băng bó lúc này đã lộ ra một nửa, một nửa cánh tay màu đỏ như máu, bộ dáng như phải bỏng xuất hiện.



Mà hỏa trụ vọt lên giải phóng một cỗ xung lực cực kì khủng bố. Cỗ xung lực này thổi quét qua khiến cho sáu đạo nguyên thuật bị đánh tan. Sáu Nguyên Khí Cảnh cũng thuận theo đó mà bị đánh lui trở về sau.



Thời điểm này, bất kể hơn hai mươi người bên trong trận pháp hay là vô số người bên ngoài đang quan chiến kia đều hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh đang đứng giữa phiến hỏa diễm đang không ngừng khuếch trương kia.



“Hắn là song thuộc tính…”



“Vừa rồi là mộc thuộc tính, hiện tại là hỏa thuộc tính. Người này không nghĩ tới lại là nguyên giả song thuộc tính a. Thật khủng bố.”



Những người nhận ra Khương Thần sử dụng hai loại thuộc tính lúc này bắt đầu kinh hô. Mà loại tin tức này cũng dần hướng về những người chưa biết đến phát ra.



Song thuộc tính rất hiếm gặp, có thể nói là cả ngàn người vạn người mới ra một người. Chính bởi vì vậy cho nên khi biết Khương Thần là song thuộc tính, ai nấy đều vừa thán phục lại vô cùng sợ hãi.



Thán phục trước một thiên kiêu mà sợ hãi chính là trước một vị cường giả trong tương lai.



Lại nói, bên trong trận pháp lúc này, sáu vị Nguyên Khí Cảnh bị đánh cho thối lui. Sắc mặt ai nấy nhìn về phía hỏa diễm đang không ngừng khuếch trương kia đều hiện lên vẻ kinh khiếp.



Một cỗ hơi thở cường đại từ trong cơ thể Khương Thần bùng phát mà ra. Không gian xung quanh dùng cảm nhận của người thường có thể biết nó đang nóng lên một cách nhanh chóng.



“Chuyện…hắn đây là có chuyện gì?”



“Giống như đang sử dụng bí pháp.”



“Không đúng, vừa rồi hắn là mộc thuộc tính a. Hiện tại làm sao lại sử dụng được hỏa diễm?” Một người trong số họ giật mình khẽ hỏi.



Song thuộc tính?



Đáp án không hẹn mà cùng hiện ra trong đầu mỗi người. Bấy giờ ai nấy nhìn Khương Thần đã giống như nhìn quái vật.



“Mau chóng công kích hắn không cho hắn hoàn thành bí pháp, bọn ta phá trận pháp.” Tống Viễn Đình hét lên một tiếng thúc giục. Sáu vị Nguyên Khí Cảnh mặc dù sợ hãi thế nhưng vẫn phải liều chết xông tới.



Phía bên kia, chỉ thấy Khương Thần chậm rãi đem phần băng bị nới lỏng từ trước đó dần dần cởi ra. Bên trong lớp băng có khắc họa đầy những phù văn với đủ mọi loại màu sắc cùng hình thù kì quái.



Hóa ra toàn bộ lớp băng này đều là vẽ lên phù văn, mà loại phù văn tối nghĩa kia dường như để phong ấn thứ nặng lượng gì đó rất kinh khủng. Bởi lẽ mỗi một lần băng bị xé mở, người ta có thể cảm nhận được không khí ngày càng nóng lên, mà hỏa diễm khuếch trương ra cũng càng rộng.



“Vốn định trải qua một thời gian mới đem nguồn năng lượng này cắn nuốt, vạn phần không ngờ lại phải sử dụng tại nơi này.” Khương Thần chậm chậm tháo bỏ băng tay, thanh âm lạnh lùng khẽ vang lên.



Đoạn, hắn hướng về phía sáu người đang lao tới, miệng nở nụ cười hiền lành, hai mắt khẽ híp lại:



“Ta cũng chưa thực sự kiểm soát được nó. Vì vậy các ngươi nên cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK