Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Ngay khi Khương Thần vừa quát lên một chữ chạy, ba người Bạch U Cơ đều không hẹn mà cùng triển khai tốc độ nhanh nhất hướng về một phương bỏ chạy. Bọn họ lúc này cũng không để ý Khương Thần vậy mà lại chạy về phương hướng khác. Mà đám yêu thú mình gai kia dường như cũng đối với Khương Thần rất tức giận cho nên cử đi một số lượng không ít truy đuổi hắn.

Rào rào rào!!!

Lúc này, kiến bay như nước tràn bờ đê ùa thẳng về phía đám đông yêu thú mình gai phía dưới, thế công mạnh mẽ cùng hung hăng vô cùng. Những nơi nó đi qua, không khí đều vang lên những tiếng rít gào khủng bố. Chỉ trong vài hơi thở, cả một mảnh rừng bị bao phủ bởi màu đen. Quân đoàn kiến không khác gì đại hồng thủy tràn xuống phía yêu thú có gai. Mà đám yêu thú có gai kia cũng không phải dạng vừa, tuy nhân số ít hơn thế nhưng thực lực hiển nhiên là cao hơn nhiều, so về quần đấu cũng chưa biết ai ăn ai.

Song phương nhất thời lâm vào thế giằng co trong đại chiến. Mà lúc này nhóm bốn người Khương Thần đã chia làm hai hướng bỏ chạy. Khương Thần một mình chạy một hướng và bị truy đuổi bởi hơn hai trăm con yêu thú có gai, còn ba người kia theo phương hướng ngược lại mà bỏ chạy.

“Chết! Không ổn rồi, chúng ta bỏ quên Khương tiểu tử rồi.” Hồng Ngọc Kiều trong lúc bỏ chạy liền không nhìn thấy Khương Thần đuổi theo sau, lúc này sắc mặt có chút lo lắng kêu lên.

Đạt được nàng nhắc nhở, Bạch U Cơ cùng Mộc Kiếm Thanh mới chợt để ý đội ngũ thiếu mất Khương Thần. Tưởng rằng Khương Thần kẹt lại trong đám yêu thú, Mộc Kiếm Thanh liền định xách kiếm quay trở lại giải cứu thì bị Bạch U Cơ ngăn lại.

“Hắn tự tách ra hành động tất có dụng ý, không cần quay lại.” Bạch U Cơ nhìn về phía sau, ánh mắt hơi điểm chút lo lắng, khẽ nói.

Nàng tương đối hiểu tính cách Khương Thần, hắn thường không thích đi chung với mọi người. Việc hắn chia nhỏ đội hình Linh Vân Tông ra làm ba cũng có thể thấy hắn thích hoạt động với nhân số ít, tuy nhân số ít tương đương thực lực yếu nhưng bù lại dễ quản lý cùng tính tác chiến sẽ cao hơn.

Tuy rằng đoán biết Khương Thần tự tách ra tất có dụng ý thế nhưng nàng vẫn không tránh khỏi một phen lo lắng vô cùng. Dù sao độc hành tại Thiên Ma sơn mạch này cũng là nguy hiểm vô cùng.

“Hửm?” Mộc Kiếm Thanh hơi nhướng mày, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu tiếp tục chạy tiếp. Mà Hồng Ngọc Kiều thấy Bạch U Cơ không lựa chọn quay lại thì cũng không nói gì nữa. Một đường chạy ra xa khu vực song phương yêu thú giao chiến, càng tiến vào sâu khu vực phía trong.

Lúc này, Khương Thần bị truy đuổi bởi hơn hai trăm đầu yêu thú có gai. Hắn sau khi chạy ra xa khu vực song phương yêu thú giao chiến thì dừng lại, vẻ mặt hiện lên lạnh lùng. Hừ lạnh một tiếng, hắn khẽ lẩm nhẩm:

“Mấy trăm đầu yêu thú liền cứ thế đuổi theo? Nghĩ ta sợ sao?”

Dứt lời, Khương Thần khẽ đưa hai ngón tay miết vào nhau. Một ngọn hỏa diễm dần dần được sinh ra. Không quá ba hơi thở, từ một ngọn hỏa diễm nhỏ như đầu ngón tay, nó liền phóng lớn sau đó hóa thành một đầu hỏa long bay quanh người Khương Thần.

“Đi!”

Một tiếng quát khẽ từ cổ họng Khương Thần phát ra. Hỏa long gầm rú một tiếng sau đó đem theo nhiệt độ khủng bố hướng về phía đàn yêu thú có gai kia phóng tới.

Két két két!!!

Đám yêu thú có gai cảm nhận nhiệt độ khủng bố của hỏa diễm liền lập tức nhau nhao tách ra. Miệng không ngừng ma sát khiến cho hàm răng sắc nhọn va vào nhau vang lên những tiếng két két.

Mặc dù e ngại hỏa diễm của Khương Thần vừa phóng ra thế nhưng dường như đám yêu thú này cũng thuộc phần tử máu chiến. Sau khi tỏ ra đôi chút e ngại thì một tôn yêu thú liền tiên phong đi đầu phóng thẳng về phía hỏa long. Ngay sau đó đám yêu thú phía sau cũng như thiêu thân bắt đầu lao vào hỏa diễm, bộ dáng thấy chết không sờn, muốn mạnh mẽ ngạnh kháng hỏa diễm.

Bùng!!!

Hỏa long cuộn xoáy trên không trung điên cuồng lao về phía đám yêu thú, những nơi nó đi qua cây rừng đều bị thiêu đến cháy rụi. Thời điểm nó cùng yêu thú va chạm, không có kinh thiên bạo tạc xảy ra, chỉ có toàn bộ đám yêu thú bị thiêu cháy đến không còn một mảnh. Thậm chí lớp sừng cứng rắn bao bên ngoài cùng với những chiếc gai nhọn hoắt trên lưng cũng hóa thành tro tàn.

Uy lực quá khủng khiếp!

Ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh đương nhiên không tầm thường. Chẳng qua sử dụng thứ này cũng tiêu tốn tương đối nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí để điều động, nếu như không phải không muốn dây dưa với đám yêu thú mình gai kia thì Khương Thần cũng không dùng đến con bài này.

Đương lúc chuẩn bị dựa theo phương hướng của đám người Tống Viễn Đình cùng Phùng Mạc Phong để di chuyển vào sâu hơn vào trong sơn mạch thì Khương Thần cảm thấy một đợt khí lạnh thổi quét qua. Không khí mang theo một loại cảm giác rét lạnh thấu xương, thậm chí không khí xung quanh Khương Thần vốn đang tương đối nóng bỏng cũng cấp tốc giảm xuống nhiệt độ.

Kèm theo không khí lạnh buốt là một đợt gió rít gào vang lên. Cây rừng điên cuồng xao động, phương xa xuất hiện một đợt hắc phong thổi quét tới. Hắc phong khủng bố thổi quét đến đâu, cây rừng lập tức trụi lá đến đó, thậm chí thân cây cũng xuất hiện những vết cắt thủng lỗ chỗ.

Quy mô hắc phong này vô cùng lớn, cả một mảnh rừng bị nó thổi qua đều bị tàn phá đến nặng nề. Mà đứng trước luồng hắc phong bỗng chốc xuất hiện này, sắc mặt Khương Thần lập tức ngưng trọng.

“Thực Âm Phong? Đen đủi đến vậy sao?”

Rõ ràng Khương Thần cảm thấy bản thân mình vận khí quả thật rất tệ. Chạy đông chạy tây một hồi cuối cùng lại gặp phải Thực Âm Phong thổi quét đến. Mà trước lực ăn mòn của nó, Khương Thần cũng không dám mạnh mẽ ngạnh kháng.

Mặc dù phù lục phòng ngự Khương Thần hắn có nhiều thế nhưng hắn cũng không thể xác định được Thực Âm Phong này nhiều hay ít. Nếu như giữa chừng liền sử dụng hết phòng ngự phù lục, đến lúc đó hắn nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm.

Phải biết thứ gió độc này đến cả Nguyên Đan Cảnh cũng phải e ngại mấy phần nếu như bị nó quấn phải. Khương Thần tuy có nhiều thủ đoạn thế nhưng cũng không dám mạo hiểm đón đầu, nhất là khi Thực Âm Phong kia mơ hồ hình thành long quyển mạnh mẽ.

Ầm ầm ầm!!!

Khoảng cách còn vài dặm, Khương Thần có thể nhìn thấy bầu không khí xám xịt nay càng trở nên ảm đạm. Thực Âm Phong bao phủ bầu trời đua nhau kéo đến, mà ở dưới đất, từng đạo thanh âm kêu gào thảm thiết vang lên.

Phía xa kia có lẽ đã không ít người bị Thực Âm Phong ăn mòn cho đến chết. Rõ ràng cũng không phải Khương Thần hắn đen đủi mà còn nhiều người đen đủi hơn hắn.

Lúc này, Khương Thần sau khi ước lượng hướng đi của Thực Âm Phong, hắn liền triển khai thân thủ hướng theo phương hướng khác để né tránh.

Tuy quy mô Thực Âm Phong lớn nhưng nếu như chạy xiên sát sườn của nó thì đến khi chẳng may bị nó thổi qua, uy lực cũng không còn mạnh mẽ, đến lúc đó Khương Thần hắn vẫn có thể ngạnh kháng được.

Bỏ chạy một hồi, cảm giác lạnh buốt phía sau lưng vẫn không hề giảm bớt thậm chí còn càng tăng lên. Bấy giờ Khương Thần mới nhận ra Thực Âm Phong vậy mà lại thay đổi phương hướng đuổi theo hắn. Mà tốc độ của Thực Âm Phong này cũng rất nhanh. Cách đây mấy phút, khoảng cách so với Khương Thần còn vài dặm, mà hiện tại chỉ còn hơn một dặm.

Cảm nhận được uy thế của Thực Âm Phong đang tiến đến, sắc mặt Khương Thần hiện lên khó coi vô cùng. Rõ ràng hắn rất e ngại phải đối kháng trực tiếp với loại hắc phong độc hại này.

Còn đang cấp tốc suy nghĩ đối sách, Khương Thần liền phát hiện ra trận pháp vây khốn phía bên kia xuất hiện động tĩnh. Dường như là có người kích hoạt khiến cho trận pháp khởi động.

Một tia suy nghĩ gian xảo chợt lóe lên trong đầu, khóe miệng Khương Thần nhếch lên một vòng cung quỷ dị.

Trận pháp vây khốn hắn bố trí lúc trước tám phần là do đám người Tô Thiên kích hoạt, bởi lẽ thủ đoạn kích hoạt trận pháp hắn bày ra chính là di chuyển vị trí của áo bào hắn treo trên cây.

Người bình thường nếu như gặp phải một cái áo treo trên cây, bọn họ thường thường sẽ có xu hướng tránh xa để đề phòng bẫy rập, phục kích. Chỉ có đám người Tô Thiên vốn trước đó đã động tay động chân trên y phục của hắn thì mới biết kia chỉ là y phục bình thường.

Tổng lại một điều, Khương Thần mạnh dạn đoán rằng trận pháp kích hoạt là do đám Tô Thiên. Mà nhờ có sự tình này, đối sách để đối kháng với Thực Âm Phong phía trước mới nảy ra trong đầu hắn.

Lúc này, chỉ thấy bao phủ quanh thân thể Khương Thần là một luồng hoàng kim quang mang chói sáng. Hoàng kim quang mang mang theo một loại khí tức thần thánh cao cao tại thượng. Nó giống như biến Khương Thần từ một thường nhân trở thành một vị thần tối cao.

Bấy giờ, giữa trán Khương Thần cũng thuận thế đóng mở một con mắt sáng chói. Hoàng kim chi đồng vừa hiện, không gian có cảm giác run rẩy nhè nhẹ. Thậm chí đến cả Thực Âm Phong kia cũng có dấu hiệu giảm một chút tốc độ.

“Vừa mới bước vào nơi này chưa lâu liền phải sử dụng thủ đoạn áp đáy hòm. Thiên Ma Giáo a, hi vọng thu hoạch sẽ không làm ta thất vọng.”

Thanh âm lạnh lùng hơi chút phiêu miểu khẽ vang. Hai mắt Khương Thần lúc này chậm rãi khép lại.

Một hơi thở!

Hai hơi thở!

Hơi thở thứ ba vừa kết thúc, Thực Âm Phong cũng vừa đến. Khoảng cách còn năm mươi mét, Khương Thần có thể cảm nhận được từng luồng rét lạnh thấu xương truyền đến. Thực Âm Phong không chỉ có lực lượng ăn mòn kinh khủng, đến cả nhiệt độ của nó cũng thuộc dạng cực hàn, vô cùng lạnh lẽo.

Thực Âm Phong mang theo không khí cùng đất trời ảm đạm tiến đến thế nhưng dường như nó không lấn át được hoàng kim chi quang trên người Khương Thần phát ra. Giữa hắc phong, từng tia hoàng kim quang mang vẫn chậm rãi chiếu qua tạo thành từng dải sáng đẹp mắt.

Rít rít rít!

Gió rít gào, giật mạnh mẽ. Thực Âm Phong cách Khương Thần hai mươi mét, hai mắt của hắn rốt cuộc mở ra, mà hoàng kim chi đồng cũng là trừng lớn.

Hoàng Kim Thánh Đồng hiện!

Xuất hiện giữa Thực Âm Phong đang kéo đến và Khương Thần là một đạo hoàng kim chi nhãn to lớn ẩn hiện giữa ánh sáng chói lóa. Hoàng kim chi nhãn mở lớn đem toàn bộ hoàng kim quang mang chiếu sáng đất trời. Hoàng kim chi nhãn nhìn thẳng về phía Thực Âm Phong lập tức làm cho nó đình trệ.

Một đạo thanh âm chậm rãi từ yết hầu Khương Thần khẽ phát ra:

“Di!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK