Người đăng: meomeo14311
Sau khi Khương Thần rời đi tỉ võ đài, những người được nghỉ ngơi từ trưa tới giờ mới bắt đầu tiến hành khiêu chiến.Bởi vì trải qua một thời gian dài nghỉ ngơi cho nên ai nấy đều sinh long hoạt hổ. Một trận đại chiến vô cùng đặc sắc được nổ ra từ tối tới tận đêm khuya mới dừng lại. Trên khuôn mặt nhiều đệ tử xuất hiện chút hồ hởi. Hiển nhiên kết quả khiêu chiến khiến cho bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Thứ làm cho bọn họ không vui nhất trong ngày hôm nay đó chính là Khương Thần khiêu chiến quá lâu. Thế nhưng lại có nhiều người lại thầm cảm ơn Khương Thần bởi lẽ hắn đã tranh thủ cho bọn họ một khoảng thời gian dài khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, tỉ võ đài đã xuất hiện rất nhiều người. Số lượng người so với hôm qua còn đông hơn rất nhiều lần, bởi lẽ rất bọn họ biết hôm nay là ngày mà Khương Thần khiêu chiến hạng mười.
Một Nguyên Thể Cảnh sơ kì dùng quyền lợi đặc quyền mà tông chủ ban cho khiêu chiến thẳng Nguyên Khí Cảnh trung kì hạng mười. Đây quả thật chính là quyết định điên rồ. Bởi vì nguyên nhân này cho nên hôm nay, rất nhiều người đã bỏ công bỏ việc chạy đến tỉ võ đài quan chiến.
Thời điểm này, Tô Ưng sớm đã đứng trên đài chờ đợi Khương Thần. Cũng vì lý do hắn đứng trên đài lúc này cho nên không ai dám đi lên. Đi lên hiện tại chính là gián tiếp tiếp nhận khiêu chiến không mong muốn. Không ai ngu ngốc mà lựa chọn đi lên lúc này cả.
Đương lúc mọi người còn sốt ruột chờ đợi, Khương Thần sóng vai cùng Bạch U Cơ đi tới. Bên cạnh hai người họ còn có Trương Nhị Huyền đang lững thững theo sau.
Hôm qua hắn tưởng Khương Thần muốn vào hạng mười là nói đùa, thậm chí với thứ hạng của Khương Thần, muốn chạm tới hạng ba mươi để khiêu chiến hạng mười cũng là điều không thể trong ba ngày.
Kết quả đây? Khương Thần dùng cách trực tiếp nhất chứng minh lời nói của mình.
Lại nói, mọi người sau khi nhìn thấy Khương Thần đi tới, bên cạnh còn có Bạch U Cơ sóng vai, trên mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ kinh diễm.
Thân hình Khương Thần vốn không phải rất to cao, làn da lại trắng, hôm nay còn đặc biệt mặc một bộ bạch y, ba ngàn tóc dài buộc gọn sau lưng nhìn qua mười phần giống như thư sinh chuẩn bị đi khoa cử.
Bên cạnh hắn là Bạch U Cơ. Nàng trong mắt người khác vốn đoan trang hiền thục, trên tay cầm theo sách dầy, nhìn thế nào cũng là một vị tiểu thư đài các tràn đầy tri thức.
Hai người lúc này đi cùng với nhau không thể không nói chính là trời sinh một cặp kim đồng ngọc nữ.
Bạch U Cơ dường như nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, khuôn mặt vì thế liền thoáng đỏ. Tim đập thình thịch, nàng đưa đôi mắt len lén nhìn Khương Thần, muốn quan sát xem hắn hiện tại có cảm nhận thế nào. Kết quả trực tiếp khiến cho Bạch U Cơ thở phào.
Khương Thần hoàn toàn không có phản ứng với lời bàn luận xung quanh, chứng tỏ hắn đang hết sức tập trung tinh thần cho trận chiến sắp tới.
Mặc dù vui mừng vì Khương Thần không bị ảnh hưởng bởi người xung quanh thế nhưng sâu trong lòng Bạch U Cơ lúc này lại xuất hiện chút không vui.
Bạch U Cơ mặc dù đã gần ba mươi thế nhưng mắc bệnh đãng trí, thường ngày cũng chỉ làm bạn với phù lục cho nên tâm tính cũng không phải thành thục như những nữ nhân ba mươi tuổi khác, ngược lại có phần giống với cô nương mười tám thanh xuân tràn đầy hơn.
Trước đây nàng ngoại trừ tu luyện cũng chỉ nghiên cứu phù lục, hiện tại lại thêm một thứ quan tâm khác đó là Khương Thần. Một nam tử bước vào tâm trí một nữ tử khi nàng còn chưa trải qua nhiều chuyện tình cảm rất dễ làm cho nữ tử đó động tâm.
Đây cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy Khương Thần không để ý tới lời đàm tiếu xung quanh, Bạch U Cơ tuy vui nhưng trong tâm lại không vui cho lắm. Có lẽ nàng đang dần để ý tới Khương Thần đi.
Lại nói, Tô Ưng sau khi nhìn thấy Khương Thần bước tới, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, sâu trong mắt xuất hiện chút âm hàn.
Khương Thần nhận ra được kẻ này không đơn giản, tinh thần cũng là kéo căng lên.
Hắn tự tin bản thân có vốn liếng để đánh với đối phương, thế nhưng có thể chiến thắng hay không cũng rất khó nói. Dù sao sở trường của hắn cũng không nằm trên đấu võ mà là luyện đan chi thuật.
Chậm chậm bước lên đài khiêu chiến giữa vạn chúng chú mục, Khương Thần vẫn không lấy gì làm kinh hãi, vẫn thong dong như thường lệ, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nay lại có chút tà dị khi mà khóe môi hắn khẽ cong.
“Khương sư đệ đúng không? Không thể không nói đảm lượng của ngươi rất lớn.” Tô Ưng nhìn Khương Thần nở một nụ cười âm nhu nói.
“Cũng không tính là lớn lắm…ít nhất là đối với một tên Nguyên Khí Cảnh.” Khương Thần cười nhạt nói.
Đối phương mỉa mai bản thân mình, hắn cũng không cần thiết giữ mặt mũi cho đối phương.
Thanh âm đạm mạc lúc này vang lên:
“Trưởng lão, bắt đầu được chưa?”
“Sư đệ, cẩn thận một chút.” Bạch U Cơ dưới đài nhìn thấy Khương Thần vẫn không chút lo lắng, nàng vững tâm hơn một chút. Chẳng qua vẫn là không nhịn được nhắc nhở Khương Thần.
“Ừm.” Khương Thần chỉ khẽ gật đầu. Giấy lát, khí tức trên người liền thay đổi. Vốn dĩ băng lạnh, lúc này nhiều hơn một phần phấn khích.
Trận chiến có lẽ là được nhiều người mong đợi nhất chính thức được bắt đầu. Một trận chiến có thể nói là không chút cân tài cân sức khi mà một Nguyên Thể Cảnh đối chiến Nguyên Khí Cảnh.
Nếu như chỉ là Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong thách đấu Nguyên Khí Cảnh sơ kì, vậy người ta cũng không ngạc nhiên đến thế. Thế nhưng Nguyên Thể Cảnh sơ kì đối kháng Nguyên Khí Cảnh trung kì, đây lại là một vấn đề lớn. Khoảng cách thực lực kia không thể chỉ dựa vào ngoại vật là có thể lấp đầy.
“La trưởng lão, ngươi nghĩ đệ tử của mình có bao nhiêu phần thắng?” Nam Cung Y Vân nhâm nhi chén trà nhỏ, ngón tay thon dài đưa lên khẽ quệt môi, thanh âm như rót mật vào tai vang lên.
La Chinh không trực tiếp trả lời nàng, hắn quay sang Mộc Kiếm Thanh hỏi:
“Ngươi nghĩ sao?”
“Yêu Nghiệt Đường chưa từng thua ai.” Mộc Kiếm Thanh chắc như đinh đóng cọc nói.
La Chinh chỉ khẽ gật đầu coi như thay đó là câu trả lời cho Nam Cung Y Vận.
Nam Cung Y Vận cũng biết La Chinh không thích giao thiệp với mình, nàng chỉ khẽ cười, cũng không thấy hỏi thêm gì nữa.
“Trận đầu tiên, Khương Thần hạng ba trăm khiêu chiến Tô Ưng hạng mười, bắt đầu.”
Sau tuyên bố của trưởng lão trọng tài, toàn trường đúng ra phải nên bùng nổ vì phấn khích lúc này đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.
Đám đệ tử ngoại môn yên lặng không phải vì bọn họ muốn tập trung xem trận thi đấu mà là lúc này xuất hiện một đạo tinh thần lực vô hình như núi cao ép xuống khiến cho bọn hắn cảm thấy tâm thần chấn động.
Nam Cung Y Vận cũng cảm nhận được đạo tinh thần lực này, ánh mắt khẽ liếc La Chinh, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
Xem ra vị La trưởng lão này cũng không hoàn toàn tin tưởng Khương Thần có thể đánh bại Tô Ưng.
“Khương sư đệ, ta nhìn ngươi đối với hạng mười này có chút hứng thú.” Tô Ưng nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Khương Thần, nội tâm dâng trào chút khó chịu. Hắn lập tức nở nụ cười, thanh âm giống như mỉa mai vang lên: “Hay là ta chấp ngươi một tay a.”
Thanh âm mỉa mai của Tô Ưng vừa dứt, Khương Thần hóa thành một đạo hư ảnh biết mất trên võ đài.
Lúc này, sắc mặt Tô Ưng ngưng lại, ý cười trên môi chợt ngừng. Trong lòng hắn lập tức cảm thấy có một cỗ khí tức nguy hiểm dâng lên. Sau lưng phát lạnh một thoáng, chưa kịp phản ứng liền nhận ra có kình phong đánh tới.
Trên khán đài lập tức xôn xao. Phần lớn mọi người đều bị tốc độ của Khương Thần làm cho kinh ngạc. Kẻ này không ngờ thân pháp lại nhanh nhẹn như vậy. Chỉ trong thoáng chốc liền biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
Mà điều khiến cho mọi người còn kinh ngạc hơn nữa đó là Khương Thần thậm chí còn chủ động công kích trước. Đối với loại trường hợp này, chân tay không nhũn ra liền rất giỏi, vậy mà hắn còn chủ động xuất kích, đây quả thật khiến cho ai nấy càng thêm kích thích.
Lại nói, thời điểm cảm thấy kình phong đánh úp sau lưng, Tô Ưng chưa kịp làm ra phản ứng, theo phản xạ tự nhiên hắn chỉ có thể ngã người về phía trước mong muốn tránh được một đòn xuất kì bất ý đến từ Khương Thần.
Sau khi Tô Ưng ngã người về phía trước, quyền đầu của Khương Thần vừa lúc đánh tới. Chỉ thấy luồng kình phong mạnh mẽ sượt qua tóc của hắn khiến cho một nhúm tóc bị cắt đứt.
Dựa vào kình phong sượt qua liền có thể cắt đứt tóc. Một quyền kia của Khương Thần không thể không nói vô cùng mạnh mẽ.
Tô Ưng cũng cảm nhận được sau gáy lạnh toát, hắn thầm thở ra một hơi.
May mắn bản thân né kịp, nếu không chỉ cần một quyền xuất kì bất ý kia đánh thẳng vào sau gáy, hắn dù có hơn Khương Thần một đại cảnh giới cũng bị đối phương đấm gãy cổ.
Khó trách ngày hôm qua đám người kia chỉ cần dính một cú đấm của hắn liền ngã gục.
Lại nói, Khương Thần sau khi đánh trượt mục tiêu, hắn lập tức thay đổi chiêu thức.
Chỉ thấy hắn duỗi ra hai đầu ngón tay trỏ, quyền hóa thành chỉ đánh thẳng về phía Tô Ưng đang chật vật né tránh.
Đầu ngón tay của Khương Thần lúc này phun ra nuốt vào một luồng chỉ quang, tinh thần lực trên người cũng thuận thế phát ra mạnh mẽ. Kình phong rít gào phảng phất xuất hiện một cơn lốc vô hình bao phủ toàn thân Tô Ưng không cho hắn chạy thoát.
Tô Ưng mới tránh thoát được hiểm cảnh, mới chỉ thở ra một hơi thân thể lại lập tức kéo căng. Mồ hôi lạnh của hắn lúc này đổ ra liên tục. Bởi lẽ hắn cảm nhận được tử vong đến từ một chỉ này của Khương Thần.
Một chỉ khiến cho toàn thân hắn không cử động được, tinh thần cũng đang bị ảnh hưởng sâu sắc.
“Tinh Thần Chỉ!” Khương Thần quát lên một tiếng, thanh âm lạnh lẽo như ác ma địa ngục vang lên.
Cùng với đạo thanh âm lạnh lùng của hắn, chỉ lực hùng hậu cũng thuận thế đánh thẳng về phía Tô Ưng đang mặt mày tái mét.
“Phong Luân Hộ Thể.” Tô Ưng kinh hãi vội vàng điều động Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể bảo hộ lấy thân mình.
Chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khí hóa thành một luồng kình phong màu xanh lam xoay tròn với tốc độ cao giống như bánh xe gió bạo phát mà ra.
Bánh xe gió xuất hiện lập tức nhân ra nhiều lần tạo thành phong trụ bao quanh người Tô Ưng vừa để bảo hộ vừa để cuốn theo thân ảnh hắn thoát đi.
Bánh xe gió không trực tiếp đối kháng với Tinh Thần Chỉ mà xoáy mạnh lên mặt đất đem Tô Ưng né tránh theo một phương vị kì lạ, thành công tránh thoát công kích chết người của Khương Thần.