Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, sau khi Vương Chi Sách nói vậy, đám người Linh Vân Tông bọn họ quả nhiên là lùi dần về sau thật. Ai nấy đều mang vẻ mặt: bọn ta đang nói thật, các ngươi nên tin tưởng.



Nhìn thấy bộ dáng bọn họ như vậy, Hồng Thái Kim càng thêm âm trầm, bởi lẽ hắn nghĩ Vương Chi Sách đây là đang trêu đùa bọn hắn. Ngược lại đám người Quan Thiên Long lại rất vui mừng vì sự xuất hiện của đối phương.



Vốn sẽ là một trận thảm chiến với Cổ Nguyên Vương Triều khi bên kia quân số nhiều hơn, mà thực lực lại đang bảo toàn còn bọn họ thì chưa có thời gian hồi sức, thế nhưng nhờ sự xuất hiện của tổ đội Linh Vân Tông đã khiến cho Hồng Thái Kim chùn bước. Thiên Nguyên Vương Triều bọn hắn coi như gián tiếp được Linh Vân Tông cứu cánh.



Hiện tại thực lực Linh Vân Tông trong số những người ở đây là mạnh nhất thế nhưng bọn họ cũng không thể hướng tới một phương chiến đấu, bởi lẽ điều đó rất dễ cho bên còn lại ngư ông đắc lợi. Tình thế hiện tại giống như thế chân vạc, hoàn toàn cân bằng.



“Vương huynh, nếu như ngươi thật tâm nói vậy, các ngươi hiện tại đã không đứng lại đây.” Hồng Thái Kim cười nhạt nói: “Chẳng bằng là muốn ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đi.”



Vương Chi Sách nghe vậy liền nở một nụ cười nghiền ngẫm. Sau khi chống thật mạnh cự xích trên mặt đất, thanh âm tựa tiếu phi tiếu lúc này vang lên:



“Nếu như ta quả thật có ý nghĩ đó thì sao?”



“Chẳng lẽ Vương huynh ngươi không tin bọn ta có thể hóa thù thành bạn, cùng hợp tác đối phó với Linh Vân Tông.” Hồng Thái Kim khẽ nhếch mép lộ ra nụ cười giảo hoạt.



Hiện tại mặc dù Linh Vân Tông là thế lực mạnh nhất trong số ba bọn họ, thế nhưng mạnh nhất không có nghĩa có thể một đấu hai. Nếu như muốn làm ngư ông, hai người bọn họ rất có thể sẽ hợp sức lại đem đối phương tiêu diệt trước.



Vương Chi Sách nhíu mày nhìn Hồng Thái Kim, trong thoáng chốc nở một nụ cười vô hại, thanh âm trầm trầm không nghe ra cảm xúc vang lên:



“Xem nào…mười người Thiên Nguyên Vương Triều hiện tại có lẽ chỉ có thể phát huy được năm thành chiến lực, mười lăm người Cổ Nguyên Vương Triều các ngươi thì có năm vị cũng không trong trạng thái mạnh nhất…”



Dứt lời, Vương Chi Sách nhìn thẳng vào hai mắt Hồng Thái Kim, một đạo tinh quang khẽ lóe, thanh âm trào phúng của hắn lại tiếp tục vang:



“Kì thực ta cũng muốn thử một chút…các ngươi có thể làm được trò gì hay không?”



Vương Chi Sách vừa dứt lời, đám đông bên phía Linh Vân Tông đột nhiên căng cứng thân thể, khí thế trên người phát ra một cách mạnh mẽ.



Bọn họ có chút giật mình vì quyết định của Vương Chi Sách thế nhưng đúng như hắn nói, trong số hai mươi lăm người kia thì quá nửa đã tiêu giảm thực lực, số lượng so với bọn họ không chênh lệch quá nhiều. Nếu như đối phương muốn đánh, bọn họ cũng không quá có nhiều e ngại.



“Vương huynh…ngươi nói vậy là sai rồi…đây chỉ là trường hợp hãn hữu thôi.” Hồng Thái Kim cười cười nói: “Tất nhiên nếu như mỗi bên đều nhường nhau, vậy là tốt nhất không phải sao?”



“Thậm chí là…chưa biết các người có thể thắng được bọn ta hay không… thế nhưng sau đó các ngươi có thể chạy trốn khỏi đội ngũ khác được sao?” Hồng Thái Kim nửa đùa nửa thật khẽ nói.



Vương Chi Sách nhíu mày nhìn về phương xa, sau một hồi ngẫm nghĩ liền mỉm cười nói:



“Việc này ta nghĩ là không cần các ngươi phải quan tâm.”



Từ nãy tới giờ, Quan Thiên Long vốn luôn im lặng, lúc này khuôn mặt âm trầm đột nhiên giãn ra, hắn hướng về phía Vương Chi Sách nói:



“Không biết Vương huynh đệ có muốn làm một vụ giao dịch?”



“Giao dịch gì?” Vương Chi Sách tựa tiếu phi tiếu nói: “Đừng nói với ta, ngươi muốn hợp tác với bọn ta để xóa sổ Cổ Nguyên Vương Triều. Với thực lực hiện tại của bọn ta, đem cả hai phe nhân mã các ngươi đá ra khỏi thí luyện là hoàn toàn có thể.”



“Ha ha…ta tin Vương huynh ngươi có thực lực đó.” Quan Thiên Long nở một nụ cười hảo sảng, không chút xiểm nịnh nói: “Tất nhiên loại giao dịch này trăm lợi không có một hại, không biết Vương huynh có muốn nghe hay không?”



“Quan Thiên Long, ngươi muốn làm gì?” Hồng Thái Kim nhận ra có chỗ không đúng, lúc này thanh âm mang theo chút hốt hoảng vang lên.



Quan Thiên Long không nhìn Hồng Thái Kim, ngược lại khõe miệng khẽ nở nụ cười nhìn lấy Vương Chi Sách, nói:



“Linh Vân Tông cùng Thiên Nguyên Vương Triều chúng ta hợp tác cùng đem đám người Cổ Nguyên Vương Triều này đá ra khỏi thí luyện, điểm số của bọn hắn quy về các ngươi, ngoài ra bọn ta có thể đem một nửa điểm số của mình giao cho Linh Vân Tông các ngươi. Thế nào?”



Vương Chi Sách lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, hắn ngửa mặt lên trời nhìn về phương hướng phía sau lưng hai phe đối địch, thanh âm vừa giống như thở dài, lại giống như đang tường thuật lại một việc bình thường. Hắn nói:



“Ta muốn nghe một chút…ý kiến một vị sư đệ của ta.”



“Sư đệ ngươi?”



“Phải, hắn tới rồi.”



Vương Chi Sách vừa mới dứt lời, trên không trung phương xa vang lên từng đạo cuồng phong thổi quét mà đến. Cuồng phong mang theo từng đạo khí tức cường hãn, trong số đó có vài đạo khí tức là Nguyên Hồn Cảnh.



“Ồ…thế nào lại là từ không trung truyền tới.” Vương Chi Sách nhíu mày. Phía sau hắn, tất cả mọi người cũng nhìn lên không trung, nơi đó xuất hiện sáu chấm đen đang dùng tốc độ rất nhanh lao tới đây.



Vài hơi thở trôi qua, mấy chấm đen vừa rồi đã biến thành những sải cánh xanh lục kì dị. Kia chẳng phải là sáu chiếc dù lượn của mười hai người Khương Thần thì còn ai.



Chỉ thấy sáu tôn dù lượn sau khi xác định khoảng cách liền lập tức sà xuống. Thời điểm vừa mới gần chạm đất, sáu tôn dù lượn tất cả đều biến mất. Nơi đó hiện tại lộ ra mười hai đạo thân ảnh, tất cả đều đứng phía sau lưng Vương Chi Sách.



“Kim Tiên Giáo?” Hồng Thái Kim nhìn thấy mấy người Trầm Hiểu Sam liền khẽ nhíu mày: “Đám người này…”



“Sư huynh, sư tỷ, chúng ta tới rồi.” Bạch U Cơ sau khi chỉnh lại quần áo liền hướng về mấy vị đệ tử của La Chinh, cũng là sư huynh sư tỷ của nàng, khẽ nói.



Vương Chi Sách chỉ khẽ ừ một tiếng, ánh mắt sắc bén lúc này nhìn về phía mấy người Kim Tiên Giáo, hỏi:



“Bọn họ là?”



“Mấy vị bằng hữu của Khương sư đệ, là hắn muốn dẫn họ tới đây. Tin chắc rằng bọn họ có thể gia tăng thêm lực lượng của chúng ta.” Bạch U Cơ khẽ giải thích.



“Ồ…” Vương Chi Sách khẽ gật đầu, ánh mắt lúc này nhìn về phía Khương Thần hiện lên chút tò mò cùng đánh giá.



Người sư đệ ở đâu lòi ra này hắn đã nghe nói tới từ trước khi tham gia thí luyện, thế nhưng từ đó tới nay vẫn là chưa từng chân chính gặp mặt. Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy chân diện mục. Cảm nhận đầu tiên của Vương Chi Sách đối với Khương Thần đó chính là hai từ: ngông và lạnh.



Đối mặt với các vị sư huynh sư tỷ trong tông môn, người kia dường như không có bao nhiêu để ý, ánh mắt vẫn một mực lạnh nhạt đánh giá xung quanh, rất phù hợp với từ ngông. Mà cảm xúc của hắn không phải phẳng lặng như mặt hồ mà hắn đang thể hiện, loại khí chất lạnh lùng kia mới là cảm giác mà Vương Chi Sách hắn cảm nhận được. Điều này không khỏi khiến cho hắn đối với Khương Thần nổi lên hứng thú.



“Vương sư huynh, nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì.” Bạch U Cơ để ý thấy hai phe nhân mã đối địch, lúc này nội tâm khẽ bộp một tiếng, khẽ hỏi.



“Không có gì. Một bên chính là Cổ Nguyên Vương Triều, một bên là Thiên Nguyên Vương Triều. Thiên Nguyên Vương Triều muốn hợp tác với chúng ta đem Cổ Nguyên Vương Triều đánh văng. Điểm số của Cổ Nguyên Vương Triều quy về chúng ta.” Vương Chi Sách mỉm cười nói: “Thế nhưng ta nói với bọn họ rằng, muốn đem quyền quyết định chuyển giao cho Khương sư đệ định đoạt.”



“Không biết ý Khương sư đệ thế nào?”



“Ta?” Khương Thần chỉ về phía bản thân mình, khuôn mặt hiện lên chút kì quái.



“Phải.” Vương Chi Sách cười đáp: “Chỉ mình ngươi liền kiếm được số điểm gần bằng một nửa bọn ta cộng lại, ta nghĩ ngươi nên có loại quyền lợi đóng góp ý kiến.”



“Ha ha…Vương sư huynh quá khen.” Khương Thần cười nhạt nói: “Vừa hay ta có vài vị bằng hữu xích mích với Cổ Nguyên Vương Triều, chẳng bằng chúng ta trước hết giúp đỡ bọn họ trả thù. Không biết các vị thấy thế nào?”



Nói đoạn, Khương Thần như có như không mười người Kim Tiên Giáo đang đứng tách biệt một phía, ánh mắt bọn họ cảm kích nhìn về phía mình.



“À cũng không đúng…” Khương Thần chợt nhớ đến điều gì, nụ cười trên môi khẽ đọng lại, thanh âm có chút trào phúng lại vang lên: “Ta nghe nói cả Thiên Nguyên Vương Triều cũng đối với bọn họ gây ra rất nhiều bất lợi. Hay là đem cả bọn hắn đánh văng.”



Cổ Nguyên Vương Triều cùng Thiên Nguyên Vương Triều nghe thấy giọng điệu trào phúng của Khương Thần lập tức biến sắc mặt. Vẻ mặt ai nấy lúc này đều hiện lên giận dữ, duy chỉ có Quan Thiên Long vẫn giữ được vẻ đạm nhiên khoan thai của mình.



“Hừ, một tên Nguyên Thể Cảnh mà thôi, dám ở đây dõng dạc.” Hồng Thái Kim lúc này quát lên một tiếng: “Quan Thiên Long, ngươi chả lẽ để cho bọn họ khinh thường như vậy sao.”



“Nguyên Hồn Cảnh mà thôi, cũng không nên đứng trước mặt ta bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy.” Khương Thần híp lại hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười vô hại, thanh âm mà chỉ có một mình hắn nghe được lúc này khẽ vang lên trong cổ họng: “Đừng khiến cho ta tức giận, ta hoàn toàn có thể trả một cái giá thảm trọng để đem ngươi xóa sổ.”



Lại nói, Quan Thiên Long vốn đứng im một chỗ liền bị Hồng Thái kim kéo vào, gương mặt lúc này hiện ra vẻ không vui.



Sau một phen đắn đo, hắn rốt cuộc mở miệng:



“Vương huynh, ý của hắn cũng đại biểu ý của ngươi? Hoặc nói là cả tổ đội?”



Vương Chi Sách gật đầu, khóe miệng vẽ lên nụ cười giảo hoạt.



“Tốt…nếu vậy thì bọn ta cố mà tiếp đỡ các ngươi vậy.” Quan Thiên Long gật đầu, khuôn mặt cũng có chút ngưng trọng: “Hồng huynh, ngươi nếu như không muốn bị đá ra ngoài, vậy liền bảo người bên ngươi cố gắng một phen.”



“Hừ, không cần nhắc.”



“Như vậy a…Vương Chi Sách, ngươi vốn có thể được nhiều hơn những gì ngươi nghĩ, thế nhưng lòng tham không đáy chung quy có thể hại chết người.” Hồng Thái Kim sau khi đạt thành hữu nghị tạm thời với Quan Thiên Long, lúc này hướng về phía Vương Chi Sách giễu cợt.



Theo như hắn thấy, mười người Thiên Nguyên Vương Triều mặc dù thực lực có tổn hao thế nhưng chung quy vẫn là rất mạnh. Bên Linh Vân Tông lúc này có mười chín Nguyên Hồn Cảnh, thêm bốn vị Nguyên Hồn Cảnh từ Kim Tiên Giáo là hai mươi ba, còn kém bọn họ hai người.



Nếu như bọn họ chia đội hình hợp lý, hoàn toàn có thể đem Linh Vân Tông mài giết. Hoặc nếu như thất bại, chí ít cũng đem đối phương đánh cho tan tác.



“Tất cả những người dưới Nguyên Hồn Cảnh lui về phía sau.” Vương Chi Sách hừ lạnh một tiếng, nói.



Đoạn, hắn như có như không liếc nhìn bốn vị Nguyên Hồn Cảnh của Kim Tiên Giáo, khuôn mặt không cảm xúc vẽ lên nụ cười quỷ quái. Cũng không biết trong nội tâm hắn hiện tại đang toan tính điều gì.



“Không cần giữ lại thực lực.” Hồng Thái Kim hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm về phía Linh Vân Tông, thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Tấn công.”



“Tấn công.” Quan Thiên Long mặc vào Hoàng Kim sáo trang, dẫn theo chín người bên mình ùa sang phía Linh Vân Tông, chủ động tìm đối thủ, phát ra công kích.



Song phương trong thoáng chốc nổ ra đại chiến. Mà nguyên nhân có trận chiến này chỉ là vài câu trào phúng của Khương Thần mà thôi.



***



Mất điện từ 6h sáng tới giờ, quả thật không khác gì tra tấn.

Vội vàng viết 1 chương tranh thủ lúc nửa đêm đăng lên cho các vị. Mong lượng thứ!





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK