Người đăng: meomeo14311
Bạch gia nằm ở một khu vực riêng biệt tại phía Nam Bạch Lĩnh Thành. Đây là một viện phủ khổng lồ với từng tầng kiến trúc xen kẽ cây xanh vô cùng đẹp mắt. Thời điểm Khương Thần mới đến gần, hắn cũng phải âm thầm líu lưỡi về độ hào nhoáng của Bạch gia.“Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà ngoại…” Lúc này, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một câu học được từ hồi còn ở Lam Hải Tinh, vẻ mặt hiện lên chút ý cười.
Đến gần viện phủ khí thế cực kỳ hào hùng kia, vẻ mặt Khương Thần tuy không có nhiều cảm xúc nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia ngạc nhiên nhỏ nhỏ. Tại trước cửa Bạch gia không ngờ lại vây quanh không ít người, hơn nữa những người này tất cả đều mặc một thân áo bào. Trước ngực bọn họ đều có đeo huy chương biểu hiện phẩm cấp luyện đan sư.
Những luyện đan sư đứng trước cửa Bạch gia kia tuy rằng tuổi tác có lớn có nhỏ, già trẻ khác biệt, thế nhưng một điểm chung mà mỗi người bọn họ đều có đó là vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ. Điều này cũng không quá khó hiểu khi mà luyện đan sư là chức nghiệp rất được mọi người săn đón cùng kính trọng. Đó chính là lý do tạo nên sự kiêu căng ngạo nghễ trong lòng nhiều luyện đan sư.
Trước cửa Bạch gia chỉ có luyện đan sư cùng một ít hạ nhân cung kính tiếp đón. Mà xung quanh bên ngoài hễ là người đi ngang qua đại môn Bạch gia thì đều hướng ánh mắt kính sợ cùng hâm mộ nhìn tới. Đám đông chen nhau bàn tán xì xài về các luyện đan sư, ở trong lòng của bọn họ, luyện đan sư chính là đại biểu cho quý tộc, đại biểu cho thân phận cao quý.
Bạch gia hạ nhân cung kính tiếp đón người tới, trên mặt mỗi người đều treo cao một nụ cười chức nghiệp. Tuy rằng nụ cười không phải thật tự nhiên thế nhưng nó cũng đại biểu cho Bạch gia kính trọng người đến. Bạch gia không phân biệt thân phận người đến, chỉ cần là luyện đan sư hoặc y sư bình thường thì đều được tiếp đãi rất cẩn thận.
Chen qua đám người, Khương Thần tiến lên phía trước một bước thì liền được một vị thị nữ mỹ lệ chạy tới tiếp đón.
“Vị công tử gia này, ngươi tới Bạch gia là vì Bạch lão gia chủ sao?” Vị thị nữ mỹ lệ giữ một vẻ mặt niềm nở đón chào, thanh âm nhẹ nhàng khẽ vang.
Sau khi nhìn thấy Khương Thần không mặc y phục chuyên dành cho luyện đan sư, huy chương thân phận cũng không có, nàng liền có chút tò mò mà hỏi:
“Công tử gia, ngươi là y sư?”
“Xem là vậy đi.” Vẻ mặt Khương Thần không có quá nhiều biểu tình, mà hắn cũng không quá quan tâm thân phận luyện đan sư hay y sư, lúc này hắn chỉ gật đầu chậm rãi nói.
“Hoan nghênh công tử gia. Mời ngươi vào trong.”
Vị thị nữ này vô cùng ôn hòa mà nói. Chẳng qua nàng còn chưa kịp dẫn Khương Thần đi vào thì vài đạo thanh âm khinh thường chợt vang lên:
“Hừ, luyện đan sư còn chưa nắm chắc có thể chữa khỏi cho Bạch lão gia tử, một tên y sư như ngươi đến đây để tự rước lấy nhục sao?”
“Ha ha…nghe nói trước đó cũng có mấy vị y sư tới chữa trị cho Bạch lão gia tử thế nhưng sau đó đều bị phản phệ mà chết.”
“Ha ha, thực lực không có…đi lên chính là tự tìm chết mà.”
“Mời các vị không nên nói như vậy. Mỗi người đến chữa trị cho Bạch lão gia nhà chúng ta thì đều là khách quý của Bạch gia.” Thị nữ mỹ lệ nghe thấy có người buông lời không hay, nàng lập tức hướng về phương hướng đó mà nói.
Đoạn, nàng hướng về phía Khương Thần, vẻ mặt hiện lên chút ái ngại. Nàng được giao nhiệm vụ tiếp đón khách nhân, mà đối với Bạch gia lúc này, y sư hay luyện đan sư đều là khách quý, không phân biệt ai cả. Bởi vậy mà nàng đối với mấy người kia chỉ dám nhắc nhở chứ không dám đuổi bọn họ ra ngoài.
“Ha ha…chút nữa ta muốn nhìn tiểu tử này bị độc của Phệ Thiên Trùng độc chết.”
Mấy vị luyện đan sư phía sau không coi lời nói của thị nữ mỹ lệ kia ra gì, bọn họ vẫn một mực cười nói, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần càng là lộ rõ khinh thường.
Đối với mấy kẻ này, Khương Thần cũng không có bao nhiêu để ý. Hắn khẽ nở nụ cười nhạt hướng về phía thị nữ mỹ lệ kia ra hiệu không có chuyện gì, sau đó mới chậm rãi nói:
“Được rồi. Trước hết đi vào đã.”
“Vâng.” Thị nữ mỹ lệ nở nụ cười vui vẻ sau đó một bước đi trước dẫn Khương Thần vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
“Công tử gia, bệnh của lão gia tử nhà chúng ta rất nặng, ngươi nếu như cảm thấy khó có thể không cần xem bệnh, miễn cho chút nữa nghe phải những lời khó nghe.” Thị nữ mỹ lệ cảm thấy Khương Thần rất khác với những người trước đó từng đến đây, chính vì thế mới không kìm được mà nhẹ giọng nhắc nhở.
“Đa tạ. Không cần.”
“Vâng.”
Ánh mắt đảo qua phủ đệ xa hoa, từng tòa kiến trúc cao ngất, tinh xảo không khỏi khiến cho Khương Thần khẽ gật đầu. Cái khác không nói, Bạch gia này đích xác không hổ là cự đầu của Bạch Lĩnh Thành, một trong những gia tộc sừng sỏ của Tuyết Ưng Vương Triều, tài lực như này quả là danh xứng với thực.
Theo con đường nhỏ màu xanh đá vụn đi vào trong phủ đệ, Khương Thần chợt cảm ứng được càng vào sâu thì càng có nhiều ánh mắt không rõ ràng cùng với tinh thần lực đảo qua người hắn. Giữa lúc lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt Khương Thần tùy ý quét qua một góc tường, nơi đó một vài bóng dáng đen kịt ẩn giấu ở trong bóng tối. Mà theo đạo ánh mắt của hắn quét qua, mấy đạo bóng đen kia trong nháy mắt biến mất, không xuất hiện một điểm gió thổi cỏ lay.
“Phòng thủ quả nhiên rất sâm nghiêm.” Khương Thần nhíu mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hắn biết ở những đại thế gia như Bạch gia thế này thì đều bố trí hộ vệ có thực lực cao cường ẩn giấu xung quanh gia tộc để phòng trừ kẻ địch tập kích bất ngờ. Thời gian này Bạch gia lại tiếp đón rất nhiều người lạ tới, chính vì thế tính cảnh giác lại càng cần được đề cao.
“Công tử gia, sắp tới.”
Thị nữ mỹ lệ một đường đi trước dẫn đường, lúc này cước bộ của nàng hơi chút chậm lại, miệng nở nụ cười hiền lành mà nói.
Giương mắt nhìn tòa đại sảnh xa hoa xuất hiện trước mắt, Khương Thần có thể cảm nhận được bên trong đó xuất hiện rất nhiều những đạo khí tức mạnh yếu. Có mạnh mẽ đến mức hắn nhìn không thấu, có yếu nhược, cũng có không ít những người thực lực ngang hắn.
Chậm rãi tiến vào đại sảnh, trong đó truyền ra một ít thanh âm thấp giọng xì xào bàn tán. Thị nữ nhẹ nhàng đẩy cửa tiến đến sau đó liền hướng tới một vị trung niên nhân đang ngồi trên chủ vị mà nói:
“Bẩm gia chủ, thêm một vị y sư nữa tới xem bệnh.”
“Ừm, ngươi lui ra đi.” Trung niên chủ vị dáng người uy nghi bệ vệ, khuôn mặt nghiêm trang, có đôi nét lạnh lùng. Hắn phất phất tay ra hiệu cho thị nữ lui ra sau đó liền cẩn thận đưa ánh mắt đánh giá Khương Thần.
Lại nói, đại sảnh lúc trước vốn phát ra nhiều thanh âm xì xào thế nhưng lúc này đột nhiên ngừng lại. Từng đạo ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều hướng về phía đại môn. Sau khi không nhìn thấy áo bào luyện đan sư quen thuộc hay huy chương đại biểu thân thận luyện đan sư, ai nấy trong sảnh đều khẽ xì xào một tiếng, thái độ ngay lập tức chuyển thành khinh thị.
Không ít người trong đại sảnh hướng về phía Khương Thần lộ ra ánh mắt kỳ quái, một số người cũng hơi có vẻ sửng sốt. Vậy mà lại thêm một tên y sư không biết trời cao đất dày muốn thử vận may?
“Ta đoán hắn lấy lý do muốn trị bệnh cho Bạch lão gia tử để chạy tới đây ăn trực một bữa.”
“Ha ha, đúng đấy, chẳng phải mỗi người tới đây dù không trị được cho Bạch lão gia tử đều sẽ nhận được một chút hậu đãi sao? Mười phần chắc chín kẻ này chính là như vậy.”
“Cũng có thể vì Bạch gia nhị vị tiểu thư mà đến…ha ha ha.”
“Người trẻ tuổi hiện tại quả thật việc gì cũng dám làm.”
Từng đạo thanh âm mỉa mai chế giễu cứ thế được phát ra từ những vị luyện đan sư tưởng như đức cao vọng trọng đang ngồi ở đây.