Người đăng: meomeo14311
Khương Thần lúc này đang nhìn lên địa đồ, nhận ra được địa hình ba khu vực trước mặt vô cùng hiểm trở, nội tâm chợt cảm thấy kì quái. Hắn quay sang nhìn Bạch U Cơ, giây lát liền hỏi:“Lúc trước sư tỷ bị đám người kia đuổi từ bên kia hẻm núi Tử Thần chạy sang Suối Ma?”
Bạch U Cơ lắc đầu đáp:
“Không.”
Nói đoạn, nàng chỉ lên địa đồ tại một khu vực được đánh dấu đỏ nói:
“Lần trước ta vốn định vào trung tâm chờ sư đệ ngươi, thế nhưng sau đó điểm số của ngươi quá cao, sợ rằng trên đường bị phục kích cho nên mới đi vòng qua Dốc Đứng.”
Nàng kéo ngón tay từ vị trí bắt đầu vòng qua Dốc Đứng trên địa đồ sau đó cười nói:
“Là từ Khu Mỏ Hoang đi sang…phía bên Khu Mỏ Hoang cũng có rất nhiều yêu thú cường hãn. Chủ yếu là do nơi đó lúc trước có mỏ Hỗn Nguyên Thạch, hiện tại Hỗn Nguyên Chi Khí tại nơi đó so với khu vực khác nồng đậm hơn một chút.”
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần nhìn vào địa đồ gật gù.
Khu Mỏ Hoang trên địa đồ cũng là một khu vực rộng lớn gần bao phủ toàn bộ chân của Dốc Đứng cùng với phụ cận.
Chính ra khu vực Dốc Đứng lại không chiếm quá nhiều diện tích. Chẳng qua vì đặc thù địa hình cho nên phân biệt nó với hẻm núi Tử Thần mà thôi.
Lại nói, Khu Mỏ Hoang là mỏ Hỗn Nguyên Thạch đã bị khai thác hết, hiện tại bỏ hoang, là nơi cư ngụ của rất nhiều yêu thú mạnh mẽ.
Nơi này gần tiếp cận trung tâm, lại có nồng độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao cho nên yêu thú mạnh hơn các khu vực lân cận cũng là điều dễ hiểu.
Từ Khu Mỏ Hoang nếu như đi thẳng vào trung tâm sau đó mới xuôi lộ tuyến đi xuống Suối Ma, kia quãng đường sẽ dài hơn đồng thời hiểm trở hơn rất nhiều.
Nếu như đi vòng từ Khu Mỏ Hoang qua Đồi Sinh Tử sau đó chéo ngang qua Dốc Đứng sẽ tới Suối Ma gần hơn rất nhiều.
“Đoán không lầm thì sư tỷ ngươi gặp phải phục kích ở Đồi Sinh Tử đi?”
“Đúng vậy…thời điểm đi qua Đồi Sinh Tử đã gặp phải hai tổ đội hai vương triều kia đi từ trung tâm ra. Bọn hắn sau khi nhìn thấy liền vây đánh. May mắn ta có thể chạy tới Suối Ma tìm được ngươi.”
Khương Thần lại lần nữa nhìn vào địa đồ sau đó lại phóng tầm mắt về phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ suy tư không biết đang nghĩ gì.
“Bọn hắn từ trung tâm đi ra nếu là vây bắt ta vậy thì đáng lẽ phải lựa chọn con đường ngắn nhất để đi…tại sao lại phải vòng qua tận Đồi Sinh Tử…như vậy sẽ tốn một quãng đường gần bằng Dốc Đứng cộng thêm hẻm núi Tử Thần.”
“Có lẽ vì địa hình hai nơi kia rất khó di chuyển đi.” Bạch U Cơ nói: “Dù sao nếu như địa hình hiểm trở thì việc di chuyển cũng mất nhiều thời gian hơn.”
“Đối với nguyên giả tại nơi này, địa hình không phải là thứ bọn họ khiến cho bọn họ giảm bớt tốc độ.” Khương Thần lắc đầu nói: “Có thể tại nơi kia có yêu thú cường hãn…cường hạn tới mức bọn họ không muốn vượt qua chẳng hạn.”
Bạch U Cơ không cho là Khương Thần nói thật. Tại nơi này kinh khủng nhất có lẽ liền là tổ Huyết Hoàng Phong kia mà thôi. Đến mức yêu thú tam giai? Bọn họ dù cho tam giai đỉnh phong nếu như không đánh được vẫn có thể bỏ chạy. Trừ khi gặp phải yêu thú tứ giai, bằng không không có gì gọi là kinh khủng cả.
“Không đến mức như vậy a. Dù sao trước khi tới đây bọn ta đều đã điều tra kĩ thông tin. Nơi này hoàn toàn không có tứ giai yêu thú. Chắc chắn không có nguy hiểm gì cả.”
“Ta cũng không nói tới tứ giai yêu thú…” Khương Thần khẽ cười, sâu trong ánh mắt dường như đang có suy đoán gì đó: “Dù sao cũng không vội, chúng ta tạm thời bay vòng qua Đồi Sinh Tử.”
“Cũng được, sử dụng đồ vật này đi qua, mặc dù chậm hơn một chút nhưng thắng ở an toàn.”
Khương Thần khẽ gật đầu, đương lúc chuẩn bị đổi hướng, một trận gió lớn bỗng dưng nổi lên cuốn theo khinh khí cầu. Khinh khí cầu dùng một loại tốc độ nhanh chóng bay ra khỏi Suối Ma hướng về phía hẻm núi Tử Thần lao tới.
“Chuyện gì xảy ra…”
Bạch U Cơ ngồi ở thành giỏ hành khách của khinh khí cầu, cảm nhận được khinh khí cầu dường như mất khống chế, lúc này khẽ hoảng hốt.
“Khó trách không ai tình nguyện đi qua hẻm núi Tử Thần. Nơi này hút gió từ bên ngoài vào, cộng thêm địa hình phức tạp khiến cho khe núi chỉ có thể đi được một chiều.”
Lúc này, Khương Thần mới để ý tới rừng cây bên dưới. Có lẽ bởi vì lực hút của gió lùa qua hẻm núi quá mạnh nên hầu như cây rừng đều có xu thế nghiêng về phía trước nơi mà khinh khí cầu đang lao đến. Dựa theo tập tính của động vật cùng với các loài yêu thú đê giai, nơi bọn hắn tập trung thường thường sẽ là hướng theo dòng nghiêng của cây cối. Kia có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến cho quãng đường nơi này từ trung tâm tới Suối Ma ngắn thế nhưng không có nhiều người tình nguyện đi qua.
Nhìn khinh khí cầu lao đi với tốc độ cao, Bạch U Cơ cũng có đôi chút lo lắng. Nếu như hiện tại nhảy từ vị trí này xuống, bọn họ chắc chắn phải chịu một lực trùng kích không hề nhỏ. Thậm chí nếu như không tự có biện pháp phòng hộ đúng cách, kia chính là một hồi đau nhức xương khớp.
Chỉ thấy Khương Thần đạp chân lên thành giỏ khinh khí cầu, một tay níu lấy dây treo, rướn người nhảy lên một lần nữa liền đứng trên giá đỡ lửa. Tại nơi này, Khương Thần men theo rìa khí cầu cầm lấy một sợi giây giật thật mạnh. Trên đỉnh khí cầu đột nhiên mở ra một lỗ hổng lớn.
Không khí tích trữ bên trong khí cầu bởi vì áp suất so với bên ngoài cao hơn nên thi nhau tràn ra khiến cho khinh khí cầu vừa bay về phía trước nhưng độ cao lại dần hạ xuống.
Lỗ hổng trên đỉnh khinh khí cầu kia nếu như được chế tạo chuẩn mực thì có thể mở ra đóng vào tùy ý. Nó có công dụng chính là để thoát khí trong khí cầu khiến cho khinh khí cầu có thể hạ xuống nhanh hơn.
Tất nhiên vì thời gian chế tạo có hạn cho nên Khương Thần cũng không thể thiết kế được nơi kia có thể mở ra đóng vào tùy ý. Kia một khi mở ra liền chính là không thể đóng vào, đồng thời nó chỉ được mở ra trong tình thế khẩn cấp như thế này mà thôi. Sau khi mở ra liền chú định khinh khí cầu sau đó sẽ hỏng.
Lại nói, cách khinh khí cầu chừng ba dặm là một dãy núi dựng đứng chạy dài tưởng như vô tận, bao khỏa một phiến rừng rậm rộng lớn trông như tường thành.
Thẳng hướng khinh khí cầu đang bay kia chính là một khe hở nhỏ tách dãy núi này ra làm hai. Nơi đó chính là hẻm núi Tử Thần trong địa đồ đã chú thích, đồng thời chính là tác nhân gây ra những trận gió lớn với sức hút khủng khiếp như thế này.
Hiện tại khoảng cách xa như vậy nhưng gió đã rất lớn, nếu như đến gần, kia chắc chắn không khác gì cuồng phong bão tố. Khó trách người từ đầu bên kia hẻm núi không dám đi qua. Với sức gió như này có thể đứng vững đã rất khó khăn chứ đừng nói muốn đi qua mà dễ dàng.
Khoảng cách càng gần với dãy núi, khinh khí cầu càng hạ thấp. Lúc này Khương Thần mới cảm nhận được độ hùng vĩ của dãy núi cùng với hẻm núi Tử Thần.
Không tính về độ trải dài, chỉ riêng về độ cao thôi nơi này cũng đã rất cao. Đứng dưới chân núi muốn nhìn thấy đỉnh không khác gì ngửa mặt nhìn lên trời. Thậm chí một số khu vực núi cao còn chọc xuyên qua tầng mây.
Nên biết Tử Vong Sâm Lâm chướng khí mịt mù, mây trời bị đẩy lên cao so với bình thường rất nhiều. Điều đó có thể thấy dãy núi này cao lớn đến nhường nào.
“Sư đệ, chúng ta đã cách tầng cây rừng không quá cao, có thể nhảy xuống.” Bạch U Cơ nhìn thấy khinh khí cầu chỉ còn không đầy vài phút liền đâm vào vách núi, lúc này la lên.
“Không cần sợ hãi. Chờ cho hạ thấp xuống chút nữa chúng ta liền hạ cánh.” Khương Thần nhìn xuống tầng cây rừng vẫn còn cách khá xa sơ với dự tính, hắn chậm rãi nói.
“Nhưng mà…”
“Nếu sư tỷ thích liền có thể nhảy xuống trước.” Khương Thần cười cười nói: “Ta có chút sợ độ cao.”
Phì…
Bạch U Cơ nghe một câu bông đùa của Khương Thần, vẻ căng thẳng trên mặt rốt cuộc biến mất. Khuôn mặt bởi vì bật cười cho nên thoáng đỏ lên, toát ra sự kiều diễm. Nàng không tự chủ được giơ lên nắm tay nhỏ bé đấm thẳng vào lưng Khương Thần, thanh âm có chút vui vẻ vang lên:
“Ngươi còn đùa được nữa.”
“Ta quả thật không đùa.” Khương Thần vẻ mặt thành thật nói: “Lúc trước ta từng sợ độ cao, thế nhưng sau đó liền không còn sợ nữa.”
“Ha ha…không nghĩ tới sư đệ người trời đất không sợ vậy mà lại sợ độ cao.” Bạch U Cơ càng cười lớn, nếu như có thể cười thêm chút nữa, có lẽ hình tượng thục nữ cũng không giữ dược: “Không biết thời điểm đó vẻ mặt ngươi là thế nào a?”
“Rất tiếc sư tỷ người không được nhìn thấy.” Khương Thần nửa thật nửa đùa, nghiêm sắc mặt đáp.
Trải qua chừng hai phút bị hút gió, tốc độ phi hành của khinh khí cầu càng ngày càng nhanh, mà độ cao của nó thì càng ngày càng giảm.
Chỉ còn cách khoảng một trượng chính là tầng cây rừng, Khương Thần lập tức mở ra một bên giỏ hành khác, nói:
“Sư tỷ, nhảy thôi.”
Nói đoạn, hắn cũng không chờ cho Bạch U Cơ kịp lấy tinh thần, bàn tay liền vươn ra nắm lấy ngọc thủ mềm mại tưởng như không xương của nàng, cả hai cùng lúc nhảy xuống rừng cây bên dưới.
Bởi vì càng gần hẻm núi sức gió càng mạnh cho nên tốc độ của khinh khí cầu cũng là nhanh khủng khiếp, thời điểm nhảy xuống, Khương Thần cùng Bạch U Cơ đều nhận phải một lực quán tính khiến cho thân thể lao đi với tốc độ không tưởng.
Với loại tốc độ kia nếu như va vào cây rừng, tác động lên cả hai gặp phải không khác gì bị một đoàn tàu hỏa đụng phải.
Một đoàn tàu hỏa đụng phải người bình thường tất nhiên thân thể người kia sẽ thành một bãi bùn nhão, mà nguyên giả đê giai như bọn hắn nếu không tu luyện thể chất cực mạnh, gặp phải loại trùng kích này cũng là xương khớp đổ gãy.
Thời điểm này, Khương Thần một tay nắm lấy bàn tay Bạch U Cơ, thanh âm bởi vì bị gió tạt qua khiến cho rất khó nghe:
“Kích hoạt phù lục phòng ngự.”
“Được…suýt chút nữa liền quên.” Bạch U Cơ vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lá phù lục trên đó có vẽ phù văn màu xanh dương.
Phù lục sau khi được ném ra liền hình thành một tầng quang tráo xanh nhạt bao phủ lấy cả hai người, cùng với thân thể cả hai giống như một khỏa tinh cầu đụng xuống khu rừng.
Ầm ầm ầm!!!