Người đăng: meomeo14311
“Có chuyện gì sao?”Thời điểm Khương Thần quay trở lại, các vị trưởng lão còn chưa hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì Bạch U Cơ đã bước tới trước ân cần hỏi han. Điều này liền khiến cho đệ tử Linh Vân Tông phía sau được dịp đưa nước đẩy thuyền.
Mặc dù đem chính nữ thần của mình đưa vào trong lòng người khác là không mấy vui vẻ, thế nhưng bọn họ hiểu có thể xứng đáng được đứng bên cạnh nữ thần của bọn họ, không phải Khương Thần thì không thể là ai khác.
“Mấy ngày nữa là sinh nhật công chúa, nàng muốn mời ta ở lại hoàng cung chơi vài ngày. Ta đã đồng ý.” Khương Thần không mặn không nhạt nói. Thanh âm hắn phát ra cũng không nhỏ, dường như nửa muốn nói cho Bạch U Cơ nửa muốn thông báo cho các vị trưởng lão biết tình hình.
“Sau đó ngươi về tông môn bằng cách nào?” Nam Cung Y Vận liếc nhìn dáng vẻ của Bạch U Cơ, nội tâm có chút buồn cười nói: “Chẳng lẽ vị công chúa kia đưa ngươi về.”
“Đúng vậy.” Khương Thần gật đầu, bộ dáng có chút thành thật nói: “Nàng nói rằng càng đông càng vui, nếu như ai muốn ở lại tham dự liền có thể nói với ta.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Nói bọn họ không muốn tham dự sinh nhật của công chúa liền là giả, thế nhưng bọn họ biết công chúa chủ yếu muốn mời chính là Khương Thần, bọn hắn có hay không liền không quan trọng. Chính vì điều này cho nên hiện tại cũng không có một ai đứng ra cả. Ở lại làm người thừa chẳng bằng về tông môn tu luyện còn hơn.
“Vậy ta cùng tham dự đi. Dù sao thí luyện cũng đã xong rồi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt.” Bạch U Cơ suy ngẫm một hồi rốt cuộc đứng ra.
Mộc Kiếm Thanh tuổi không còn nhỏ nhưng tính tình vẫn như thiếu niên nghịch ngợm. Lúc này hắn ở phía sau nhảy ra cười ngây ngô, cũng không biết giữ ý giữ tứ nói:
“Hắc hắc, sư tỷ ngươi đây là đang sợ vị công chúa kia quyến rũ Khương sư đệ quên lối về sao?”
Lời nói của hắn không thể không nói chính là tiếng lòng của tất cả mọi người. Ai nấy đều có thể nhìn thấy rõ trên mặt Bạch U Cơ có viết ba chữ ta đang ghen, vì vậy lúc này bọn hắn đều không hẹn mà cùng che miệng cười khúc khích.
“Hừ, nói giống như ngươi không muốn tham gia vậy.” Bạch U Cơ liếc nhìn Mộc Kiếm Thanh, hừ lạnh nói.
“Hắc hắc, ta dĩ nhiên muốn tham gia, thế nhưng là nha…người công chúa muốn tham dự trong tiệc sinh nhật của mình chỉ có Khương sư đệ, ta tới để cho nàng chướng mắt hay sao?”
Bạch U Cơ nghe Mộc Kiếm Thanh châm chọc, mày liễu nhíu lại, thanh âm mang theo ngữ khí tức giận vang lên:
“Ý ngươi là công chúa sẽ chướng mắt khi ta tham dự tiệc sinh nhật của nàng sao?”
Mộc Kiếm Thanh tựa tiếu phi tiếu nói:
“Sư tỷ cảm thấy thế nào nếu như sinh nhật của ngươi mà Khương sư đệ mang theo công chúa tới tham dự?”
“Ngươi…” Bạch U Cơ tức giận không nói nên lời, ngực sữa phập phồng, dáng thở hổn hển cũng là vô cùng đốt mắt người xung quanh.
“Được rồi. Ai tham dự đều được, suy nghĩ nhiều làm gì.” Khương Thần lạnh lùng chen vào giải vây cho Bạch U Cơ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mộc Kiếm Thanh khiến cho người kia phải thoái lui.
“Sư đệ ngươi trừng mắt với ta làm gì? Hừ hừ. So về trừng mắt ta còn chưa thua ai bao giờ a.”
Mộc Kiếm Thanh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Khương Thần, nội tâm không nhịn được cũng trừng mắt nhìn lại. Chẳng qua Mộc Kiếm Thanh lần này lại gặp phải đối thủ. Ngay cả La Chinh mắt đối mắt với Khương Thần còn không nhịn được, hắn có thể sao?
Quả nhiên, không quá mười hơi thở, Mộc Kiếm Thanh trợn ngược mắt, cuối cùng chớp chớp liên hồi, nói:
“Thôi được rồi, sư đệ ngươi thắng. Hừ hừ, chỉ là trêu chọc Bạch sư tỷ chút thôi ngươi có cần đem theo khí thế mạnh mẽ như vậy không?”
Khương Thần mặc dù thực lực thấp nhưng khí tràng của hắn rất mạnh. Bất kì ai đứng trước mặt hắn đều có cảm giác như đứng trước cường giả chứ không phải là một Nguyên Thể Cảnh yếu đuối. Chính vì điều này cho nên thời điểm hắn lên tiếng, ai nấy lấp tức ân ổn không dám trêu chọc Bạch U Cơ nữa.
“Hai người các ngươi nếu như xong việc liền về sớm, chớ làm trễ nải tu luyện. Chúng ta về trước.” La Chinh liếc nhìn Khương Thần cùng Bạch U Cơ một hồi, thanh âm trầm trầm khẽ vang lên.
“Vâng sư phụ.” Bạch U Cơ lễ phép cúi đầu, một bộ bé ngoan vâng lời hết sức đáng yêu. Bên cạnh nàng, Khương Thần ngược lại không chút tôn ti trật tự, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái, cũng không thấy nói gì.
Đội ngũ Linh Vân Tông vừa rời khỏi hoàng cung thì một đội ngũ khác khoảng chục người chạy tới, dẫn đầu đội ngũ kia là một nữ tử xinh đẹp mặc một bộ y phục màu xanh lam. Bên cạnh nàng là một tiểu cô nương đang bước thấp bước cao chạy theo sau, khuôn mặt hiện lên vẻ hơn hở.
Nhìn theo bóng lưng Khương Thần cùng Bạch U Cơ đang đi theo Long Tinh Thần, tiểu cô nương cuống quýt ba chân bốn cẳng chạy theo, miệng hô to:
“Khương đại ca.”
…
Long Giai My nói rằng còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật nàng. Trên thực tế đó là những hai tuần, trong hai tuần này để tránh cho Khương Thần không cảm thấy nhàm chán, đích thân nàng đã dẫn hắn đi thăm thú những địa điểm nổi tiếng trong hoàng cung cũng như kinh thành.
Về phần đám người mấy hôm trước đuổi theo bọn họ, đó là người của Kim Tiên Giáo đã đồng hành cùng với Khương Thần trong thí luyện. Bọn họ chờ đợi mãi cho đến ngày hôm đó mới có dịp tìm tới để cảm ơn hắn.
Phút chia ly, tiểu nha đầu Mai Khả Ái khóc vang vọng cả hoàng cung, nước mắt nước mũi chảy tùm lum trên khuôn mặt bé nhỏ khiến cho nàng vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Vì không muốn rời ra Khương Thần, tiểu nha đầu này thậm chí còn đưa ra chủ ý cùi bắp đó là muốn bái nhập làm đệ tử Linh Vân Tông. Tất nhiên loại ý nghĩ này của nàng lập tức bị dẹp bỏ, nàng bị tỷ tỷ của mình túm trở về.
Trước lúc cùng với người tông môn quay trở lại Kim Tiên Giáo, tiểu nha đầu còn hứa nhất định sẽ có ngày chạy tới thăm Khương Thần.
Lại nói, mấy ngày trong hoàng cung, Khương Thần được Long Giai My chiêu đãi sơn hào hải vị, thưởng ngoạn hết các loại cảnh đẹp từ trong cung đến bên ngoài kinh thành. Đi kèm với hai người dĩ nhiên là Bạch U Cơ. Không biết có phải nàng ghen tuông mù quáng hay không thế nhưng từ lúc ở trong cung tới giờ Bạch U Cơ giống như keo dính chuột, bất cứ nơi nào có Khương Thần đều sẽ có sự xuất hiện của nàng.
Long Giai My đã sớm nhìn ra Bạch U Cơ có tình ý đối với Khương Thần cho nên việc đối phương lựa chọn ở lại cùng với hắn tham dự sinh nhật của nàng, nàng cũng không quá ngạc nhiên.
Long Giai My chỉ là ngạc nhiên khi mà ánh mắt Bạch U Cơ nhìn mình luôn luôn phát ra địch ý. Điều này không khỏi khiến cho nàng cảm thấy kì quái.
Chẳng lẽ Bạch U Cơ nghĩ rằng nàng cùng với Khương Thần có một chân hay sao?
Hôm nay, Long Giai My sau khi dẫn Khương Thần cùng Bạch U Cơ đi nốt mấy địa điểm đẹp mắt trong hoàng cung. Đương lúc dự định mang theo hai người họ tới một đình viện nhỏ nghỉ ngơi, không ngờ nơi đó hiện tại lại tụ tập rất đông người.
“Ồ, dường như là phụ hoàng đang ở đó.” Long Giai My ngưng mắt nhìn, cuối cùng cho ra kết luận: “Quên mất, bình thường nếu như không có việc gì, hắn sẽ tới đó đánh cờ với mấy vị đại quan.”
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần gật đầu, ánh mắt như có như không đảo qua đám đông, sâu trong mắt hiện lên quang mang kì lạ.
“Khương huynh có hứng thú sao?” Long Giai My để ý của chỉ của Khương Thần, nhìn thấy hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đám đông, lúc này tủm tỉm cười nói.
“Quả thật lúc trước thỉnh thoảng cũng hay đánh cờ cũng mấy vị lão nhân trong xóm. Chẳng qua không biết bọn họ đang đánh cờ gì thôi.” Khương Thần gật đầu nói.
“Ha ha, hiếm khi mới thấy có việc khiến ngươi hứng thú.” Long Giai My che miệng cười: “Đi thôi, đi nhìn một lát.”
Nói đoạn, Long Giai My dẫn đầu đi trước bộ dáng dường như cũng có chút thích thú.
Bên kia, Long Thiên Thánh quả thật đang đánh cờ, chẳng qua không phải đánh với mấy vị đại quan như Long Giai My nói lúc trước mà là đánh cùng với Long Nhật và Long Tinh Thần.
Thể loại cờ thông dụng ở đây chính là cờ vây. Loại này tại Lam Hải Tinh lúc trước cũng có thế nhưng Khương Thần lại không quá thông thạo. Nói đúng hơn thì hắn gần như không biết nhiều về thể loại cờ này.
Nhìn mấy ô vuông cùng hai loại quân đen trắng trên bàn cờ, trong đầu hắn chỉ có thể hình dung đến cờ ca rô mà lúc trước thường bày ra bàn chơi cùng tiểu nha đầu Khương Y Na mà thôi.
“Phụ hoàng, hoàng huynh.” Long Giai My bước tới, đầu tiên hướng tới Long Thiên Thánh vấn an, sau đó mới quay sang chào hỏi Long Nhật cùng Long Tinh Thần.
“Tiểu nha đầu, mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi a.” Long Thiên Thánh liếc nhìn Long Giai My, có chút cưng chiều nói.
“Hì hì, mấy hôm nay đều là dẫn Khương huynh cùng với Bạch cô nương đi dạo. Hiện tại tình cờ đi ngang qua đây.” Long Giai My cười hì hì đáp.
“Ồ, còn có Khương tiểu hữu nữa sao?” Long Thiên Thánh bấy giờ mới để ý tới Khương Thần đứng phía sau lưng Long Giai My, hắn nở một nụ cười hòa nhã nói: “Khương tiểu hữu, mời ngồi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Ba người Khương Thần nhập cuộc, cả ba ngồi phía sau nhìn Long Thiên Thánh dùng cờ lấy một địch hai đánh cho Long Tinh Thần cùng với Long Nhật không còn manh giáp.
Sau khi thua vài trận liên tục, Long Tinh Thần bấy giờ mới cười khổ mà nói rằng:
“Phụ hoàng, kỳ nghệ của ngươi càng ngày càng biến ảo khôn lường. Tinh Thần cam bái hạ phong.”
“Ha ha, tiên hoàng còn phải đối với trẫm cam bái hạ phong, mấy tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như các ngươi làm sao có thể là đối thủ.” Long Thiên Thánh cười lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ khoái trí nói.
Long Tinh Thần nghe đối phương nói vậy chỉ biết cười khổ. Đoạn, hắn liếc mắt sang bên cạnh, nhận ra Khương Thần vậy mà đang nhìn bàn cờ một cách rất chăm chú, lúc này cười nói:
“Khương huynh, có hứng thú đánh một trận không?”
“Ồ, Khương tiểu hữu cũng có hứng thú với mấy trò chơi này sao?” Long Thiên Thánh cũng cảm nhận được sự hứng thú của Khương Thần, lúc này mỉm cười nói: “Cùng chơi một ván, thế nào?”
“Ta vẫn là thích xem người khác đánh cờ hơn.” Khương Thần nở nụ cười miễn cưỡng nói: “Người trong cuộc thường không nhìn ra được nhiều vấn đề.”
Long Thiên Thánh nghe vậy sắc mặt liền khẽ máy động. Ánh mắt nhìn Khương Thần dường như có chút kì dị.
“Khương tiểu hữu ngươi tuổi còn nhỏ vậy mà lại có suy nghĩ cùng tầm nhìn sâu xa vậy a. Quả nhiên là thiên kiêu Linh Vân Tông.”
Nói đoạn, hắn chìa tay về phía bàn cờ nói:
“Có hứng thú chơi với trẫm một ván?”
Khương Thần cười lắc đầu đáp:
“Cờ này ta không quá am hiểu. Đúng hơn thì chỉ biết chút da lông. Không phải đối thủ của bệ hạ.”
“Ha ha, biết chút da lông thì đánh theo kiểu biết chút da lông. Khương tiểu hữu có thể đánh như thế nào tùy ý ngươi.”
“Có thể đánh như thế nào cũng được? Bệ hạ chắc chứ?” Khương Thần tủm tỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
“Đúng vậy.”
“Vậy ta thử một chút.”
Long Thiên Thánh mỉm cười ra hiệu cho Long Nhật cùng Long Tinh Thần nhường chỗ. Hắn thì chủ động thu dọn bàn cờ vừa mới đánh xong.
“Khương tiểu hữu, mời ngươi đi trước.”
“Tốt, vậy liền bêu xấu.” Khương Thần tủm tỉm cười. Cầm lấy cờ đen, hắn không chút do dự đặt ngay vào trung tâm của bàn cờ.
“Ồ, thú vị.” Long Thiên Thánh mỉm cười. Chỉ thấy hắn cầm lấy cờ trắng đặt ở vị trí gần sát góc của bàn cờ.
Bên kia, Khương Thần điềm nhiên cầm lấy quân cờ thứ hai đặt ngay cạnh quân thứ nhất.
Nước đi này của hắn khiến cho Long Thiên Thánh giật mình. Người này chẳng lẽ không biết chơi cờ vây? Co cụm tại trung tâm làm sao có thể triển khai vây bắt đây?
Hắn nghi hoặc một hồi, quân cờ thứ hai lại đặt xuống ở một góc khác. Khương Thần bấy giờ mới tủm tỉm cười, quân cờ thứ ba lại tiếp tục đặt sát hai quân cờ vừa rồi.
Phía sau Khương Thần, mấy người quan sát thế cờ của hắn đều khẽ nhíu mày. Long Giai My cùng Bạch U Cơ mặc dù không tinh thông cờ vây thế nhưng cũng biết đôi chút. Dù vậy các nàng đánh cũng không đến mức tệ hại như Khương Thần. Đi ba nước cờ như kia không khác gì tự hủy cả bàn cờ rồi, không ai chơi cờ như vậy cả.
Tiếp tục hai lần đi cờ nữa, năm quân cờ đen của Khương Thần rốt cuộc xếp thẳng hàng ngay tại trung tâm của bàn cờ. Bấy giờ Khương Thần mới vỗ tay một cái rồi hô lên:
“Bệ hạ, ngươi thua.”