Người đăng: meomeo14311
“Không làm được đại nam nhân. Làm tiểu nhị thôi.”Tên tiểu nhị trẻ tuổi sợ hãi mà rời đi, mắt cũng không dám liếc nhìn Trương Tiểu Hân lần nào nữa. Nàng quá dữ dằn rồi.
Nhìn thấy thằng này thế mà bị Trương Tiểu Hân dọa cho sợ hãi phải rời đi, Khương Thần chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
“Hừ, ngươi có biết hiện tại ngươi rất giống mấy tên thiếu gia ăn chơi nhảy múa không?” Trương Tiểu Hân vừa bước xuống vừa đưa đôi mắt lạnh lùng lườm Khương Thần, nói.
Khương Thần chỉ khẽ nhún vai, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài đường phố mà không đáp lời nàng.
“Kế hoạch hôm nay như thế nào?”
“Vừa đi vừa nói.”
Khương Thần nói đoạn liền dẫn đầu đi trước.
Đường phố sáng sớm chưa xuất hiện nhiều người đi lại thế nhưng hàng quán hai bên đường đã bắt đầu mở cửa. Thậm chí các gánh hàng rong cũng đã chuẩn bị đồ đoàn bày ra ra liệt ven đường. Thanh Thạch trấn cũng không chỉ có mạo hiểm giả mà còn có rất nhiều thường dân xen lẫn, chính vì thế ven đường cũng bán đầy rẫy các loại nông cụ cùng nhu yếu phẩm.
Hai người Khương Thần song song đi trên đường phố hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các chủ cửa hàng. Chủ yếu là vì vẻ lãnh diễm xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng của Trương Tiểu Hân trong bộ y phục bó sát thế nhưng cũng không ít người nhìn Khương Thần với ánh mắt hâm mộ.
Khương Thần bề ngoài không hề cao lớn, thân hình cũng không chuẩn mực mà hơi gầy thế nhưng bù lại khuôn mặt lạnh lùng cùng làn da trắng trẻo rất có bộ dáng thiếu gia công tử ôn văn nho nhã. Trương Tiểu Hân thường nói rằng hắn nếu như hắn có một bộ mặt vô sỉ thì rất giống mấy tên quần là áo lượt cũng là vì thế.
“Có muốn làm chút sự tình kích thích không?” Khuôn mặt Khương Thần lúc này lộ ra ý cười, khẽ nói.
“Chuyện gì?”
“Cướp đồ của Tham Lang mạo hiểm đoàn.”
“Cướp đồ? Bọn chúng cũng có đồ để cướp sao?” Trương Tiểu Hân lười nhác vươn vai một cái, bộ ngực siêu cấp to lớn càng thêm trướng lớn khiến cho Khương Thần không khỏi ho khan.
Nhận ra bản thân hớ hênh, Trương Tiểu Hân vội vàng thu mình, khuôn mặt hiện lên chút mất tự nhiên. Nàng đột nhiên phát hiện ra mỗi khi bản thân ở cạnh Khương Thần, nội tâm liền sinh ra sự ỷ lại. Giống như việc đi phục kích đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn lúc trước, nàng hầu như không hề ngần ngại khi trên người xuất hiện thương thế, bởi lẽ nàng biết tại sơn cốc kia sẽ có người giúp nàng chữa lành.
“Ha, ngươi quên bọn hắn hiện tại mở thêm sinh ý sao?” Khương Thần cười lạnh nói: “Quản nhiều chuyện vậy thì trách nhiệm lại càng cao. Hiện tại tài sản của bọn hắn phần lớn nằm ở ba tòa trang viên tại ba thành trấn. Đem tất cả phá nát cũng là một chủ ý không tồi.”
“Ý ngươi là hiện tại chạy tới trang viên của bọn hắn cướp đoạt? Như vậy không bằng giết hết bọn chúng sau đó đường đường chính chính lấy đồ mang đi.” Trương Tiểu Hân không hiểu sao Khương Thần có thể đưa ra chủ ý cùi bắp như vậy, nàng khẽ bĩu môi, nói.
“Không. Hôm nay bọn chúng có một lô hàng vận chuyển đến quận Đại Hoang.” Khương Thần nói đến đây liền dừng lại. Hắn tin nửa câu sau bản thân không cần nói thì Trương Tiểu Hân cũng hiểu.
Chỉ thấy hai mắt của Trương Tiểu Hân lập tức sáng rực lên, khóe miệng cũng vểnh lên nụ cười lạnh lẽo.
“Tốt…giết người cướp của, cũng nên cho Tham Lang mạo hiểm đoàn nếm trải tư vị này.”
…
Trên đại lộ rộng lớn, hơn chục chiếc xe ngựa kéo hàng đang chậm rãi hành tẩu. Bao quanh mỗi chiếc xe ngựa kéo kia là sáu người mặc phục sức giống nhau tổng cộng một đoàn người bảo vệ xe ngựa lên đến bảy tám chục người.
Dẫn đầu đoàn người này là ba vị trung niên cưỡi ngựa đi trước trong đó một người cao gầy, một người râu hùm hàm én đầu beo mắt lồi, người còn lại thì tướng thư sinh nhưng khuôn mặt lại hung dữ vô cùng. Đây chính là ba vị đội trưởng dẫn dắt ba đội ngũ áp tiêu của Tham Lang mạo hiểm đoàn.
Sáng sớm nay cả ba đội cùng xuất phát sau đó hội quân ở một giao lộ. Tính đến giờ đoàn người bọn họ đã di chuyển được gần hai canh giờ.
Hiện tại là mùa hè, thời tiết có chút nóng, lúc này mặt trời đã gần lên đỉnh, ánh nắng chói chang tỏa ra khiến cho đám đông xung quanh ngựa xe ướt đẫm mồ hôi. Thời tiết nóng nực như vậy khiến cho ai nấy đều vô cùng khó chịu, những tiếng quát mắng càng là không ngừng vang lên trên đường.
Mạc Phong, trung niên nhân râu hùm hàm én được Phong Ưng cử đi dẫn dắt xe đội phân đoàn Thanh Thạch trấn, lúc này đang cầm lấy một chiếc khăn không ngừng lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán. Ánh mắt hơi chút nhíu lại nhìn mặt trời trên cao sau đó nhìn về xe đội phía sau, miệng lẩm nhẩm:
“Hừ, thời tiết đã nóng bức vậy mà còn cãi chửi nhau. Không biết giữ sức sao?”
“Ha ha, Mạc huynh kệ bọn họ đi. Sắp tới Hoàng Phong Cốc rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.” Vị nam tử dáng người thư sinh nhưng khuôn mặt hung dữ nở một nụ cười, nói.
“Ừm. Nếu thời tiết tiếp tục nóng bức thế này, có lẽ chúng ta phải nghỉ ngơi ban ngày, di chuyển ban đêm để đảm bảo tốc độ mất.” Người cuối cùng lên tiếng là nam tử dẫn dắt đội ngũ đến từ Tương Vân thành.
“Cũng không phải là chủ ý tồi.” Mạc Phong khẽ gật đầu, nói.
Đoàn người chậm rãi di chuyển mà không một ai để ý phía sau bọn họ luôn lẩn khuất hai đạo thân ảnh bám theo từ điểm tập hợp đến giờ. Hai người này chính là Khương Thần và Trương Tiểu Hân, bọn họ sau khi rời khỏi Thanh Thạch trấn đã trực tiếp chạy tới giao lộ của ba thành trấn sau đó chờ đợi đám xe hàng đi qua.
Từ sáng tới giờ hai người đều chưa có cơ hội ra tay với xe đội của Tham Lang mạo hiểm đoàn, hiện tại nghe thấy đám người kia chuẩn bị nghỉ ngơi ở Hoàng Phong Cốc, cả hai lập tức vui mừng mà theo đường vòng chạy lên trước toan tính đón đầu.
“Ngươi đoán bọn chúng vận chuyển thứ gì?”
“Có lẽ là linh dược đi. Cũng có thể có yêu đan của yêu thú. Ta nghĩ hai loại mặt hàng này bọn chúng không thiếu.” Khương Thần vừa đi vừa nói.
Yêu đan tại Vân Đoan sơn mạch này săn giết yêu thú sẽ đạt được không ít, mà linh dược Tham Lang mạo hiểm đoàn không chỉ cướp đoạt của mạo hiểm giả khác mà còn đi thu thập trong sơn mạch, có lẽ cũng có không hề ít.
“Hừ, nếu như an ổn làm cướp vậy thì chúng ta muốn gây khó dễ cho bọn chúng còn có chút độ khó. Hiện tại tướng cướp lại làm thương nghiệp…hừm.” Sắc mặt Trương Tiểu Hân lộ ra thần sắc lạnh lẽo.
“Có thể do ngươi không quấy phá bọn chúng trong hai năm qua cho nên bọn chúng nghĩ rằng ngươi đã từ bỏ.” Khương Thần cười nhạt nói: “Bằng không kinh doanh nhất định lỗ vốn khi có một kẻ chuyên quấy phá như ngươi.”
“Đây cũng là do bọn hắn tự chọn.”
Hai người đi đường vòng tới Hoàng Phong Cốc, tuy quãng đường dài hơn nhưng di chuyển nhanh hơn cho nên chạy tới đây tương đối sớm. Dựa theo trù tính của Khương Thần, đám người vận chuyển xe đội kia còn phải hơn một giờ nữa mới tới nơi này.
Hoàng Phong Cốc kì thực không phải sơn cốc gì đẹp đẽ. Nó là một hẻm núi đá sâu hun hút. Bên dưới là vách đá, bên trên cũng là vách đá, chỉ có một con đường độc đạo duy nhất là giống như được đào ngang thân núi đá đi qua.
Đây là tuyến đường ngắn nhất để đi từ quận Vân Đoan tới quận Đại Hoang, nếu như lựa chọn đi vòng so với đi qua hẻm núi Hoàng Phong Cốc thì sẽ tốn thêm năm ngày đường. Vì vậy con đường này có thể nói là mang tính quan trọng đối với việc giao thương vận tải hàng hóa giữa hai quận thành này.
Đường mòn hẻm núi tuy dài thế nhưng bề rộng cũng tương đối cho nên các loại ngựa xe cỡ lớn vẫn đi qua một cách bình thường. Giống như xe đội của Tham Lang mạo hiểm đoàn hiện tại, dẫu cho ba bốn xe hàng lớn dàn ngang mà đi cũng vẫn còn thừa một khoảng đường mòn.
Nhìn địa thế hiểm trở của Hoàng Phong Cốc, sắc mặt Khương Thần hiện lên vẻ vui mừng. Đây quả thật là địa điểm tuyệt vời để bố trí mai phục. Hai bên vách núi cao chót vót, ở giữa một bên là đường lớn một bên lại là vực sâu, nếu như từ trên cao khiến cho đất đá sạt lở, vậy thì cả xe đội chắc chắn khó có thể thoát. Mà nếu như có cá lọt lưới thì Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân ở bên ngoài cũng có thể dễ dàng kiểm soát.
“Ngươi trước tiên đi ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp kín đáo, thời điểm bọn họ gần tới liền quay trở lại báo cáo. Ta tại nơi này thiết lập trận cục một chút.” Khương Thần mắt không rời một bên vách núi giáp với đường mòn, một bên nói.
“Ừm.”
Trương Tiểu Hân gật đầu, một tiếng ừ cũng chỉ khẽ vang lên trong cổ họng. Sau đó nàng quay trở lại đường cũ rời khỏi hẻm núi tìm kiếm vị trí thích hợp cho việc quan sát còn Khương Thần trực tiếp ở lại bố trí cạm bẫy.
Chỉ thấy Khương Thần lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, một tay bám vào gờ đá một tay cầm chủy thủ đâm vào vách núi lấy điểm tựa mà leo lên.
Phía bên phải đường là bờ vực sâu với bề rộng hơn chục mét, vách đá bên đó đương nhiên không thể thiết hạ cạm bẫy. Chỉ có phần vách núi giáp liền với đường đi mới là nơi thích hợp để bố trí mai phục.
Không tốn nhiều công sức, Khương Thần liên leo được lên đỉnh của vách đá. Từ nơi này nhìn xuống, con đường độc đạo phía dưới chỉ bé bằng ngón tay. Hiển nhiên vách đá này cũng không phải thấp.
Phóng tầm mắt ra xa, Khương Thần có thể nhìn thấy xung quanh Hoàng Phong Cốc này chủ yếu là đất hoang, đường đi cũng thập phần thô sơ không được đầu tư xây dựng. thỉnh thoảng trên mặt đất hoang mới xuất hiện từng lùm cây gai rậm rạp.
Hai bên hẻm núi sâu hun hút kia là một dãy núi trải dài đã bị phong hóa phần lớn khiến cho vách đá vô cùng hiểm trở. Dựa theo ước tính của Khương Thần, dãy núi Hoàng Phong này dễ phải kéo dài đến cả trăm dặm. Chính vì vậy muốn đi thông từ quận Vân Đoan tới quận Đại Hoang mà muốn tiết kiệm thời gian thì chỉ có thể băng qua hạp cốc hiểm trở phía dưới mà thôi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thần hiện lên ý cười, thanh âm như ma quỷ khẽ vang:
“Quả là một nơi mai táng đẹp đẽ.”