Người đăng: meomeo14311
“Các vị, nơi này tương đối bằng phẳng, tối nay chúng ta tạm thời nghỉ lại. Buổi tối nguy hiểm, tốt nhất không có việc gì thì không nên di chuyển đi xa đội ngũ.”Đội dong binh di chuyển thêm hai canh giờ nữa, trời liền tối mịt. Sau khi đánh tan lần truy cản thứ hai của yêu thú, trên đường đi bọn họ cũng không gặp thêm công kích lần nào nữa.
Hiện tại đội ngũ đang chia nhau phân tán ra xung quanh tìm kiếm củi khô đốt lên một đống lửa to để xua đuổi dã thú cùng yêu thú. Sau khi đống lửa bùng cháy, ai nấy rốt cuộc cũng được buông lỏng. Mỗi người đều riêng mình tìm một vị trí thuận tiện ngồi xuống cố gắng phục hồi sức lực đã tiêu hao vì đi đường.
Mặc dù mỗi người không cưỡi ngựa thì cưỡi yêu thú di chuyển rất nhanh, thế nhưng cả ngày ngồi trên lưng ngựa, tinh thần lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, việc đó quả thật khiến cho bản thân rất dễ lâm vào uể oải.
Trong đoàn lúc này có lẽ chỉ có mình Khương Thần là vẫn điềm nhiên như không, có chăng chỉ có tay phải của hắn là bị thương lúc đỡ thanh đại đao của Khang Chính cùng với cản đỡ trảo lực của Tam Vĩ Báo. Còn lại mọi thứ đều không hề cho thấy bất kì dấu hiệu mỏi mệt nào xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
“Vị tiểu hữu này, hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu giúp kịp thời. Không biết ngươi tên gọi là gì?”
Đương lúc Khương Thần còn ngồi nghịch đống lửa lớn, một đạo thanh âm trầm trầm vang lên.
Khương Thần không cần nhìn cũng biết đạo thanh âm này là của ai. Đó chính là trung niên nhân thân chủ thuê dong binh đoàn tới áp tiêu. Hắn dường như tên La Thống thì phải, nghe đâu là thương nhân, hiện tại vận chuyển hàng hoá tới Minh Nguyệt Vương Triều buôn bán. Những xe hàng phía sau kia chính là hàng hóa khổ lớn hắn không thể nhét vào trong nhẫn trữ vật được.
Phía sau La lão bản là nữ nhân áo đỏ, lúc này nàng nhìn Khương Thần che miệng cười duyên, khuôn mặt bất giác hiện lên vẻ vũ mị động lòng người.
Khương Thần cũng để ý thấy nàng đang liếc mắt đưa tình với mình, sau lưng thầm đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên đầu La Thống xem hắn có hay không đội mũ xanh hoặc là mọc ra đôi sừng.
Dựa theo quan sát của hắn, vị nữ nhân áo đỏ kia nhìn thế nào cũng là lão bà của La Thống, vậy mà hiện tại ngang nhiên liếc mắt đưa tình với hắn. Đây không phải là muốn đội mũ xanh cho La Thống thì là gì.
Khẽ lắc đầu khéo léo di chuyển ánh mắt của mình đi chỗ khác, Khương Thần nói:
“La lão bản không cần khách sáo. Nhận tiền của ngươi đương nhiên là phải giúp ngươi bận bịu rồi.”
“Ha ha, hiếm có người trẻ tuổi nào lại không kiêu căng tự phụ, ngược lại lại rất điềm tĩnh như tiểu huynh đệ ngươi a.” La Thống cười lớn.
Đoạn, hắn rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Khương Thần, thậm chí còn ra hiệu cho nữ nhân áo đỏ ngồi xuống bên cạnh.
Khương Thần cũng không để tâm đến hai người này, ngược lại tinh thần cảnh giác cao độ quan sát xung quanh, đặc biệt là những vị trí có nhiều cây cối bao phủ.
“Nghe người trong đoàn nói tiểu huynh đệ ngươi hôm nay mới gia nhập đội dong binh sao?”
“Không sai, trong đội có một người trọng thương vì vậy mà ta tới thay hắn.” Khương Thần gật đầu, đáp.
“Nói tới cũng phải biết ơn vị huynh đệ tên A Tam đó, hắn cũng vì trong lúc nguy cấp bảo vệ nữ nhi ta cho nên mới trọng thương.” Khuôn mặt La Thống có chút xúc động, sâu trong ánh mắt thật sự hiện lên vẻ biết ơn vô cùng.
“Nữ nhi ngươi?” Khương Thần nhíu mày, chợt ánh mắt liền khẽ đảo qua nữ nhân áo đỏ bên cạnh La Thống.
Chẳng lẽ nàng không phải lão bà mà là nữ nhi của đối phương?
La Thống nhìn thấy Khương Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, liền hỏi lại:
“Đúng vậy? Vậy ngươi nghĩ Ngọc Nhi là gì?”
“Không. Chỉ là có chút bất ngờ.” Khương Thần lắc đầu: “Ta còn tưởng nàng là lão bà của ngươi.”
Xem ra bản thân là nhìn nhầm. Thế nhưng việc nữ nhân trước mắt này không còn là xử nữ là không giả. Nàng chắc chắn đã thất thân, có lẽ chính điều này mới khiến cho Khương Thần nhầm lẫn nữ nhân nọ là lão bà của La Thống.
“Ta gọi là La Ngọc Nhi, không biết phương danh công tử là gì?” Nữ tử áo đỏ tên Ngọc Nhi bấy giờ mới lên tiếng.
Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kiều mị bỗng nhiên vang lên khiến cho Khương Thần không khỏi mắng một tiếng yêu tinh. Nữ tử này quả thật hồ mị tận xương, bộ dáng của nàng rất dễ khiến cho nam nhân xuất hiện tâm viên ý mã.
Cũng may mắn La Thống không biết bằng cách nào có thể tìm được đội ngũ dong binh uy tín như Khang Chính, bằng không giữa đường nữ nhân kia chắc chắn sẽ khiến cho người khác không thể nhịn được mà làm chuyện xằng bậy.
Tiếp xúc ở cự li gần, Khương Thần lại phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của nữ nhân này. Dưới ánh lửa chập chùng, khuôn mặt nàng có chút phiếm hồng. Một đôi mỹ mâu ngập nước tựa như không lúc nào không hấp dẫn nam nhân. Cũng không biết tên nào may mắn có thể lấy đi lần đầu của nàng, quả thật kia chính là phúc phận mười đời.
“Gọi ta là Khương Thần liền tốt.” Khương Thần khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
“Hóa ra là Khương công tử, đa tạ ngươi buổi chiều đã giải nguy cho chúng ta.” La Ngọc Nhi nở một nụ cười, rất lễ phép cúi người nói.
“La cô nương không cần khách sáo. Đó là chuyện dong binh chúng ta phải làm.” Khương Thần cũng gật đầu đáp lễ.
Lúc này, Khang Chính cùng với một vị Nguyên Hồn Cảnh trong đoàn không biết đi đâu trở về, tay xách theo một con heo rừng to lớn đã bị giết chết.
“Ha ha, có rượu, hiện tại có thịt. Tối nay nhất định phải ăn một bữa thật no a, La huynh.”
“Khang đội trưởng, nếu không phiền để ta giúp nướng thịt.”
Khương Thần lúc này đột nhiên mở lời khiến cho Khang Chính cùng với hai cha con La Thống có chút ngạc nhiên.
“Khương tiểu huynh đệ, ngươi có được không?” Khang Chính cười cười, thanh âm ồm ồm vang lên.
“Ha ha, là nam nhân làm sao lại không được.” Khương Thần cười nhạt nói: “Giao cho ta đi.”
“Ha ha, Khương tiểu huynh đệ, ở đây cũng không phải chỉ có nguyên nam nhân a.” Khang Chính có chút giảo hoạt, hai mắt đảo qua đảo lại, thanh âm âm dương quái khí vang lên.
Một câu “nam nhân làm sao lại không được” vừa rồi lúc này khiến cho La Ngọc Nhi không khỏi đỏ mặt, hai mắt câu hồn đoạt phách như có như không liếc nhìn Khương Thần tỏ vẻ hờn dỗi.
“Ha ha. Tiểu huynh đệ ngươi cũng thật thẳng thắn.” La Thống một giây lát mới hiểu ý nghĩa phía sau câu nói của Khương Thần, hắn cũng cười phá lên.
“Được rồi, vạn phần đừng làm hỏng thịt a. Lão Khang ta cũng muốn nhìn xem trù nghệ của Khương tiểu huynh đệ ngươi có tương xứng với thực lực không.” Khang Chính giao con lợn rừng to lớn cho Khương Thần xử lý.
“Cách đây chừng trăm mét có một con suối nhỏ, Khương tiểu huynh đệ ngươi có thể tới đó xử lý thịt heo.” Khang Chính chỉ về một hướng, nói: “A Ngũ, ngươi giúp Khương tiểu huynh đệ bận bịu. Cẩn thận chút, nơi đó rậm rạp, rất dễ có yêu thú.”
“Được, đội trưởng không cần lo.”
A Ngũ là nam tử Nguyên Hồn Cảnh vừa trở về với Khang Chính, hắn lúc này gật đầu dẫn theo Khương Thần đi tìm suối nước để làm thịt heo. Những người còn lại đều ngồi quanh đống lửa lớn bàn luận về hành trình ngày hôm nay.
Không qua bao lâu thời gian, vị nam tử gọi là A Ngũ kia dẫn theo Khương Thần trở về. Cả hai người tay xách nách mang rất nhiều thịt heo đã được làm sạch sẽ.
Nhìn những tảng thịt heo được xâu lại thành từng miếng bằng những sợi dây rừng sạch bóng hết sức cẩn thận, ai nấy đều hướng về phía Khương Thần với một ánh mắt ngạc nhiên. Người này không ngờ đã đánh nhau giỏi lại còn khéo léo đến thế.
“Khương tiểu huynh đệ, ngươi lại làm ta bất ngờ a.” Khang Chính cười lớn một tiếng, nói.
Người như Khương Thần mới là một dong binh thực thụ. Tính cảnh giác cao, kĩ năng sinh tồn cũng thông thạo như vậy, quả là trời sinh dong binh.
“Chỉ là vài kĩ thuật cơ bản. Ta nghĩ người ra ngoài tối thiểu phải biết những điều đó.” Khương Thần cũng không cho đó là một điều đáng tự hào, lạnh nhạt nói.
“Mọi người hôm nay mệt rồi, chuyện còn lại để ta lo.”
Hắn rất ít khi chủ động giúp đỡ mọi người bận bịu như thế này, thế nhưng hôm nay mấy vị đội viên trong dong binh khiến cho hắn có cảm giác giống như một nhóm bằng hữu lâu ngày tụ họp ăn uống với nhau. Chính vì vậy hắn bận bịu chuẩn bị thức ăn cho bọn họ một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Ha ha. Được được, vậy mọi người chuẩn bị rượu đi a.”
Trong lúc mọi người còn đang cười nói vui vẻ, Khương Thần từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vỉ nướng, que xiên, nồi niêu xoong chảo tất cả mọi thứ hắn vẫn luôn mang bên mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trố mắt không tin tưởng những gì đang diễn ra. Bọn họ nhìn thấy gì?
Nồi? Xoong? Chảo? Thậm chí là que xiên lẫn vỉ nướng thịt, đây rốt cuộc là đi vận tiêu qua rừng sâu nguy hiểm hay đi cắm trại.
“Khương tiểu huynh đệ…những thứ này?”
“Ta đối với đồ ăn tương đối nhiều ham muốn, đặc biệt là đồ nướng cùng chiên xào, vì vậy ra ngoài thường thường sẽ chuẩn bị mấy thứ đồ này.” Khương Thần cũng không chút giấu diếm, đáp.
“Ăn đồ nướng? Chiên xào? Khương tiểu huynh đệ không sợ nóng trong người sao?” Khang Chính cười cười nói.
“Vừa vặn ta cũng hay uống trà, giải nhiệt a.” Khương Thần cười bất đắc dĩ nói.
Một bên hắn đang không ngừng đem thịt chuẩn bị làm đồ nướng cùng chiên xào. Rất nhanh, một bàn tiệc thịt nướng sang trọng đã bày ra trước mắt mọi người. Hiện tại ai nấy đều có cảm giác bọn họ không phải đang đi qua rừng già nguy hiểm mà chỉ là một cuộc dã ngoại đơn thuần mà thôi. Loại cảm giác này quả thật đối với bọn họ vô cùng kích thích.
Phía bên kia, La Ngọc Nhi càng nhìn Khương Thần càng bày ra vẻ quyến rũ. Sóng mắt lưu chuyển liên tục, song đồng ngập nước khiến cho phút chốc nàng càng trở nên kiều mị.
Khương Thần đối với mị nhãn như nước của nàng cũng chỉ có thể lờ đi chỗ khác. Nữ nhân vừa mới gặp người lần đầu đã liếc mắt đưa tình, rất có thể là nữ nhân không tốt. Đây là kinh nghiệm của đám hồ bằng cẩu hữu của Khương Thần khi trước đã dạy hắn.
“Ha ha, Khương tiểu huynh đệ ngươi quả thật khéo tay. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài nha.”
“Quá khen!”