Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Khương Thần cùng Âu Dương Trác giao phong một hiệp ngắn ngủi sau đó liền tách ra, mà một câu trào phúng của Khương Thần cũng thuận thế vang lên khiến cho Âu Dương Trác xanh mặt.



Vừa rồi vì bất ngờ với đấu pháp liều mạng của Khương Thần mà Âu Dương Trác đã lựa chọn thối lui một bước, không ngờ đối phương lại dựa vào đó để chế giễu mình, quả thật là đáng giận.



Lúc này, bốn mắt tiếp xúc tại không trung, hỏa diễm cùng lôi điện lóe sáng cả một vùng sân rộng. Thời điểm này mặc dù trời đã chuẩn bị nhá nhem tối thế nhưng đài tỷ võ có bố trí rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng, thành ra tuy bên ngoài mặt trời đã chuyển đỏ nhưng bên trong sân đấu vẫn sáng rực như ban ngày.



Bốn mắt gắt gao đối diện, không khí giương cung bạt kiếm như thế gần hai phút sau, một tiếng ho khan của Âu Dương Trác rốt cuộc vang lên đem không khí ngột ngạt hoàn toàn bạo phát.



Xuy!!!



Hai đạo Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hồn mang theo bóng người cơ hồ là đồng thời bạo bắn ra. Người bên ngoài mơ hồ chỉ nhìn thấy hai cái bóng, cuối cùng va chạm giữa sân giống như vẫn thạch mang theo lực đánh không thể so sánh bắt đầu va chạm.



Oành!!!



Một đạo thanh âm nổ vang, không khí xuất hiện chút ít rung chuyển. Giữa sân xuất hiện quang hoa lửa điện bắn ra tung tóe. Hai người Khương Thần, Âu Dương Trác lẫn nhau tách ra sau đó lại tiếp tục va chạm.



Thân hình lần lượt biến ảo, Âu Dương Trác sắc mặt nham hiểm thỉnh thoảng lại đem phong thuộc tính hòa lẫn vào công kích khiến cho tốc độ bộc phát bất ngờ, mấy lần khiến cho Khương Thần rơi vào hạ phong.



“Hai tên này vẫn đang thăm dò lẫn nhau…” Mộc Kiếm Thanh ngồi trên khán đài, vẻ mặt không chút ba động cảm xúc, khẽ nói: “Bước đầu Khương sư đệ có chút thất thế, tốc độ của Âu Dương Trác nhỉnh hơn một chút.”



“Ừ, thuộc tính của hắn là phong lôi, tốc độ đương nhiên sẽ nhanh hơn hỏa mộc của Khương sư đệ.” Hồng Ngọc Kiều cũng hơi chút khó nhìn, khẽ nói.



“Không hẳn. Nhưng Âu Dương Trác có một môn bộ pháp rất huyền diệu, nếu như Khương Thần không tu luyện bộ pháp, rất nhanh hắn sẽ rơi xuống hạ phong.” Mộc Kiếm Thanh trầm giọng, nói.



Hắn là người đã tỷ đấu cùng Âu Dương Trác cho nên đối với các loại thủ đoạn của Âu Dương Trác, hắn nắm tương đối rõ.



“Thập nhị, ngươi nói là sự thật?” Bạch U Cơ nghe thấy Mộc Kiếm Thanh nhận định như vậy, vẻ mặt cũng có chút lo được lo mất, khẽ nói.



“Ừm. Nhưng Bạch sư tỷ ngươi đừng lo. Dù cho Âu Dương Trác có thủ đoạn thông thiên cỡ nào, kết cuộc chắc chắn sẽ thua.” Mộc Kiếm Thanh cười nhạt. Hắn rất muốn nói so về thủ đoạn cùng độ cáo già thì Âu Dương Trác thua xa Khương Thần, chẳng qua lời nói vừa mới ra đến cổ liền thu ngược trở vào.



Dưới sân lúc này đã không còn xuất hiện hình bóng Khương Thần cùng Âu Dương Trác, nơi kia chỉ còn hai đạo thanh sắc thiểm điện cùng xích sắc hỏa diễm đang không ngừng đâm vào nhau từ bốn phương tám hướng. Mà mỗi lần va chạm, từng tia lửa điện đều bắn phá ra xung quanh khiến cho không khí dần nóng ran.



“Khương sư huynh, ngươi đã từng nghe đến bốn chữ duy khoái bất phá bao giờ chưa?”



Thanh âm của Âu Dương Trác bất chợt vang lên sau khi hai người va chạm một lần cuối cùng rồi tách ra. Mà vừa mới dứt câu, hắn liền chậm rãi thay đổi thế đứng, hai chân cũng mơ hồ xuất hiện chớp động.



“Ngược lại cũng có nghe qua.” Khương Thần cười nhạt nói.



“Vậy thì hiện tại ngươi sẽ được chứng kiến thế nào là thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.”



Âu Dương Trác đột nhiên quát lạnh một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí trên cơ thể lập tức bạo phát sau đó hướng tới hai chân mà dồn đến. Đạp mạnh một cái khiến cho sàn đá vỡ tung tóe, thân ảnh Âu Dương Trác hóa thành một tia thanh sắc thiểm điện hướng về phía Khương Thần bắn phá.



Tốc độ của Âu Dương Trác bộc phát bất ngờ khiến cho Khương Thần trở tay không kịp, còn chưa dựng lên phòng ngự thì thanh sắc thiểm điện đã đánh tới.



Oành!!!



Một đạo tiếng nổ vang lên, Khương Thần bạo lui vài bước. Đương lúc ổn định thân hình thì lại có tiếng xe gió rít lên, thanh sắc thiểm điện kia không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau tiếp tục lao tới.



Oành!!!



Oành!!!



Trên sân người ta có thể thấy Khương Thần đứng như trời trồng, bao phủ xung quanh là từng vòng từng vòng lôi điện không ngừng bắn phá.



“Đây chính là duy khoái bất phá!”



Thiểm điện liên tục chớp động, thanh âm của Âu Dương Trác cũng là vang vọng từng hồi. Chẳng qua vị trí của hắn liên tục thay đổi cho nên lúc thì tiếng của hắn xuất hiện nơi này, lúc lại ở nơi khác.



Bên trong vòng vây thiểm điện, Khương Thần cơ hồ bị tốc độ của Âu Dương Trác xoay như chong chóng. Nếu như không phải mộc thuộc tính của hắn có một chút khắc chế lôi điện cùng tính phòng ngự cao thì hắn đã bị đối phương làm cho bị thương.



“Kết thúc được rồi.” Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Trác lại khẽ vang: “Khương sư huynh, ngươi cũng không mạnh mẽ như ta nghĩ… xem ra là lo lắng quá xa rồi.”



Vừa dứt lời Âu Dương Trác vươn ra một quyền lao thẳng về phía Khương Thần toan tính một chiêu trấn sát đối phương.



Vốn tưởng rằng lần công kích này sẽ thuận lợi đè ép Khương Thần giống như những lần trước, thế nhưng không. Thời điểm Âu Dương Trác chuẩn bị vung quyền lao tới từ phía sau, Khương Thần giống như cảm nhận được mà quay lại, hỏa quyền của hắn mang theo nhiệt độ khủng khiếp cũng vươn ra chờ đợi đón đánh.



“Tốc độ của ngươi rất nhanh, thế nhưng còn xa xa mới đạt đến mức độ bất phá.”



Thanh âm hờ hững của Khương Thần chậm rãi vang lên. Mà hắn vừa dứt câu cũng là lúc song quyền va chạm.



Bành!!!



Rung động lần này so với những lần trước thì lớn hơn rất nhiều. Một tiếng nổ vang kéo dài, sàn đấu bốc lên khói lửa cùng lôi điện. Ở trung tâm người ta có thể cảm nhận được hai luồng lực lượng điên cuồng ma sát khiến cho không khí xuất hiện những gợn sóng nối đuôi nhau khuếch tán mà ra.



Vụt!!!



Từ khói lửa bắn ra hai đạo nhân ảnh một xích sắc một thanh lam đứng về hai góc sân. Cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn nhau. Nếu như ánh mắt Âu Dương Trác hiện lên một vệt đề phòng thì Khương Thần lại có chút hứng thú.



“Không nghĩ tới Khương sư huynh ngươi lại làm ra phản ứng nhanh như vậy. Ngươi theo kịp tốc độ của ta?”



Khương Thần hờ hững nhìn về phía Âu Dương Trác, sâu trong ánh mắt hiện lên một vệt khinh thường. Âu Dương Trác tự tin về tốc độ của mình thế nhưng có lẽ hắn không biết nhất cử nhất động của hắn đều không thoát khỏi tinh thần lực của Khương Thần.



Tuy tốc độ của Khương Thần có thể không nhanh bằng Âu Dương Trác thế nhưng hắn có thể dùng tinh thần lực để đoán biết được phương hướng công kích của đối phương, nhờ đó làm ra phản ứng kịp thời.



Một quyền đối quyền vừa nãy không phải Khương Thần có tốc độ nhanh mà là hắn có phản ứng nhanh. Trước khi Âu Dương Trác phát động công kích thì Khương Thần đã chủ động giáng một quyền về phía phương hướng mà hắn đoán đối thủ sẽ đánh tới, sự việc phía sau liền khiến cho mọi người nghĩ rằng tốc độ của Khương Thần bắt kịp được Âu Dương Trác.



Vôn Âu Dương Trác cũng tưởng Khương Thần vì bắt kịp tốc độ của mình mà bất ngờ, thế nhưng sau đó vị sư phụ thần bí trú ngụ trong cơ thể hắn liền truyền âm nhắc nhở:



“Đồ nhi, tên họ Khương kia tốc độ chậm hơn ngươi rất nhiều. Hắn sở dĩ có thể chống đỡ được đơn thuần là tinh thần lực linh mẫn có thể phán đoán ra công kích tiếp theo của ngươi mà ra tay trước. Hiện tại ngươi chỉ cần bỏ một chút thủ đoạn vào sau công kích, hắn dĩ nhiên sẽ bó tay chịu trói.”



“Ha, hóa ra là vậy.” Âu Dương Trác sắc mặt hiện lên vui vẻ: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.”



“Hừ, ngươi nếu như còn không thể đánh lại được hắn, vậy thì chỉ có thể trách vi sư nhìn nhầm người.”



“Sư phụ yên tâm…ta thắng chắc rồi.”



Âu Dương Trác khẽ nở một nụ cười tàn nhẫn, chỉ thấy hắn chậm chậm xoay chuyển bàn chân, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người lại một lần nữa truyền xuống khiến cho đôi chân của hắn hóa thành lôi cước.



“Ta vẫn chưa vận dụng đến phong thuộc tính, hắn đã không thể bắt kịp tốc độ, vậy thì làm sao có thể là đối thủ của ta?”



“Ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh sao? Nếu như công kích không trúng, vậy cũng chỉ là vô nghĩa.”



Đối diện phía bên kia khói lửa, Khương Thần chậm rãi thu lại nắm đấm, nét mặt hơi chút trầm xuống. Đối phương không chỉ có tốc độ nhanh mà lực công kích cũng rất mạnh. So về tốc độ tuy Khương Thần tu luyện Lăng Không Hư Bộ thế nhưng hắn cũng chỉ tu luyện sơ qua, tốc độ so với Âu Dương Trác này vẫn là kém hơn nhiều lắm.



Tên kia nói rằng duy khoái bất phá cũng có điểm đúng. Khương Thần nếu như không thể chạm vào đối phương vậy thì hắn cũng khó có thể chiến thắng. Dĩ nhiên đây chỉ là trên mặt lý thuyết, hiện tại Khương Thần không thiếu biện pháp đem Âu Dương Trác bắt giữ, chính vì thế hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng.



Xẹt xẹt!!!



Lại một lần nữa Âu Dương Trác hóa thành lôi điện hướng về phía Khương Thần oanh kích. Tốc độ lần này của hắn nhanh hơn trước rất nhiều, khoảng cách hai người chỉ vài chục mét cho nên trong một cái nháy mắt, lôi quyền của Âu Dương Trác đã đến trước mặt Khương Thần.



“Khương sư huynh, ngươi chỉ là phản ứng nhanh mà thôi, tốc độ xuất chiêu còn rất chậm a.”



Âu Dương Trác dứt lời, quyền đầu vốn hướng về phía đầu lâu Khương Thần lập tức chuyển hướng đánh thẳng lên bụng.



Bành!!!



Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên, Khương Thần lập tức bị đòn tấn công xảo trá mà nhanh như bôn lôi của đối phương đánh bay về phía sau, khóe miệng trào ra một tia máu.



“Ồ!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK