Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Vào đi.”



Trong phòng lúc này vang lên một đạo thanh âm điềm tĩnh. Đạo thanh âm này nghe qua tưởng như người phát ra ở một khoảng cách rất xa, thế nhưng nếu như lắng tâm nghe lại thấy nó giống như ở ngay bên tai vậy.



Tu vi thật cường đại. Khương Thần đứng bên ngoài cửa thế nhưng có thể cảm nhận rõ mồn một đạo thanh âm kia giống như là có người đứng nói bên cạnh, không có nửa phần truyền âm sai lệch. Cả hai không chút do dự, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.



Bên trong lầu các cũ kỹ lúc này có năm người cả nam lẫn nữ đang ngồi xung quanh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Bên trong căn phòng sâu phía trong còn có một vị nữ trưởng lão trẻ tuổi đang đứng pha trà. Năm vị nam nữ trưởng lão ngồi xung quanh bàn gỗ lúc này phát ra một loại khí tức nặng nề khiến cho Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền có một loại cảm giác đè nén cương đại.



Nguyên Linh Cảnh! Tối thiểu những người ngồi ở đây đều là Nguyên Linh Cảnh.



Khương Thần trong đầu lúc này chợt thoáng qua ý nghĩ. Trên thực tế, hắn cũng chỉ đại khái dựa vào uy áp mà mấy vị này tỏa ra mà phán đoán, thấp nhất chính là Nguyên Linh Cảnh, mà cao hơn thậm chí có thể là Nguyên Đan Cảnh cũng không chừng.



“Trương Nhị Huyền ra mắt các vị trưởng lão.” Biết bản thân mình đối mặt với tồn tại như thế nào, Trương Nhị Huyền không dám chậm trễ, nhanh chóng khom người ân cần vấn an.



Bên cạnh hắn, Khương Thần cũng chỉ khẽ chắp tay, thanh âm có chút đạm mạc vang lên. Đầu hắn cũng chỉ hơi thấp xuống tỏ ý thăm hỏi chứ không hề cúi sâu người trịnh trọng như Trương Nhị Huyền.



“Khương Thần ra mắt các vị trưởng lão.”



“Ơ, là tiểu tử Khương Thần này.” Một vị trưởng lão trẻ tuổi bộ dáng như ngoài ba mươi lúc này mở lớn hai mắt cười nói: “Vốn định chạy về tông môn nhìn hắn tròn méo ra sao, không ngờ hắn tự chạy tới đây.”



Khương Thần nhìn thấy người này tuổi tác không sai biệt, khuôn mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Hắn nói:



“Trưởng lão biết ta sao?”



“Ha ha, làm sao không biết. Tiểu tử ngươi thế nhưng là tân tinh mới nổi của Linh Vân Tông a.” Vị trưởng lão trẻ tuổi kia cười nói.



“Ừm, không sai. Mặc dù là tân tinh a...” Một vị trưởng lão già nua nhìn dáng điệu của Khương Thần khoan thai từ tốn lại mang theo vẻ lạnh lùng cách người, lúc nàykhẽ nói: “Nhưng thái độ đối với trưởng giả không nên lạnh lùng như thế. Đều là người trong tông môn, là người một nhà.”



Khương Thần nghe lão giả kia nói vậy liền giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt dường như muốn nói gì đó thế nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.



“Hắc hắc. Ngươi xem, Tạ trưởng lão rất lâu rồi chưa có đệ tử tới vấn an, hắn lại bắt đầu ngứa ngáy.” Một vị nam tử trẻ tuổi khác ngồi cạnh nam tử gọi tên Khương Thần ban đầu che miệng cười hắc hắc nói.



“Xem ra hai tên tiểu tử kia lại khổ cực lỗ tai một phen.”



Quả nhiên không ngoài dự đoán, vị trưởng lão già nua họ Tạ kia sau khi vuốt râu lập tức thao thao bất tuyệt. Một bộ giáo huấn Khương Thần không ngừng nghỉ không mệt mỏi thế nhưng thanh âm của hắn mang theo âm vận khiến cho người ta rất dễ buồn ngủ.



Trong gian phòng khách cũ kỹ lúc này đã có người bắt đầu ngáp ngủ. Thậm chí Trương Nhị Huyền mặc dù đứng nghiêm trang thế nhưng hai mắt cũng đã lim dim tựa như bất kì lúc nào cũng có thể đổ gục.



Người duy nhất trong gian phòng lúc này còn tỉnh táo chính là Khương Thần. Hắn vẫn một mực đứng im một chỗ, khuôn mặt mặc dù lạnh lùng hờ hững thế nhưng ánh lên vẻ nghiêm túc. Hiển nhiên hắn đang rất chăm chú nghe vào những lời nói của lão giả kia.



“Được rồi. Về sau tôn trọng trưởng giả hơn một chút là được. Nhìn thấy tiền bối liền phải lễ phép, kính trọng.” Tạ trưởng lão nọ vuốt râu, sau một hồi thao thao bất tuyệt liền ôn tồn nói.



“Trưởng lão anh minh.” Khương Thần chắp tay, khuôn mặt vẫn giữ nét đạm mạc, thậm chí vừa rồi đầu hắn hơi cúi thì bây giờ lại nhìn trực diện lão giả kia.



“Hắc hắc. Tiểu tử này quả nhiên là rất cứng đầu. Nhìn bộ dáng của hắn xem ra rất không phục giáo huấn của Tạ trưởng lão.” Một vị mỹ phụ che miệng cười duyên, hai mắt nàng nhấp nháy nhìn Khương Thần, bộ dáng tựa hồ đối với hắn có chút hứng thú.



“Vẫn là nghé con mới đẻ không sợ cọp.” Một vị trung niên nhân lắc đầu nói: “Tạ trưởng lão đây cũng là muốn dẹp bỏ khí thế của hắn, sợ hắn bởi vì lập công lớn cho tông môn mà sinh ra kiêu ngạo. Mặc dù là mầm mống tốt thế nhưng người trẻ tuổi a, chung quy vẫn phải biết cúi đầu.”



“Ngươi dường như đối với giáo huấn của ta không phục đúng không?” Tạ trưởng lão nhìn thái độ của Khương Thần so với vừa rồi còn bất kính hơn, râu liền khẽ dựng lên, khuôn mặt rất nhanh biến lạnh: “Có biết khác biệt giữa lúa chín và lúa non không?”



“Hừ. Lúa chín thì sẽ cúi đầu, còn lúa non thì sẽ luôn cố ngẩng cao đầu hết sức có thể.” Tạ trưởng lão vuốt râu, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi các ngươi còn cần phải trui rèn rất nhiều.”



“Ngựa vì ăn cỏ mà phải cúi đầu.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần lúc này khẽ vang lên, hai mắt vốn lạnh lùng của hắn phát ra một đạo khí thế bức người hướng về phía Tạ trưởng lão: “Vậy người cúi đầu là vì cái gì?”



Một câu vừa dứt, trong gian phòng cũ kĩ lập tức im lặng như tờ. Mọi người đều có thể tự mình nghe được tiếng hơi thở thậm chí là cả nhịp tim của bản thân mình. Duy nhất một đạo thanh âm nhỏ nhỏ phát ra chính là ở trong phòng bên trong, vị nữ trưởng lão kia vẫn đang rót trà ra từng chén.



Lúc này, ai nấy không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt không thể tin được. Người này vậy mà dám cãi cự lại với một vị Nguyên Đan Cảnh, thậm chí còn hướng về nhân ra phát gia uy thế.



Quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Thế nhưng một câu của hắn hàm nghĩ cũng rất sâu xa a.



Đúng! Người cúi đầu là vì cái gì?



Khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ âm tình bất định. Trong đầu ai nghĩ gì, người đối diện đều không biết, thế nhưng chắc chắn bọn họ lúc này đều có suy nghĩ chung đó là Khương Thần chơi xong.



Rầm!!!



Một đạo thanh âm trầm muộn khẽ vang, chiếc bàn gỗ cũ kỹ ọp ẹp trước mặt Tạ trưởng lão lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Người trong gian phòng lúc này đều tái mét mặt mũi, tất cả đều ngồi im như tượng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nữ trưởng lão vừa mới bưng trà ra lúc này đứng khựng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi.



Tất cả mọi người lúc này dường như đang chuẩn bị tâm thế chờ đợi một trận thịnh nộ của Tạ trưởng lão, thế nhưng điều bọn họ đang lo sợ lại không đến. Chỉ thấy Tạ trưởng lão mặt lạnh liền dịu xuống, hắn vuốt rầu cười phá lên nói:



“Hay. Hay lắm. Người cúi đầu là vì cái gì? Làm sao lại phải cúi đầu?”



“Đầu không cúi làm sao có thể nhìn thấy đồ vật mà bản thân đánh rơi trên mặt đất.” Khương Thần cười nhạt, câu trước hỏi một đằng câu sau đáp một nẻo.



Im! Im lặng như tờ!



Nếu như vừa rồi Khương Thần đứng trước cường giả mà uy thế không sụt giảm, một bộ dáng vô cùng lạnh lùng, tiêu sái thì hiện tại người khác nhìn hắn không khác gì nghệ sĩ hài lên sân khấu.



“Ha ha. Tiểu tử, ta phát hiện ra ngươi rất hợp khẩu vị ta.” Tạ trưởng lão cười nói: “Rất thú vị.”



Khương Thần thật sâu liếc nhìn Tạ trưởng lão một lần, sâu trong mắt hiện lên chút không vui. Người này mặc dù tuổi cao thế nhưng tính tình lại giống như tiểu hài tử, rất có bộ dáng già mà không kính. Nếu như để cho hắn tiếp tục mở miệng chắc chắn sẽ lỡ dở thời gian làm nhiệm vụ tông môn.



“Thứ nhất, ta có thể khẳng định rằng bản thân là nam nhân. Cho nên ya không thể hợp khẩu vị với trưởng lão ngươi được.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần lúc này khẽ vang: “Thứ hai, ta tới đây là để chấp hành nhiệm vụ tông môn, không biết để tiến vào sâu trong Minh Nguyệt Vương Triều cần lưu tâm những điều gì. Mời các vị trưởng lão chỉ dạy?”



Vị nữ trưởng lão pha trà lúc này nhẹ nhàng đi ra, một tay pha trà một tay xách theo một chiếc bàn gỗ nhỏ giống với bàn gỗ vừa bị đánh vỡ, bộ dáng dường như rất thuần thục. Có lẽ ở đây, vị Tạ trưởng lão kia đập vỡ cũng không ít bàn cho nên sau khi một chiếc vỡ nát, chiếc mới ngay lập tức được mang ra



Nữ trưởng lão nọ sau khi kê lại ngay ngắn chiếc bàn nhỏ liền đem trà đặt lên bàn. Thanh âm nhẹ nhàng êm ái mang theo chút vận vị vang lên:



“Được rồi, mọi người đều là người trong tông môn. Tạ trưởng lão, lão nhân gia ngươi đừng trêu chọc hắn nữa.”



“Mọi người dùng trà đi.” Nữ trưởng lão bưng trà mỉm cười hướng về Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền nói: “Hai người các ngươi cũng uống a.”



“Đa tạ trưởng lão, chúng ta không khát.”



Trương Nhị Huyền mỉm cười vui vẻ nói. Trong khi đó khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thần khi nhìn về phía nữ trưởng lão kia cũng có chút giảm bớt.



Người này không nghĩ tới lại tinh tế đến vậy. Nếu như nàng bày ra chỉ là năm chén trà, vậy thì không có gì để nói, nhưng sau khi Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền bước vào, nàng lại cố ý lấy thêm hai chén, kia chẳng phải là đối đãi với bọn hắn công bằng như các trưởng lão khác hay sao?



Trên đời này cũng hiếm có người không bày ra giá đỡ cao trước mặt tiểu bối a.



Lại nói, mỹ phụ trưởng lão lúc này hướng về phía Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền khẽ vẫy vẫy:



“Đem ngọc bài nhiệm vụ cho ta xem.”



Nghe thấy mỹ phụ nói vậy, Trương Nhị Huyền không dám chậm trễ, lập tức khom mình chạy tới gần. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc bài, hắn nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó ánh mắt có chút sợ sệt nhìn mỹ phụ.



“Hừ. Ngươi sợ cái gì mà phải khúm núm như thế? Bản trưởng lão đâu phải yêu thú ăn thịt người.” Mỹ phụ nhìn bộ dáng béo ú của Trương Nhị Huyền liền bật cười nói.



“Dù sao uy thế của các vị trưởng lão quá lớn, tiểu gan nhỏ…cho nên sợ hãi.” Trương Nhị Huyền gãi đầu cười đáp.



Mỹ phụ nhân kia khẽ hừ một tiếng sau đó liền cầm lên ngọc bài kiểm tra thông tin nhiệm vụ.



“Ừm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK