Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Ngươi nói sao? Có Nguyên Linh Cảnh? Là Phong Thiết Nhân hay Trạch Thanh?”



Trương Tiểu Hân nghe thấy Khương Thần nói có Nguyên Linh Cảnh đuổi tới, sắc mặt liền hiện lên vẻ ngưng trọng.



“Ta chỉ cảm nhận được khí thế của đối phương nên mạnh dạn suy đoán là Nguyên Linh Cảnh mà thôi. Thế nhưng ta nghĩ là không sai, đó có thể là Trạch Thanh.” Khương Thần vừa chạy vừa nói.



“Như vậy còn may mắn một chút. Nếu như là Phong Thiết Nhân, vậy thì chúng ta khó thoát.” Trương Tiểu Hân một bên ôm chặt lấy Khương Thần, một bên thở phào nhẹ nhõm.



“Người kia tu luyện phong thuộc tính, bản thân hắn cũng có một môn bộ pháp rất lợi hại. Lúc trước hắn còn chưa đột phá Nguyên Linh Cảnh ta đã từng có dịp đụng độ.” Trương Tiểu Hân chậm chậm nói: “Suýt chết!”



“Cũng chưa hẳn.” Khương Thần lắc đầu: “Đột phá Nguyên Linh Cảnh, nguyên giả sẽ đột phá cả về chất lẫn lượng. Tốc độ của bọn hắn dù cho không tu luyện bộ pháp cũng rất nhanh…chỉ sợ.”



Nói đến đây, sắc mặt Khương Thần chợt biến. Từ phía sau, hắn đã cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ đang kéo đến. Luồng uy áp này cùng với vừa nãy Khương Thần cảm nhận chính là một, đều là vị Nguyên Linh Cảnh kia phát ra, mà đó cũng chính là Trạch Thanh.



“Không tốt, phải chạy trở về được sơn mạch trước khi hắn đuổi tới. Ở đó có lưu lại thủ đoạn của ta, may ra có thể ngăn cản được đám người này.”



“Ừm…ta buồn ngủ quá…tính mạng đành phải giao cho ngươi rồi.” Trương Tiểu Hân vẻ mặt tái nhợt, hai mắt lim dim. Sau khi nói một câu kia, thân thể nàng lập tức mền nhũn trên tay Khương Thần.



Đổi tư thế cõng Trương Tiểu Hân trên lưng, Khương Thần sau khi đem nàng buộc chặt với bản thân mình sau đó lập tức bỏ chạy.



Lại nói, Trạch Thanh bỏ lại tên đồng bọn bị thương kia liền một đường đuổi theo phương hướng Khương Thần rời đi. Mà với tốc độ của hắn, rất nhanh hắn đã bắt kịp đám Nguyên Hồn Cảnh đuổi phía trước.



“Trạch lão huynh, là tiểu tiện nhân kia, còn có một tên tiểu tử áo trắng.”



“Ta đã biết.” Trạch Thanh khẽ gật đầu: “Thiên Lang Thảo Viên vừa bị đột kích, các ngươi quay trở lại nhìn xem. Ta đuổi theo bọn chúng.”



“Cái gì? Thiên Lang Thảo Viên lại bị đột kích sao?”



“Ừm…tám phần là vậy.”



Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn sau khi thương thảo xong liền chia hai ngả, một bên chạy về Thanh Thạch trấn còn lại Trạch Thanh dẫn theo năm tên Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong truy đuổi Khương Thần.



Phía bên kia, Khương Thần vẫn một đường bỏ chạy. Hắn biết dưới tình trạng của cả hai hiện tại, chỉ có chạy trở về Vân Đoan sơn mạch sau đó dựa vào địa hình hiểm trở của nơi kia thì mới có thể trốn thoát được thôi. Chính vì vậy hắn không tiếc bỏ ra phù lục gia tăng tốc độ của bản thân để bỏ chạy. Dĩ nhiên trên đường hắn cũng bỏ lại rất nhiều cạm bẫy hòng ngăn cản bước tiến của đối phương.



Trải qua thời gian một bên truy một bên trốn, Khương Thần rốt cuộc có thể mang theo Trương Tiểu Hân lết về Vân Đoan sơn mạch.



Trên người hắn lúc này tràn đầy máu tươi, mà tất cả đều là máu của Trương Tiểu Hân. Nàng bởi vì mất quá nhiều máu cho nên đã ngất xỉu trên tay hắn từ lúc nãy.



Lúc này, Khương Thần dựa vào địa hình hiểm trở của Vân Đoan sơn mạch mà bỏ trốn, trên đường chạy hắn cũng cố ý xóa đi toàn bộ những vết máu rơi trên mặt đất. Qua vài địa vực lại thả xuống Yên Vân Quả hòng thay đổi phương hướng mà không cho đối phương nhìn thấy.



Nửa ngày sau, hắn rốt cuộc chạy trở về tiểu sơn cốc. Nơi này hắn đã xây dựng một cái ảo trận khiến cho người ngoài nhìn vào không thể thấy được hình dạng thật của nó. Đây cũng coi như một loại biện pháp bảo vệ hữu hiệu.



“Tên kia đuổi cũng thật dai. Nếu như không phải chạy nhanh có lẽ đã bị hắn bắt được.”



Đặt Trương Tiểu Hân xuống giường, Khương Thần ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi. Mang theo Trương Tiểu Hân thể trọng cũng không hề nhẹ mà lại còn bỏ chạy trước rượt đuổi của Nguyên Linh Cảnh, hắn quả thật tiêu hao không phải ít. Mặc dù chật vật thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là hắn chạy thoát.



Mà tại bên ngoài ngoại vi sơn mạch lúc này đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn vẫn đang chia nhau tìm kiếm hai người Khương Thần. Phần vì Khương Thần di chuyển quá xảo quyệt, phần vì tại phụ cận nơi này hắn đã âm thầm xây dựng nên nhiều trận pháp ẩn dấu, bấy giờ chỉ việc đem nó khởi động, đám người kia sẽ tốn rất nhiều thời gian để vượt qua. Cuối cùng theo thời gian dài bị ngăn cản, Khương Thần thành công trốn thoát được tầm mắt của bọn họ.







Vài ngày sau…



Ngoại vi Vân Đoan sơn mạch khu vực phía Đông Đông Nam lúc này phủ kín mạo hiểm giả. Tất cả đều mang theo bộ dáng hung thần ác sát, tay lăm lăm vũ khí lùng sục mọi ngóc ngách trong khu rừng, bộ dáng giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.



Đám người này ngoại trừ Tham Lang mạo hiểm đoàn thì có thể là ai. Sau khi bị mất dấu Trương Tiểu Hân cùng Khương Thần, Trạch Thanh đã kêu gọi thêm rất nhiều nhân lực bắt đầu tiến sâu vào sơn mạch tìm kiếm.



Với tình trạng của hai người kia, bọn hắn chắc chắn không thể chạy được xa. Một là ẩn núp phụ cận, hai là chạy sâu vào trong sơn mạch. Chính vì thế Trạch Thanh mới cần nhiều người đi cùng vừa để phòng tránh yêu thú vừa để mở rộng khu vực tìm kiếm.



“Tất cả lưu ý, bọn chúng có hai người, còn một tên tiểu tử áo trắng chưa bị trọng thương, còn lại tiện nhân kia bị thương nặng, thời gian này nhất định không thể di chuyển được nhiều.”



Một đạo thanh âm lạnh lùng sặc mùi máu tươi vang lên trong khu rừng.



“Ai phát hiện ra tung tích của bọn họ sẽ được thưởng một vạn nguyên tệ. Đem được đầu lâu về cho đoàn trưởng sẽ được thưởng một viên tam phẩm đan dược cùng một thanh linh cấp nguyên bảo.”



Đám đông nghe thấy thanh âm này, sắc mặt đều hiện lên vẻ kích động. Một viên tam phẩm đan dược giá trị có thể nói là rất cao. Linh cấp nguyên bảo thì lại càng trân quý. Một thứ giá trị liên thành, một thứ lại khó có thể dùng nguyên tệ để mua. Sức hấp dẫn của hai món đồ kia không thể không nói là rất lớn.



Xem ra vì để có thể bắt được Trương Tiểu Hân cùng Khương Thần, tên đoàn trưởng Tham Lang mạo hiểm đoàn kia cũng bỏ ra không ít.



Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn chia thành từng đội ba bốn người đi chung với nhau sau đó phân biệt thành từng khu vực tìm kiếm. Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy các đội ngũ luôn giữ khoảng cách ổn định để có thể tiếp ứng cho nhau. Toàn bộ mạng lưới người giống như mắt xích của tổ ong, rất gọn gàng, nghiêm chỉnh cùng ổn định.



Từ đây có thể thấy Tham Lang mạo hiểm đoàn tuy là giặc cướp thế nhưng cũng không phải một đám ô hợp tập trung lại với nhau mà là một đội quân được đào tạo bài bản như binh lính triều đình.



Lúc này, trên một ngọn cây cao xuất hiện một bóng người mặc áo xanh hòa màu cùng lá cây. Người này khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt vô cảm đang nhìn xuống đám người bên dưới. Hắn không ai khác chính là Khương Thần.



Mấy ngày trước sau khi đưa Trương Tiểu Hân trở về sơn cốc, Khương Thần trực tiếp đem vết thương của nàng băng bó sau đó chạy ra ngoài thám thính tình hình.



Thời điểm vừa mới chạy ra khu vực ngoại vi, hắn bị choáng ngợp bởi lực lượng của Tham Lang mạo hiểm đoàn cử đi vây bắt bọn hắn.



So với hai năm trước, hắn biết Tham Lang mạo hiểm đoàn khuếch trương thế lực rất lớn, thế nhưng vạn phần không ngờ thanh thế lại lớn đến mức này.



Cả một vùng ngoại vi phía Đông đều ít nhiều xuất hiện dấu vết của Tham Lang mạo hiểm đoàn. Lần này số lượng người bọn hắn cử đi dễ cũng có vài trăm. Đây không phải là một con số nhỏ khi mà trong đó còn có không ít Nguyên Hồn Cảnh cùng Nguyên Khí Cảnh.



Khó trách tại ba thành trấn lớn nhất phía Đông Vân Đoan sơn mạch này đều có dấu răng của Tham Lang mạo hiểm đoàn.



“Thanh thế thật lớn.”



Nhìn đám đông di chuyển theo tổ đội đồng thời giữ khoảng cách an toàn với tổ đội khác, Khương Thần khẽ cảm thán. Hiện tại nếu như hắn ra tay ám sát không cẩn thận thì rất dễ đánh động những người khác. Đến lúc đó đối mặt với mấy trăm người, dù cho thiên tài Thánh tộc hắn cũng khó có thể sống sót.



Kiến đủ đông cuối cùng vẫn có thể cắn chết voi nha!



Dựa vào một thân quần áo xanh lục, Khương Thần chậm chậm di chuyển qua các cành cây sát nhau mà không bị ai phát hiện. Chờ cho rời khỏi phạm vi tìm kiếm của Tham Lang mạo hiểm đoàn, hắn mới từ trên cây nhảy xuống mặt đất.



Bộ quần áo này chính là hắn dùng một loại lá cây giã lấy nước sau đó nhuộm màu quần áo của mình. Trước khi ra ngoài thám thính, hắn cũng đã nghĩ tới trường hợp Tham Lang mạo hiểm đoàn sẽ cử người truy vết cho nên chuẩn bị bộ quần áo xanh như kia đương nhiên dễ hoạt động hơn bạch y thường ngày.



Lại nói, dựa theo phạm vi tìm kiếm tiếp tục dấn sâu vào trong khu vực tiếp giáp, không quá hai ngày nữa đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này nhất định sẽ tìm tới tiểu sơn cốc. Nơi kia mặc dù Khương Thần đã bày ra huyễn trận che mắt thế nhưng đó cũng chỉ là che mắt người ngoài nhìn vào mà thôi. Nếu chẳng may có người lỡ đi phải, đến lúc đó sơn cốc chắc chắn bị lộ. Trước thời gian đó, hắn nhất định phải tìm ra cách dẫn dụ hoặc đánh lạc hướng đối phương di chuyển về nơi khác.



Một trận trường kì kháng chiến cứ như thế liền chuẩn bị diễn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK