Người đăng: meomeo14311
Khương Thần lúc này nghe thấy Hồng Di xác nhận có linh dược khôi phục tinh thần lực, thần sắc sau lớp mặt nạ cứng đơ liền hiện lên chút vui mừng. Thế nhưng nhờ có mặt nạ, hắn rất dễ dàng che đi cảm xúc của bản thân mình.Hồng Di thấy hắn không có quá nhiều phản ứng, nội tâm liền hiện lên chút ngạc nhiên. Phàm là người đến cầu đồ vật, nếu như nghe thấy nơi kia có thứ họ cần, bọn họ ít nhất cũng phải vui mừng mới phải. Thế nhưng Khương Thần thì lại khác, với vẻ mặt này Hồng Di cũng không thể đánh giá được mức độ cần thiết của linh dược đối với Khương Thần.
Nghệ thuật bán hàng chính là dựa vào nét mặt của người mua để phán đoán ra mức độ cần thiết, khao khát của họ đối với mặt hàng, sau đó người bán sẽ đưa ra một mức giá theo sự cần thiết đó chứ không bán theo giá niêm yết. Có thể bình thường giá của nó thấp, thế nhưng gặp phải người cần tới nó, giá trị của món đồ đó đương nhiên sẽ tăng lên.
“Không biết công tử cần số lượng như thế nào? Có cần một số linh dược cụ thể hay bất kì loại linh dược nào liên quan đến tinh thần lực đều sẽ thỏa mãn?” Hồng Di chớp nhẹ đôi mắt, môi hồng chúm chím khẽ hé mở. Một đôi mắt câu hồn đoạt phách muốn thông qua cử chỉ của Khương Thần mà nhìn ra chút gì đó.
Về phần Khương Thần, hắn càng cảm thấy nữ nhân này thú vị. Dò xét hắn không ra vậy mà vẫn năm lần bảy lượt cố gắng.
“Nếu như có thể có tam phẩm trở lên liền tốt nhất, ngược lại nếu như không có, vậy thì thấp hơn cũng không sao.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Hồng Di tươi cười mê người, nhưng trong lòng suy nghĩ lướt nhanh qua, muốn tìm kiếm lợi ích tốt nhất từ nam nhân trước mặt này.
Chẳng qua nàng suy nghĩ vắt óc cũng không thể tìm ra thực hư trong lời nói của Khương Thần. Nàng chỉ sợ bản thân phán đoán sai, nâng giá vật phẩm lên trong khi hắn lại là người biết hàng, vậy thì quả thật có chút xấu hổ.
“Được rồi, vậy thì trước hết mời công tử nhìn xem có hài lòng hay không.” Hồng Di nói đoạn liền hướng tới một vị gia nhân khẽ vẫy vẫy tay: “Lấy toàn bộ linh dược có thể giúp cho khôi phục tinh thần lực tới đây. Một số linh dược phẩm chất tốt cũng lấy ra hết.”
“Tuân lệnh tiểu thư.” Vị gia nhân kia nghiêm sắc mặt nói. Giây lát hắn liền bật cười lật đật chạy vào trong kho tìm kiếm vật phẩm mà Hồng Di yêu cầu.
“Công tử, không biết tôn tính đại danh là gì?”
“Khách qua đường mà thôi, sau này ta có lẽ cũng sẽ không đến đây nữa, Hồng Di tiểu thư hà tất phải hỏi tên.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
Hồng Di che miệng cười duyên, ánh mắt nhìn Khương Thần càng nhiều thêm một phần hứng thú. Người này từ đầu đến giờ chỉ liếc nhìn nàng có một lần, sau đó liền không để ý nữa. Mọi chú tâm của hắn đều là về phía những dược liệu được đặt la liệt trên kệ, tủ. Hiển nhiên đây là một tên đầu gỗ không hiểu phong tình.
Vị gia nhân sau khi đi vào trong kho liền lấy ra rất nhiều linh dược từ thấp đến cao. Phẩm chất cao nhất là một gốc tam phẩm đỉnh phong linh dược, thấp nhất thậm chí nhất phẩm cũng có. Số lượng lên tới mười hai gốc, hoàn toàn thỏa mãn Khương Thần.
Thời điểm này, Hồng Di để ý thấy sâu trong ánh mắt Khương Thần hiện lên chút vừa lòng thỏa ý. Nàng biết hắn đeo mặt nạ da người, không muốn cho người khác thấy chân diện mục cũng như cảm xúc trên mặt của bản thân, thế nhưng chỉ cần từ ánh mắt của hắn nàng cũng có thể phát hiện ra được hắn đối với mấy gốc linh dược này rất cần thiết.
“Công tử, đây là toàn bộ linh dược có hoặc có chút ít liên quan tới tinh thần lực.” Hồng Di mỉm cười ngọt ngào hương tới Khương Thần khẽ nói.
“Mời Hồng Di tiểu thư cho một cái giá.” Khương Thần không mặn không nhạt nói: “Ta mua hết chỗ này.”
“Ồ.” Hồng Di thoáng chút ngạc nhiên. Nàng trước giờ bán hàng còn chưa thấy người nào trực tiếp như thế cả. Bình thường nếu như mua với số lượng lớn như thế này, thường thường bọn họ sẽ kì kèo giảm giá, thế nhưng Khương Thần trực tiếp lại hỏi giá luôn mà không thấy hắn nhíu một chút lông mày.
Khương Thần càng làm vậy, Hồng Di càng không biết phải đối đáp ra sao. Nếu như Khương Thần có thể đưa ra giá trước, nàng có thể dựa vào đó mà ước lượng túi tiền của hắn. Thế nhưng hắn trực tiếp như thế này, nàng càng làm không moi thêm được thông tin gì.
“Nếu như công tử mua hết, vậy thì tất cả chỗ này khoảng một vạn Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm.”
Hai tiếng một vạn vang lên, người mua hàng xung quanh lập tức quay sang nhìn Khương Thần, ánh mắt hiện lên chút chế giễu. Một vạn Hỗn Nguyên Thạch, đây không phải một con số nhỏ. Bọn họ chỉ là tán tu, đối với lượng Hỗn Nguyên Thạch kia có thể nói là tích cóp cả năm trời mới có thể đạt tới. Thế nhưng một tên Nguyên Thể Cảnh như Khương Thần chạy đến đây mua đồ lại trực tiếp tiêu phí cả vạn Hỗn Nguyên Thạch, điều này làm sao bọn họ có thể tin.
Bọn họ đang nghĩ rằng hắn đây là muốn lấy lòng giai nhân cho nên mới mạnh miệng, đồ rằng rất có thể không qua một lúc nữa Khương Thần sẽ khóc lóc van xin trả đồ vì không thể mua được.
“Tên này nghĩ mình là ai mà chạy tới đây mở miệng lớn như vậy.”
“Ừ, một vạn Hỗn Nguyên Thạch, một tên Nguyên Thể Cảnh như hắn tích cóp chục năm may ra mới có thể gom góp được.”
“Hắc hắc, chờ chút nữa nhìn xem hắn xấu mặt. Hồng Di tiểu thư cũng không phải hiền lành như vẻ bề ngoài. Kẻ nào bỡn cợt nàng, kẻ đó chắc chắn xấu số.”
Đám người xung quanh nhìn Khương Thần, khóe miệng không tự chủ nổi lên một vòng chế giễu. Hiện tại bọn họ chỉ chờ xem Khương Thần xấu mặt, sau đó bị Hồng Di đánh gãy hai chân ném ra ngoài.
Thế nhưng sự việc tiếp theo khiến cho đám người kia không khỏi sửng sốt. Sau khi nghe Hồng Di báo giá, Khương Thần vẫn một bộ đạm nhiên lấy ra một cái nhẫn trữ vật giao cho nàng để nàng kiểm tra.
“Vẫn còn ra vẻ sao? Ta đoán trong kia nhất định không đủ một vạn Hỗn Nguyên Thạch.”
“Hắc hắc…còn cố giả vờ.”
“Rất tốt, đầy đủ một vạn Hỗn Nguyên Thạch.” Hồng Di sau khi kiểm tra số lượng Hỗn Nguyên Thạch trong nhẫn trữ vật, nàng liền mỉm cười nói: “Linh dược thuộc về công tử.”
Nói đoạn, nàng thu hồi toàn bộ Hỗn Nguyên Thạch trong nhẫn trữ vật của Khương Thần sau đó giao trả lại nhẫn cho hắn. Cuối cùng nở một nụ cười thỏa mãn nhìn lấy Khương Thần.
“Đa tạ.” Khương Thần cũng không nhiều lời, hắn khẽ vung tay, toàn bộ linh dược đặt ở đây liền bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.
“Không biết công tử còn muốn mua thứ gì nữa không?” Thanh âm yêu kiều đầy mị hoặc của Hồng Di lại khẽ vang lên.
Khương Thần nhướng mày liếc nhìn Hồng Di một lần nữa. Thanh âm không nghe ra hỉ nộ khẽ vang:
“Nếu có thể dùng tiền mua Hồng Di tiểu thư về nhà, phỏng chừng ít nhất sẽ có một nửa nam nhân ở kinh thành chạy tới tham dự nhỉ?”
Hồng Di khẽ trừng mắt, khuôn mặt giả bộ giận hờn nói:
“Chỉ sợ trong đám một nửa nam nhân đó tìm không ra thân ảnh của công tử mà thôi.”
“Cũng không nhất định. Tiểu thư Hồng Di là một đại mỹ nhân như thế, ta làm sao lại không động tâm được đây.” Khương Thần cười nhạt, khẽ nói.
Đạm nhã cười nhẹ, Hồng Di vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình. Nàng biết đây cũng chỉ là Khương Thần đang trêu chọc nàng mà thôi, bởi lẽ hắn nói vậy nhưng cảm xúc lại không có chút dao động, phần thành ý này nàng làm sao cảm nhận được.
“Có thể được công tử thưởng thức đó là vinh hạnh của Hồng Di. Như vậy đi, lần sau công tử quay lại, Hồng Di nhất định sẽ tiếp đón ngươi.” Hồng Di mỉm cười nói.
Người trong tiệm lúc này nhất thời sững sờ. Bọn họ không nghĩ tới Hồng Di lại vì một câu thưởng thức của đối phương mà dành cho hắn một loại ưu đãi lớn đến vậy.
Phải biết người tới đây không phải công tử quyền quý thì cũng là nguyên giả cảnh giới không hề yếu kém. Thế nhưng từ trước tới giờ Hồng Di đều sẽ không lần thứ hai tiếp đãi bọn họ. Vậy mà giờ chỉ là một tên Nguyên Thể Cảnh lại khó thể đạt được điều đó.
“Chỉ là nếu như mà thôi.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
Đoạn, hắn khẽ phất tay ra hiệu cáo từ, một thân bạch y liền ung dung đi ra khỏi Cửu Nguyệt Bảo Các.
“Tiểu thư, ngươi như vậy có phải quá tùy tiện hay không?” Một vị tiểu nha hoàn lúc này chạy tới gần Hồng Di, khẽ ghé đầu vào tai nàng thì thầm.
“Ha ha…hoàn toàn không a…ngươi theo dõi hắn xem sau đó hắn sẽ làm gì.” Hồng Di cười nói: “Ta muốn xem kẻ này có chỗ nào bất phàm.”
Nói đoạn, nàng quay lưng đi vào hậu đường, một đạo thanh âm có chút hờn dỗi khẽ vang trong cổ họng.
“Dám không nhìn ta sao?”
…
Khương Thần rời đi Cửu Nguyệt Bảo Lâu không lâu liền phát hiện ra bản thân bị mấy đạo khí tức khóa chặt. Mấy đạo khí tức này đối với hắn cũng không tính là xa lạ, bọn họ chính là mấy người có mặt trong Cửu Nguyệt Bảo Các vừa rồi. Từ động thái theo dõi này có thể nhìn ra mấy người kia không hề có ý tốt.
“Không nghĩ tới hắn còn bị mấy người kia theo dõi nữa. Xem ra lành ít dữ nhiều a.”
Tại một góc khuất xuất hiện một vị nữ tử trẻ tuổi. Người này tuổi tầm mười sáu, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ thương mang theo đôi phần non nớt. Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Thần, nhận ra được hắn bị mấy người có cảnh giới cao hơn theo dõi phía sau, khuôn mặt hiện lên chút trầm tư suy nghĩ.
“Đám người kia chắc không dám tấn công người trong kinh thành đâu. Trước trở về báo cho tiểu thư.”
Nói đoạn, nàng hướng về phía kt khẽ lẩm nhẩm:
“Tự cầu nhiều phúc đi.”