Người đăng: meomeo14311
Sau khi rời khỏi nhiệm vụ điện, Khương Thần tìm tới địa điểm giao dịch điểm cống hiến của tông môn. Đây là nơi cho phép các đệ tử tông môn đem điểm cống hiến tới hối đoái vật phẩm bao gồm linh dược, đan dược, nguyên bảo thậm kể cả công pháp hay nguyên thuật.Tại nơi này hiện tại cũng giống như nhiệm vụ đại điện, đều không có quá nhiều người. Có lẽ trận tranh tài giữa hai vị đệ tử kia rất hấp dẫn cho nên mới thu hút nhiều người đến xem như vậy.
Địa điểm giao dịch điểm cống hiến là một tòa lầu các cũ kĩ nhìn qua giống như một cái nhà kho khổng lồ. Ngoại trừ bên ngoài là một tiểu lâu nhỏ nhỏ tinh xảo, phía sau chính là một nhà kho lớn.
Bởi vì nơi đây chứa đựng rất nhiều các loại vật phẩm hối đoái cho đệ tử cho nên đây cũng có thể coi là vị trí tối quan trọng của tông môn. Cũng vì lý do này mà dù cho không nhiều đệ tử tới đây đổi vật phẩm nhưng tại tiểu lâu nhỏ kia vẫn ngồi lấy rất nhiều trưởng lão cùng chấp sự.
Ngoại trừ việc giúp các đệ tử trao đổi vật phẩm, bọn hắn tập trung ở đó còn là bảo vệ cho kho chứa phía sau.
Có người sẽ thắc mắc tại sao những vật phẩm kia không thu vào trong nhẫn trữ vật? Thu vào nhẫn trữ vật chẳng phải sẽ nhỏ gọn hơn sao? Nhẫn trữ vật có không gian rộng lớn giá thành rất đắt, thậm chí là không thể kiếm được loại nhẫn trữ vật có không gian đủ lớn để cất chứa hết đồ đạc trong nhà kho kia. Vả lại, nếu như thứ gì cũng thu vào nhẫn trữ vật, vậy thì đâu cần cái gọi là kho tàng, ngân khố, bí tàng…
Lại nói, Khương Thần từ tiểu lâu kia dùng điểm cống hiến của mình hối đoái được rất nhiều dược liệu. Nếu như là người khác chắc chắn sẽ tìm kiếm công pháp hoặc là đan dược, thế nhưng đối với Khương Thần hắn, chỉ cần có dược liệu, đan dược hắn luyện chế ra sẽ phong phú hơn rất nhiều.
Chuẩn bị tươm tất mọi chuyện, Khương Thần quay trở về căn nhà gỗ nhỏ của mình chờ đợi Bạch U Cơ.
Lần này rời đi tông môn hắn dự tính tối thiểu đạt tới Nguyên Hồn Cảnh mới trở về. Thời gian rời đi hắn cũng không thể ước lượng được là bao lâu, chính vì vậy trước khi rời đi, hắn muốn nói với Bạch U Cơ một tiếng đề phòng nàng lại lo lắng.
Sáng ngày hôm sau…
Khương Thần dậy từ rất sớm pha sẵn một bình trà ngon đợi người đến. Nếu như Tố Vân tối hôm qua báo tin cho Bạch U Cơ biết, dựa theo tính cách của Bạch U Cơ thì nàng chắc chắn sẽ chạy tới đây vào sáng hôm sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khương Thần, thời điểm trà vừa pha xong, bên ngoài xuất hiện một mùi hương thơm dịu nhẹ tựa như hoa lan. Mùi hương dịu nhẹ này theo khe cửa bắt đầu tràn vào gian phòng đến khi khắp căn phòng đều tràn ngập hương thơm, bên ngoài mới vang lên thanh âm gõ cửa.
“Mời vào.” Khương Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Bạch U Cơ này đã tới rồi còn không vào luôn, vậy mà lại cố ý đem hương thơm kia tràn ngập cả gian phòng hắn sau đó mới gõ cửa. Đây là sợ hắn chưa ngủ dậy cho nên muốn dùng mùi hương để đánh tỉnh sao?
“Sư đệ, tưởng ngươi còn chưa ngủ dậy?”
Cửa khẽ hé mở, Bạch U Cơ giống như con sóc nhỏ nhanh chóng lách mình đi vào sau đó lại đóng cửa lại, bô dáng giống như một kẻ đột nhập vào nhà người khác mang theo ý đồ xấu.
“Vậy ai mở cửa chờ ngươi vào?”
“Lúc đó sư tỷ ta sẽ phá cửa mà xông vào.” Bạch U Cơ che miệng cười nói.
“Mời sư tỷ ngồi.”
“Không cần mời ngồi, cũng ngồi.” Bạch U Cơ lại che miệng cười khẽ, thanh âm mang theo chút giảo hoạt giống như đang trêu chọc Khương Thần, nửa lại giống như đang hờn dỗi.
Đoạn, nàng đưa tay cầm lấy tách trà mà Khương Thần rót ra, không chút khách sáo nhấp lấy vài nhấp. Thanh âm sau đó lại vang lên:
“Không cần mời dùng trà, cũng dùng trà.”
“Sư tỷ, trước khi ra khỏi nhà ngươi va đầu vào cửa sao?”
“Hừ.” Bạch U Cơ khẽ lườm Khương Thần: “Ngươi có thể không cần khách sáo với ta như vậy được không?”
“Được rồi được rồi, ta sẽ lưu ý điều này.” Khương Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Hóa ra cô nàng này chủ tâm trêu chọc hắn chính là bởi vì hắn sử dụng kính ngữ với nàng. Xem ra nàng quả thật không có ý nghĩ muốn làm sư tỷ hắn. Về phần muốn làm gì của hắn, vậy thì chỉ có hỏi nàng mới biết được.
“Vậy không biết sư đệ nhà chúng ta hôm nay mời ta tới đây có chuyện gì?” Bạch U Cơ bĩu bĩu môi: “Ra ngoài gần hai tháng hiện tại mới trở về, không lẽ là đi tìm đạo lữ?”
“Ha ha. Nào có.” Khương Thần khẽ nở nụ cười khổ: “Mời sư tỷ tới đây chẳng qua là muốn nói với ngươi hai chuyện. Thứ nhất thời gian tới ta sẽ rời Linh Vân Tông đi lịch luyện. Nói để cho ngươi miễn lo lắng.”
“Đi lịch luyện? Ở đâu? Sao đột nhiên sư đệ ngươi lại muốn ra ngoài lịch luyện?” Sắc mặt Bạch U Cơ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bình thường tại tông môn sẽ không thiếu nhiệm vụ cho các đệ tử đi làm. Làm nhiệm vụ ở tông môn tương đương với việc vừa có thể trau dồi kinh nghiệm chiến đấu vừa nhận được phần thưởng. So với việc một thân một mình ở ngoài tốt hơn rất nhiều.
Bạch U Cơ không thể hiểu nổi ở một hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp như hiện tại, Khương Thần tại vì sao lại phải chạy ra ngoài.
“Đột nhiên nảy lên ý định muốn ra ngoài một chút. Chóng thì một năm, lâu thì khoảng hai năm hoặc hơn thế, ta thực sự không quen cuộc sống trong tông môn.”
“Nếu như vậy ta cùng ngươi đi. Ta cũng muốn ra ngoài một chút.”
Khương Thần nghe Bạch U Cơ nói vậy liền lắc đầu khẽ cười:
“Ta nói chuyện này với sư tỷ đơn giản chỉ là không muốn trong thời gian tới ngươi không thấy ta sẽ lo lắng. Hoàn toàn không có ý định rủ ngươi cùng đi.”
“Một năm, thậm chí là hai năm. Như vậy ngươi sẽ bỏ lỡ rất nhiều hoạt động của tông môn. Đồng thời tông môn nhất định sẽ không cho phép các đệ tử rời đi mà không hoàn thành nhiệm vụ cùng chức vụ. Ngươi hiện tại mới chỉ là đệ tử ngoại môn a.”
“Không sao, chuyện đó ta khắc thu xếp ổn thỏa.” Khương Thần khẽ nói: “Việc thứ hai chính là…Vân Nguyệt Thành đã không còn giấy vẽ phù lục, không biết sư tỷ ngươi còn không? Ta có thể mượn một chút, quay trở lại nhất định trả cho ngươi.”
“Không còn nhiều, nhưng nếu sư đệ ngươi cần, ta có thể đưa cho ngươi.”
Bạch U Cơ nói đoạn liền lấy ra ba loại giấy vẽ bùa mỗi loại một số lượng khác nhau, trong đó nhiều nhất là giấy vẽ bùa màu vàng.
“Thế nhưng trước hết nói cho ta biết, ngươi định sẽ đi đâu.”
“Ta cũng chưa xác định. Có thể là đi khắp Cửu Nguyệt Vương Triều, thậm chí cả những vương triều lân cận.” Khương Thần cười cười, có chút giấu diếm, nói.
“Ngươi xác định có thể tự bảo vệ bản thân mình?” Bạch U Cơ khẽ nhíu mày: “Mặc dù trong thí luyện, ngươi so với Nguyên Hồn Cảnh đều không kém, thế nhưng đó là khi ngươi nắm chắc trong tay biện pháp bảo hộ, ngươi không thể bị giết chết.”
“Không có sự bảo hộ của tông môn, với cảnh giới của ngươi như hiện tại, đi ra ngoài không có chút an toàn nào cả.”
“Ha ha, Tu luyện vốn như núi non chập chùng, đâu phải một đường thẳng băng mà mưu cầu an toàn.” Khuôn mặt Khương Thần lộ ra chút ý cười, thanh âm không chút kiêng nể vang lên: “Huống hồ, ta cũng không phải tay trói gà không chặt. Hiện tại dưới Nguyên Linh Cảnh không kẻ nào có thể giết được ta. Xin sư tỷ ngươi yên tâm.”
Tổng hợp các loại thủ đoạn của hắn hiện tại mặc dù không thể giết được đối thủ Nguyên Hồn Cảnh thế nhưng đối phương muốn giết hắn cũng là không thể. Trừ phi có Nguyên Linh Cảnh xuất mã, bằng không, hắn bất tử.
Đây cũng là lý do mà Khương Thần đồng ý hứa hẹn với Trương Tiểu Hân. Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia chỉ có duy nhất một Nguyên Linh Cảnh mới đột phá, còn lại đều là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Vị đoàn trưởng kia đương nhiên không phải đại sự hắn sẽ không lộ diện. Còn lại những người khác đâu đủ gây sợ cho hắn.
“Ài…nửa năm nữa lại có tông môn đại tái. Ngươi không dự định tham dự, sau đó tiến nhập nội môn sao? Tại nội môn điều kiện tu luyện rất tốt, so với lịch luyện bên ngoài tốt hơn gấp trăm lần.”
Khương Thần khẽ lắc đầu, khóe miệng vểnh lên nụ cười. Nếu như Bạch U Cơ biết được tồn tại của mảnh bảo địa mà Trương Tiểu Hân kia tìm thấy thì chắc chắn sẽ bỏ ngay ý nghĩ điều kiện tu luyện trong nội môn tốt hơn bên ngoài gấp trăm lần. Lúc đó chắc chắn nàng sẽ nói ngược lại rằng tu luyện trong bảo địa kia còn tốt hơn nội môn rất nhiều.
“Việc này ta không vội. Dù sao cũng chưa đột phá Nguyên Khí Cảnh, ta vẫn không thể tiến nhập nội môn.”
“Được rồi. Quyết định cũng là ở ngươi. Ta cũng không thể ngăn cản.” Thanh âm của Bạch U Cơ đột nhiên trùng xuống: “Thế nhưng một năm có phải quá dài hay không? Thậm chí đó chỉ là ngắn nhất, dài nhất là bao lâu ngươi cũng không nói.”
Khương Thần khẽ nhún vai im lặng không đáp. Hắn cùng Bạch U Cơ lúc này vốn chỉ có quan hệ sư tỷ sư đệ đồng môn. Chính vì vậy hắn cũng không biết trong trường hợp này nên đáp trả ra sao. Chẳng lẽ liền nói thẳng ra là đối với ta vài ba năm vốn rất bình thường, không dài cũng chẳng quá ngắn.
“Ài, dù sao cũng vẫn phải đi. Ở tại tông môn này sẽ không thể rèn dũa kinh nghiệm chiến đấu sinh tử được.”
“Đó là quyết định của ngươi, sư tỷ cũng không cưỡng cầu.” Bạch U Cơ thấy bản thân không thể máy động được Khương Thần, lúc này đành từ bỏ: “Vậy ngươi dự định bao giờ sẽ rời đi. Còn nhiệm vụ tông môn thì sao?”
“Nhiệm vụ tông môn ta đã làm trước mấy tháng, có lẽ thời gian tới có thể rảnh rỗi.” Khương Thần khẽ nhún vai: “Nếu mà đi quá lâu, trở về bị tông môn trách phạt, ta cũng không còn cách nào.”
Đoạn, hắn khẽ hớp một ngụm trà vẫn còn đang bốc khói, thanh âm lại khẽ vang:
“Ta chỉ đợi sư tỷ tới để từ biệt sau đó sẽ rời đi luôn.”
“Ài…vội vàng vậy sao?”
Bạch U Cơ khẽ lắc đầu, khuôn mặt rõ ràng là đang rất buồn. Chỉ thấy nàng chậm chậm tháo ra nhẫn trữ vật trên tay xuống, thanh âm cũng nhỏ dần nhỏ dần:
“Ra ngoài nhớ phải tự bảo vệ mình.”
Đoạn, nàng cũng không nói gì nữa mà đứng dậy rời đi. Thậm chí đến cả một cái quay đầu nhìn một lần trước khi xa nhau một thời gian cũng không có.
Trông theo bóng lưng uyển chuyển của Bạch U Cơ đang dần khuất xa, Khương Thần khẽ thở dài một hơi, miệng lẩm nhẩm:
“Tình cảm nam nữ…thật rắc rối.”