Người đăng: meomeo14311
Lại nói, trước khi chia làm 2 ngả, Trương Nhị Huyền thấy Khương Thần dắt tay Bạch U Cơ rời đi. Ánh mắt khẽ lóe lên một tia giảo hoạt, hắn hướng tới Khương Thần nở một nụ cười tà mị, nói:“Lão đại, nhớ nhẹ nhàng một điểm. Bạch sư tỷ mỏng manh dễ vỡ.”
Tu luyện đến thời điểm này, đám người Phùng Mạc Phong làm gì còn ai là kẻ ngây thơ. Chính vì thế một lời của Trương Nhị Huyền vừa phát ra kia ai nấy nghe đều hiểu hàm ý thâm sâu trong đó.
Lúc này, Khương Thần không nhịn được mà giơ lên nắm đấm tiến tới chỗ Trương Nhị Huyền đấm cho hắn một trận nhừ tử. Mặc dù Khương Thần đối với chuyện kia cũng rất là mong chờ, thế nhưng mong chờ là một chuyện, đem loại sự tình đó oang oang mà nói ra trước đám đông như thế này lại là một chuyện khác.
Tên này không đánh cho nhừ tử thì không xong!
Thậm chí ngay cả Bạch U Cơ bình thường ôn hòa hiền dịu nay cũng xông tới đấm chùa mấy nhát. Một đôi Khương Thần cùng Bạch U Cơ dưới sự giúp sức của đám sư huynh đệ liền đánh cho Trương Nhị Huyền không khỏi kêu khóc thảm thiết, thanh âm không khác gì lợn bị chọc tiết khiến cho gia nhân Bạch gia gần đó cũng phải kinh hãi không thôi.
Trở về tiểu viện, Khương Thần không trực tiếp về phòng mà chạy tót vào trong phòng Bạch U Cơ. Đương lúc nàng đóng cửa, hắn tại trên môi của nàng hôn trộm một cái. Điều này liền khiến cho giai nhân đỏ mặt, ngượng ngùng đến không thể nói nên lời.
Mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch U Cơ, Khương Thần nhẹ giọng mà nói:
“Sư tỷ, đừng suy nghĩ nhiều…bàn tử này xàm ngôn đã quen rồi.”
“Ta…ta không suy nghĩ gì cả.” Bạch U Cơ ấp a ấp úng, nói.
“Ha ha. Không suy nghĩ gì tại sao mặt ngươi lại đỏ vậy?” Khương Thần đưa đôi tay miết miết hai má hồng hào của Bạch U Cơ, cười khoái trí nói: “Có phải đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn không?”
“Lưu manh. Ta không có.”
Thanh âm hờn dỗi không khỏi khẽ vang, Bạch U Cơ gạt tay Khương Thần sau đó dự định đi tới bàn trang điểm để chăm sóc da mặt. Chẳng qua nàng làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của Khương Thần. Bàn tay sau khi bị nàng gạt ra lại lần nữa vươn tới níu lấy vai áo của nàng. Một cái kéo nhẹ, thân ảnh yểu điệu của Bạch U Cơ liền ngã vào lòng Khương Thần.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng dưới sự kích thích của hơi thở cận kề, Khương Thần đem đôi môi mềm mại của giai nhân khóa chặt. Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nhanh chóng hưởng thụ ôn hương nhuyễn thiệt của đối phương.
Sau chừng năm phút, cả hai người mới tách rời nhau ra. Bạch U Cơ mặt mũi lần nữa đỏ bừng, cố ý né đi ánh mắt đầy lửa nóng của Khương Thần.
“Ngươi…ngươi nhìn gì?”
“Sư tỷ không nhìn ta, làm sao biết ta nhìn ngươi?”
“Hừ…”
Bạch U Cơ khẽ hừ lạnh. Nàng tuy rằng đoan trang hiền dịu kèm theo một khỏa tâm tư đơn thuần, thế nhưng chuyện cần biết nàng vẫn là biết. Tuổi tác không còn nhỏ, đối với sự tình nam nữ, nàng cũng được nghe một hai.
Nam nữ gần gũi như vậy, bản năng sinh lý của mỗi người làm sao lại không trỗi dậy. Chẳng qua mỗi người bọn họ có thể kiềm chế được hay không mà thôi. Chính vì vậy khi nhìn thấy đạo ánh mắt lửa nóng kia của Khương Thần, thần tình của nàng mới có chút hoảng loạn. Hiển nhiên nàng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
“Hắc hắc.” Nhìn thấy giai nhân xấu hổ, Khương Thần khẽ nở nụ cười gian xảo, bất quá sau đó hắn cũng không làm ra thêm hành động gì cả. Chỉ đi tới bàn uống nước tự mình châm trà sau đó một bên thưởng thức trà ngon một bên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn những đường cong mê người của giai nhân trước mắt.
“Lưu manh.”
Bạch U Cơ hờn dỗi khẽ dậm chân. Sau khi lườm nguýt Khương Thần một cái liền trở lại bàn trang điểm.
Chăm sóc da mặt buổi tối xong, Bạch U Cơ lại búi lại mái tóc rối bời của mình, nhìn Khương Thần mà nói:
“Ngươi còn chưa về phòng sao?”
Nhìn bộ dáng nàng dường như định đi đâu, Khương Thần không khỏi tò mò hỏi:
“Sư tỷ, ngươi còn muốn đi đâu sao?”
“Ừm, tới gặp tỷ tỷ một lát.” Bạch U Cơ gật đầu, cũng không che giấu, nhẹ đáp.
“Vậy ngươi đi đi. Ta trở về nghỉ ngơi.”
Bạch U Cơ mỉm cười gật đầu. Hai người lại lần nữa khóa môi, chỉ là lần này nụ hôn không kéo dài. Trong thoáng chốc, Khương Thần trở về phòng, Bạch U Cơ cũng đóng lại cửa phòng mà rời đi.
Lúc này, trong một gian phòng hoa lệ tràn ngập hương thơm quyến rũ xuất hiện hai vị nữ tử xinh đẹp giống nhau như đúc. Hai người ngồi đối diện tại một chiếc bàn uống nước nhỏ, ánh mắt nhìn nhau đều lạnh lùng hờ hững. Hai người này chính là Bạch U Cơ cùng Bạch Diễm Cơ. Mà gian phòng tràn ngập hương thơm này là phòng của Bạch Diễm Cơ.
Bởi vì đây là phòng riêng, hơn nữa là chuẩn bị nghỉ ngơi cho nên Bạch Diễm Cơ ăn mặc hết sức mát mẻ. Y phục mỏng trước ánh đèn không thể nào che giấu được những đường cong mê người của nàng. Bờ eo thon mềm mại, kiều đồn cong vểnh ngạo nhân, ngay cả ngực sữa cũng giống như muốn phá lớp áo phía trước mà chui ra ngoài.
Nàng ngồi tựa lưng trên chiếc ghế nhỏ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, ánh mắt như có thâm ý lại có chút lạnh lùng nhìn về phía Bạch U Cơ mà nói:
“Muội muội, không trở về nghỉ ngơi mà lại đến tìm tỷ tỷ vào giờ này…Có chuyện gì sao?”
Vừa nói, chân ngọc của nàng không khỏi khẽ co lên. Chân nọ gác lên chân kia, cuối cùng chính là gác lên một chiếc ghế khác. Một đôi đùi ngọc trắng nõn in hằn lên y phục mỏng manh, quả thật là tuyệt tác của thiên địa.
Nhìn thấy tỷ tỷ biểu hiện lả lơi trước mặt mình, Bạch U Cơ không khỏi nhíu mày khó chịu. Trước đây đối phương không phải người như vậy, hiện tại cố ý thể hiện ra phải chăng là vì Khương Thần đây?
Bạch U Cơ khẽ lắc đầu bỏ chuyện đó qua một bên. Lúc này nàng nhìn Bạch Diễm Cơ, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng khẽ vang lên:
“Ta hôm nay tới đây là muốn cùng tỷ tỷ thương lượng một chuyện.”
Bạch Diễm Cơ lẳng lặng nhìn Bạch U Cơ, ánh mắt lạnh lùng châm chọc:
“Nói?”
“Ta muốn mua lại Xạ Nguyệt trong tay tỷ tỷ.” Bạch U Cơ nở một nụ cười tao nhã, thanh âm cũng thập phần chân thành.
Không đợi cho Bạch Diễm Cơ đáp lời, nàng lại đoạt ngôn mà nói trước:
“Chẳng phải tỷ tỷ đã đem Thích Nhật tặng cho hắn sao? Vì vậy Xạ Nguyệt ta cũng nên mua lại để vừa vặn thành một đôi.”
Bạch Diễm Cơ hơi nhướng mày. Giây lát qua đi, nàng cũng đồng dạng nở nụ cười, thanh âm đem theo chế giễu vang lên:
“Thứ này sao?”
Đoạn, chỉ thấy nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây cung tinh xảo đẹp mắt. Cây cung này cùng với Thích Nhật mà nàng đem ra trao đổi với Khương Thần khi trước có lẽ là cùng một khuôn bởi vì cả hai đều rất giống nhau. Hơi chút khác biệt ở chỗ Thích Nhật thì có phần to hơn chút xíu, dường như là dành cho nam nhân sử dụng. Còn cây cung gọi là Xạ Nguyệt trong tay Bạch Diễm Cơ này mang đôi phần nữ tính, có lẽ là cho nữ nhân dùng.
Cung có đôi, người có cặp. Một đôi Thích Nhật và Xạ Nguyệt, Bạch Diễm Cơ đem Thích Nhật tặng cho Khương Thần, đây không phải mang theo ý nghĩa bình thường. Từ thời điểm một năm trước, nàng đã đối với Khương Thần sinh ra hảo cảm, chính vì thế mới đem cung giả vờ trao đổi với hắn.
Mỹ nữ thích anh hùng, nàng cũng như vậy. Tuy Khương Thần không tự nhận bản thân là anh hùng, thế nhưng trong lòng nàng hắn cũng so ra không kém. Nàng để ý đến hắn không phải vì hắn chữa khỏi cho gia gia nàng, cũng không phải vì hắn hào sảng mà lấy tiền túi của mình cung cấp cho Bạch Khiêm. Nàng để ý hắn chỉ bởi vì hắn không tham luyến tư sắc của nàng. Đứng trước vưu vật như nàng, Khương Thần hắn không thèm liếc nhìn lấy một cái, trên đời này làm gì còn nam nhân nào đặc biệt đến vậy. Chính vì điều này mới dẫn đến nàng để ý.
“Đúng vậy.” Bạch U Cơ cười cười, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía cây cung trên tay Bạch Diễm Cơ.
“Ngươi đoán ta có nhường lại nó cho ngươi không?”
“Ta nghĩ là có.” Bạch U Cơ mỉm cười, song đồng híp thành nguyệt nha: “Chẳng phải từ nhỏ U Cơ có đồ gì đều nhường cho tỷ tỷ sao, hiện tại chẳng lẽ tỷ tỷ không thể bỏ thứ mình yêu thích mà nhường lại cho U Cơ.”
Nhắc đến một chữ nhường, Bạch U Cơ đặc biệt nhấn mạnh giống như mỉa mai Bạch Diễm Cơ vậy. Lúc trước, ba tỷ muội các nàng được sủng hạnh như nhau. Nhưng sau đó Bạch U Cơ thân mang quái bệnh, nàng ngược lại được Bạch Khiêm cưng chiều hơn. Điều này khiến cho Bạch Diễm Cơ sinh lòng đố kỵ. Bất cứ món đồ gì của Bạch U Cơ đều sẽ cố gắng tranh đoạt cho bằng được. Hiện tại đến cả nam nhân của nàng cũng đều không buông tha.
“Ha ha…muội muội nói vậy làm cho người tỷ tỷ này cảm thấy thật có lỗi a.” Bạch Diễm Cơ che miệng cười duyên: “Ngươi đã nhường ta nhiều như vậy rồi, chi bằng nhường Khương Thần cho ta đi. Cây cung này thuộc về ngươi. Thế nào?”
Bạch U Cơ chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau một lát, nàng mới nói:
“Tỷ tỷ, ngươi nên hi vọng Thần không biết Thích Nhật có chung một cặp với Xạ Nguyệt, bằng không hắn sẽ đem trả lại cho ngươi đấy.”
“Muội muội đang dọa ta sao?” Bạch Diễm Cơ lại cười.
“Không. Đây là sự thật.” Bạch U Cơ cũng cười mà đáp.
“Tốt, nếu vậy tỷ tỷ bỏ qua thứ yêu thích mà nhường lại cho ngươi vậy.” Bạch Diễm Cơ một tay đem Xạ Nguyệt ném cho Bạch U Cơ, nói: “Hảo hảo giữ cho tốt.”
“Đa tạ tỷ tỷ. Ta nhất định giữ thật tốt.”