Người đăng: meomeo14311
“Xem ra danh khí của sư đệ ngươi vẫn không tệ.” Bạch U Cơ mỉm cười khẽ nói: “Vẫn còn rất nhiều sư huynh đệ ủng hộ ngươi đánh bại Âu Dương Trác.”Khương Thần gật đầu không đáp, hai mắt lúc này hơi lim dim, bộ dáng tựa hồ đang buồn ngủ. Mà cảnh này lọt vào mắt Bạch U Cơ liền khiến cho nàng híp mắt mỉm cười.
Dưới tỷ võ đài lúc này được các trưởng lão chia làm bốn phần, mỗi phần đều riêng mình bắt đầu triển khai các cặp đấu.
Quy định của tông môn đại tái so với trước đã có nhiều thay đổi. Hiện tại đại tái chỉ cho những đệ tử Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong trở lên tham gia, điều này vừa khiến cho cuộc đấu không bị nhàm chán như những năm trước, vừa đỡ tốn thời gian của mọi người. Thêm nữa, lúc trước đại tái chỉ diễn ra giữa các đệ tử ngoại môn, hiện tại ngược lại những đệ tử nội môn nếu như muốn thăng hạng trên Nội Môn Bảng thì cũng có thể tham gia.
Dĩ nhiên khiêu chiến trong những ngày bình thường, người bị khiêu chiến có thể từ chối trong thời gian nửa năm, thế nhưng ở đại tái một khi khiêu chiến liền phải tiếp nhận. Đây cũng là một dịp để cho song phương giải quyết mâu thuẫn.
“Thật nhàm chán.” Khương Thần khẽ thở dài một hơi: “Nếu như không phải tên Âu Dương Trác kia thách đấu, ta liền ở nhà ngủ cho khỏe.”
Dứt lời, hắn khẽ ngáp dài một cái, bộ dáng lười biếng uể oải vô cùng. Đây cũng là do hai ngày hôm nay hắn liên tục đem phù văn khắc họa lên trận kỳ sau đó còn tốn một phen tâm sức tế luyện chúng. Vừa không ngủ hai đêm vừa tổn hao tinh thần lực, hiện tại mỏi mệt là điều đương nhiên.
“Nếu như mệt mỏi liền ngủ một chút đi.” Bạch U Cơ ngồi bên cạnh đã đếm được mấy lần Khương Thần thở dài mệt mỏi, lúc này khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ xót xa, khẽ nói.
“Ngủ? Hiện tại treo người trên cây, làm sao tìm được chỗ ngủ?”
Bạch U Cơ mỉm cười không đáp, bàn tay tinh mỹ dùng một loại cử chỉ hết sức ưu nhã nhẹ nhàng phủi phủ vai áo sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Khương Thần giống như ra hiệu cho hắn.
“Hắc. Chỉ có sư tỷ ngươi là thương ta.” Khương Thần khẽ nở nụ cười sau đó cũng không khách sáo mà gối đầu lên vai nàng chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
“Hừm. Không thương ngươi thì thương ai?” Bạch U Cơ cười mắng, miệng khẽ lẩm nhẩm.
“Sư tỷ, chuyện hôm nay thật xin lỗi. Là do ta không kiềm chế được.” Khương Thần sau một phen im lặng liền nhẹ nhàng nói.
“Không cho phép nhắc đến nữa.” Bạch U Cơ giận dỗi, hừ lạnh.
Xung quanh, các đệ tử nhìn thấy hai người giữa ban ngày tình tứ bên nhau, vẻ mặt ai nấy không khỏi hiện lên chút mất tự nhiên. Các nam đệ tử đều nhìn Khương Thần với ánh mắt hết sức hâm mộ, ngược lại các nữ đệ tử cũng hâm mộ Bạch U Cơ có thể nắm giữ trái tim của Khương Thần.
Bên cạnh ánh mắt hâm mộ của các đệ tử ngoại môn, không ít những đạo ánh mắt bất thiện cũng đảo qua vị trí của hai người Khương Thần. Hầu hết những ánh mắt này đều đến từ lớp tân đệ tử ngoại môn, những kẻ mà gia nhập tông môn khi mà Khương Thần đã rời đi. Bọn họ chỉ nghe danh Khương Thần qua lời kể của các đệ tử đi trước cho nên đối với Khương Thần cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Ngược lại Âu Dương Trác vọt lên như một khỏa tân tinh lại khiến cho bọn họ thần tượng. Hiện tại thần tượng của mình bị Khương Thần hạ nhục, thậm chí đến cả người thương của thần tượng cũng rơi vào trong tay đối phương, bọn họ làm sao có sắc mặt dễ nhìn.
“Hừ, rốt cuộc cũng chỉ là loại nữ nhân hư hỏng.” Một vị nữ tử trẻ tuổi vẻ mặt có chút khinh miệt khẽ lẩm nhẩm.
“Ừm, thời điểm tên Khương Thần kia chưa trở về thì qua lại với Âu Dương sư huynh, hiện tại hắn trở về thì đá Âu Dương sư huynh sang một bên. Quả thật trơ trẽn a.”
Bên cạnh người này cũng có hai ba nữ tử khác thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch U Cơ với ánh mắt bất thiện. Chẳng qua trở ngại thân phận của Bạch U Cơ cho nên cũng không dám nói lớn, chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng.
Động tĩnh của đám người này đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt Bạch U Cơ. Thế nhưng tính tình nàng tương đối hiền lành cho nên cũng không chấp nhặt với bọn họ, bàn tay chỉ khẽ nắm chặt coi như nhịn chuyện này trong lòng.
Thời điểm vừa mới nắm chặt tay toan tính nhẫn nhịn chuyện này xuống, Bạch U Cơ lại cảm nhận bàn tay giống như chậm rãi hé mở. Chỉ thấy Khương Thần không biết từ lúc nào đã luồn bàn tay qua cùng nàng đan các ngón tay vào nhau sau đó nắm chặt. Hắn vẫn nằm gối đầu lên vai nàng, thanh âm khẽ vang:
“Âu Dương Trác kia ngày hôm nay sẽ rất thê thảm.”
Bạch U Cơ không đáp, bàn tay ngược lại nắm chặt lấy tay Khương Thần, khóe miệng vểnh lên nụ cười đắc thắng.
Phía dưới sân lúc này đang trải qua những trận chiến hết sức nảy lửa giữa các đệ tử. Võ đài dược nới rộng ra gần một trăm mét dài rộng, hiện tại được chia làm bốn để tổ chức thi đấu giữa các đệ tử ngoại môn. Từng đạo thanh âm quyền kình va chạm vang lên chát chúa, Hỗn Nguyên Chi Khí mạnh mẽ tiếp xúc lẫn nhau bộc phát ra từng trận nổ vang trầm thấp. Từng đạo bóng người ẩn hiện, tiếng kim thiết vang lên thanh thúy mang theo hỏa quang không ngừng thoáng hiện.
Mặc dù chỉ là những đệ tử thực lực không quá cao siêu thế nhưng ngay từ đầu chiến đấu đã trực tiếp tiến vào chân chính sống chết với nhau trên sàn đấu, điều này khiến cho không khí đại tái càng thêm sôi động. Cũng vì thế mà tiếng hò reo cổ vũ của các đệ tử quan chiến càng thêm nồng nhiệt.
Tâm điểm chú ý trên sân là hai vị nam tử Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong. Cả hai người này tại trên Ngoại Môn Bảng nắm giữ thứ hạng rất cao. Tuy chưa lọt vào hạng mười thế nhưng với thực lực của bọn họ thì rất nhanh sẽ được tiếp nhận vào nội môn.
Hai người đấu ở một góc sân, một vị là Hỗn Nguyên Chi Khí hỏa thuộc tính, một vị còn lại là mộc thuộc tính. Tuy người sau thực lực hơi nhỉnh hơn một chút nhưng bởi vì do Hỗn Nguyên Chi Khí bị người trước khắc chế, trái lại trước thế công hiểm hóc thì có vẻ ăn không ít đau khổ.
Vị Hỗn Nguyên Chi Khí hỏa thuộc tính kia công kích vừa hung hiểm, mà hắn lại rất thông minh, thường xuyên tìm điểm sơ hở của đối thủ mà công kích. Lúc này Hỗn Nguyên Chi Khí màu đỏ nhạt của hắn như một ngọn lửa bốc lên, ở giữa không trung vẽ lên một đường hỏa phong nóng cháy liên miên không dứt. Tuy vậy, trước thế công hung hiểm kia, vị Hỗn Nguyên Chi Khí mộc thuộc tính cũng không lộ ra chút bấn loạn cùng biến sắc nào, sắc mặt trầm ổn đem công kích của đối thủ trực tiếp hóa giải. Mặc dù trong quá trình giao đấu có ăn không ít đau khổ thế nhưng nhìn chung vẫn chưa có bị thương nặng.
Trong số bốn trận chiến đang diễn ra thì một trận này cũng miễn cưỡng tính làm chiến đấu ở đẳng cấp cao. Bởi vậy nhiều nhóm người quan khán xung quanh trên khán đài đều là nhìn không rời mắt, ánh mắt như có cũng như không dừng lại ở phía trên hai đạo nhân ảnh, tiếng hò hét phấn chấn, những tiếng hô to khản cả giọng vang lên không ngớt quanh quẩn xung quanh quảng trường.
Chiến đấu trong sân tuy rằng đối với các đệ tử trên khán đài có chút phấn khích thế nhưng ở trong mắt các đệ tử cao tầng của nội cùng các trưởng lão thì còn chưa đủ làm bọn họ máy động cảm xúc. Chiến đấu sôi động cũng chỉ làm bọn họ khẽ khẽ gật đầu mà thôi, dù sao thực lực bất đồng tự nhiên ánh mắt cũng hoàn toàn khác đi. Đối với sự tình như vậy dĩ nhiên là không cùng cấp độ, cảm xúc phấn khích không có cũng là đương nhiên.
Các trận đấu diễn ra rất nhanh, thường thì trên dưới mười lăm hai mươi hiệp đã phân ra thắng bại. Mà càng về sau càng xuất hiện nhiều đệ tử nội môn thượng đài.
Đệ tử nội môn tu vi tương đối cao, khả năng chiến đấu cũng không tệ, đây cũng coi như đem đến một hồi đặc sắc cho đại tái.
Đại tái tông môn diễn ra từ sáng sớm đến chiều mới có dấu hiệu giảm nhiệt. Lúc này đài tỷ võ tuy chia làm bốn thế nhưng lâu lâu mới có người nhảy lên khiêu chiến. Nếu như không phải mọi người đang chờ đợi món chính cho thịnh yến đại chiến ngày hôm nay thì có lẽ trường đấu đã vãn người.
“Xem ra cũng chuẩn bị đến lúc hai tên kia thượng đài.”
Tại gần tỷ võ đài có một hàng dài ghế đá nhô ra dành cho các trưởng lão cùng chấp sự của Linh Vân Tông. Phía sau đó cũng thừa không ít chỗ ngồi là dành cho đệ tử chân truyền. Hồng Ngọc Kiều lúc này ngồi ở phía sau La Chinh, bộ dáng có chút chán nản, khẽ lẩm nhẩm:
“Chờ đợi thật lâu, cổ ta sắp dài như cổ rắn rồi.”
“Một trận chiến của bọn hắn là tự phát cho nên cũng không thể tùy tiện xen vào đại tái được.” Vương Chi Sách nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Hồng Ngọc Kiều liền cười nói: “Chờ cho không còn ai khiêu chiến bọn hắn mới có quyền thượng đài.”
Nghe một câu này, Hồng Ngọc Kiều trực tiếp nhoài người ra phía trước, bộ dáng sầu khổ vô cùng.
“Ha ha…” Vương Chi Sách chân gác lên chân, bộ dáng tiêu diệu tự tại khẽ cười: “Ngược lại từ sáng đến giờ đều không thấy U Cơ đâu.”
“Đi tìm Khương tiểu tử, có lẽ đang ở chung với hắn đây.” Hồng Ngọc Kiều hừ lạnh: “Hiện tại thì tốt rồi, có nam nhân liền quên tỷ muội, quả thật là bạch nhãn lang.”
“Vậy sao Hồng sư tỷ ngươi không kiếm cho mình một tên nam nhân đi?” Vương Chi Sách cười nhạt.
Hồng Ngọc Kiều ngửa cổ, bộ dáng nghênh ngang đắc ý lại pha chút tự đắc:
“Hừ, trong thiên hạ này còn chưa xuất hiện nam nhân lọt vào mắt Hồng Ngọc Kiều ta.”