Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Kẽo kẹt!



Tiếng khớp gỗ ma sát vào nhau khẽ vang. Phía bên kia, Khương Thần sau khi nghe Âu Dương Trác nói vậy liền chậm chậm đứng dậy. Hắn hướng về phía đối phương, khoan thai đi tới, vẻ mặt lộ ra chút ôn hòa, thanh âm không mang theo hỉ nộ vang lên:



“Lúc trước có một tên nông dân dắt theo con chó của mình tới nhà một người nọ vốn nuôi một con hổ. Tên nông dân kia nói rằng chó của hắn chạy rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả hổ của đối phương.”



Nói đến đây, Khương Thần đã đi tới trước mặt Âu Dương Trác. Khoảng cách với đối phương còn ba mét, hắn mới chậm rãi tiếp tục kể:



“Dĩ nhiên người nuôi hổ không tin. Hai người nọ sau đó đã tổ chức một cuộc đua giữa chó và hổ. Thời điểm cuộc đua vừa mới bắt đầu, chó đã bứt tốc lao lên sau đó liền về đích trong khi con hổ lại nằm im trong chuồng không chút nhúc nhích.”



“Nói cái gì vậy?”



“Không biết? Chẳng lẽ vị Khương sư huynh này say rượu?”



“Ngươi có ngửi thấy mùi rượu không?”



“Vậy tại sao hắn nói nhảm?”



Một câu chuyện không đầu đuôi và cái kết lãng xẹt của Khương Thần rất nhanh khiến cho toàn trường có cảm giác khó hiểu. Ai nấy đều trừng mắt nhìn về phía hắn chờ đợi xem hắn kể câu chuyện này là có ý gì. Thế nhưng sau đó bọn họ phải thất vọng khi mà Khương Thần kể đến đó liền im lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Trác.



Âu Dương Trác đối với câu chuyện không đầu đuôi của Khương Thần cũng không hiểu gì, đương lúc hắn định mở miệng hỏi lại thì Khương Thần đã lên tiếng:



“Ngươi thấy đấy, mãnh hổ không cần chứng minh cho một con chó thấy nó ưu việt như thế nào. Bởi lẽ chó cuối cùng cũng chỉ có thể sủa bậy bên tai trong khi mãnh hổ vẫn là chúa sơn lâm.”



Hô!!!



Nếu như vừa rồi toàn trường được một phen đầu óc rối loạn vì không hiểu gì thì hiện tại ai nấy lại được một phen kinh thán. Không thể ngờ với một câu chuyện tầm thường khó hiểu, Khương Thần lại có thể đem nó biến thành công cụ cà khịa, gián tiếp ví mình là mãnh hổ, chửi Âu Dương Trác là chó mà đối phương không thể nào phản pháo lại được.



“Ngươi…”



Âu Dương Trác nghe thấy từng tiếng nghị luận, từng tiếng cười khúc khích xung quanh, hắn không nhịn được giơ ngón tay chỉ thẳng mặt Khương Thần, khuôn mặt tức nghẹn đỏ.



Thời điểm Âu Dương Trác chạm trán Khương Thần ở hậu sơn, tại một ngọn núi cách đó không xa, các vị trưởng lão nội môn đã có mặt. Bọn họ rất muốn biết thời điểm hai vị đệ tử ưu tú nhất nhì tông môn này khi va chạm sẽ xảy ra chuyện gì. Nhất là khi cả đôi bên đều mơ hồ có chút xích mích xuất phát từ Bạch U Cơ.



Bấy giờ, khi nhìn thấy Khương Thần dựa vào một câu chuyện không đầu đuôi mắng xéo Âu Dương Trác khiến cho người sau câm nín, vị đường chủ Chính Khí Đường mới cười mà nói:



“Ha ha…tên tiểu tử này vẫn mồm mép độc địa như thế. Nam Cung trưởng lão, đồ đệ ngươi thua một bậc rồi.”



Đứng bên cạnh đường chủ Chính Khí Đường chính là Nam Cung Y Vận. Nữ nhân này sau hai năm vẫn xinh đẹp quyến rũ, phong vận thành thục không có gì thay đổi. Lúc này, khuôn mặt của nàng cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.



“Nhìn xem.” La Chinh một bên lạnh lùng nhìn về phương hướng hậu sơn, khẽ nói.



“Ồ…vậy mà có thể nhịn xuống được. Âu Dương tiểu tử này xem ra cũng không phải dạng vừa. Tuổi còn trẻ thế nhưng điều tiết cảm xúc rất tốt, không bị giận dữ làm cho mất khôn.”



“Trò vui chưa hết nha.”



Sân rộng hậu sơn lúc này cũng không xuất hiện tràng cảnh đánh nhau tơi bời như mọi người tưởng. Âu Dương Trác sau khi tức giận nghẹn đỏ rất bất ngờ lại lui lại phía sau một bước. Khuôn mặt cũng thuận thế trở về vẻ hòa nhã. Hắn chắp tay vô cùng kính cẩn, cúi mình, nói:



“Đa tạ Khương sư huynh chỉ điểm. Ngươi nói đúng lắm. Âu Dương Trác ta xem ra còn phải trau dồi thêm rất nhiều.”



Ánh mắt của Khương Thần bất chợt xuất hiện một tia tinh mang, khuôn mặt bất động thanh sắc cũng hiện lên một chút ngạc nhiên.



Người này không ngờ vừa mới rồi tức giận nghẹn đỏ, một giây sau đã trở về trạng thái ôn hòa điềm tĩnh. Loại người như vậy thường thường rất nguy hiểm. Đối phương lại là kẻ địch, Khương Thần không thể không lưu tâm.



“Chẳng qua…ta vẫn muốn có một trận chiến với Khương sư huynh.” Âu Dương Trác mỉm cười, nói: “Hi vọng ngươi có thể thành toàn.”



“Tốt. Nếu ngươi đã không từ bỏ ý định, vậy thì ta liền phụng bồi ngươi một lần.” Khương Thần cười nhạt nói.



Cách tốt nhất để giết chết một người đó chính là đưa đối phương lên thật cao sau đó khiến cho hắn biết được hiện thực tàn khốc là như thế nào. Nếu như Âu Dương Trác cố ý muốn dùng Khương Thần làm đá kê chân, vậy thì Khương Thần hắn cũng muốn cho đối phương biết khối đá này kê không nổi.



Lại nói, Âu Dương Trác vốn tưởng Khương Thần sẽ né tránh lần nữa, thế nhưng không ngờ đối phương lại đồng ý tỷ đấu ngay, điều này khiến cho hắn không khỏi vui như mở cờ trong bụng. Mặc dù hiện tại nhìn không thấu tu vi của Khương Thần nhưng hắn đầy đủ tự tin đối phương không thể siêu việt được mình.



Phải biết nửa năm trước Âu Dương Trác hắn đã đánh bại Mộc Kiếm Thanh trước khi đối phương đột phá Nguyên Linh Cảnh, mà lúc đó hắn cũng mới chỉ là Nguyên Hồn Cảnh sơ kì. Dùng Nguyên Hồn Cảnh sơ kỳ đánh bại Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, mà Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong kia cũng là thiên tài hiếm có của tông môn, Âu Dương Trác này cũng không thể dùng lẽ thường để hình dung a.



“Vậy hẹn Khương sư huynh lần đại tái tông môn kế tiếp. Không biết ý ngươi thế nào?”



“Không vấn đề gì. Trở về luyện tập cho tốt. Có những chuyện thường thường sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi.” Khương Thần khẽ nở nụ cười ôn hòa, tròng mắt hơi híp lại, nói.



“Ha ha. Đa tạ Khương sư huynh nhắc nhở.” Âu Dương Trác cười ha hả mà nói: “Ta có thêm một yêu cầu nữa, không biết ý Khương sư huynh thế nào?”



“Hừm…” Khương Thần chậm rãi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hiện lên ý người nghiền ngẫm. Hắn tuy không đáp lời thế nhưng đó có thể hiểu là một sự đồng ý ngầm cho phép Âu Dương Trác tiếp tục nói.



“Nếu như chỉ là tỷ đấu thôi vậy thì thật nhàm chán. Ta muốn gia tăng chút phần thưởng trong đó, không biết ý Khương sư huynh ra sao?”



“Cứ nói.”



“Nếu ta thua, một thanh nguyên bảo Linh cấp sẽ thuộc về Khương sư huynh. Không chỉ vậy, kèm theo đó còn có mười viên nhị phẩm đan dược.”



Âu Dương Trác vừa dứt lời, toàn trường lại một phen dậy sóng. Ai nấy dường như đều khó có thể tin vào lỗ tai mình. Một thanh Linh cấp nguyên bảo? Kèm theo đó còn có mười khỏa nhị phẩm đan dược?



Nhị phẩm đan dược kia cũng chưa đến mức kinh thán, thế nhưng nguyên bảo Linh cấp nha, thứ này giá trị liền rất lớn. Tông môn cũng có nguyên bảo Linh cấp bán cho đệ tử thế nhưng mỗi món đều là giá trên trời, nhẫn trữ vật muốn mua còn phải bòn góp rất lâu, đến mức nguyên bảo Linh cấp? Quên đi.



“Ha, xem ra ngươi cũng rất có tiền.”



“Ha ha, đây đều là toàn bộ tài sản của ta.”



Âu Dương Trác nở nụ cười. Bất chợt, vẻ mặt hắn biến lạnh lùng, nói:



“Ngược lại nếu như Khương sư huynh thua, U Cơ là của ta. Thua ta đồng nghĩa với việc ngươi không có tư cách đi cùng nàng. Thế nào?”



Thời điểm Âu Dương Trác vừa dứt lời, vẻ mặt ôn hòa của Khương Thần cũng phát lạnh. Đối phương ra điều kiện gì hắn cũng không quá quan tâm. Thế nhưng lôi Bạch U Cơ vào chuyện này, đồng thời lại coi nàng như một món đồ để trao đổi, vậy thì lại không đơn giản.



Khương Thần hắn cùng Bạch U Cơ hiện tại cũng chưa phải đạo lữ, nói đúng hơn tình cảm hắn dành cho nàng còn chưa lớn đến mức trở thành tình yêu. Thế nhưng thời gian dài ở chung với nhau, tình cảm mà nàng dành cho hắn cũng khiến cho hắn khó có thể coi nàng là bằng hữu bình thường. Chính vì vậy khi nghe Âu Dương Trác này bám dính Bạch U Cơ, nội tâm Khương Thần hắn đã có chút khó chịu. Hiện tại người kia lại đem Bạch U Cơ như một món đồ để giao kèo, Khương Thần hắn làm sao có thể không tức giận.



Lúc này, không một ai để ý ở cách phía sau đám đông chừng vài mét xuất hiện hai vị nữ tử. Cả hai cùng đứng dưới một gốc cây, một người mang khuôn mặt xảo trá đang ôm chặt lấy người còn lại dường như không muốn cho đối phương chạy lung tung.



Hai người này lần lượt là Hồng Ngọc Kiều cùng Bạch U Cơ. Sở dĩ hiện tại Bạch U Cơ mới xuất hiện là bởi vì trong khoảng thời gian Khương Thần rời đi, đã có rất nhiều lần xuất hiện loại tin tức giả nói rằng hắn trở về. Mỗi lần như vậy Bạch U Cơ đều bị loại tin tức thất thiệt này làm cho hụt hẫng. Lâu dần nàng cũng không tin tưởng nó nữa. Chính vì thế tin tức Khương Thần trở về xuất hiện từ tối hôm kia nhưng hôm nay nàng mới đi ra.



“Sư tỷ, ngươi làm gì a? Khương Thần quả thật về rồi, ta phải tới nhìn hắn.” Bạch U Cơ lúc này một bên cố vùng vẫy khỏi cái ôm của Hồng Ngọc Kiều, một bên ánh mắt dán chặt vào thân ảnh bạch y ở phương xa.



“Hắc hắc, tiểu mê muội, trò vui còn chưa xem hết, ngươi định chạy tới phá hư ư? Đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt mà.”



Hồng Ngọc Kiều ôm sau lưng Bạch U Cơ, miệng nở nụ cười gian xảo. Thậm chí hai bàn tay ma quỷ thỉnh thoảng không biết vô tình hay cố ý mà va chạm với bộ ngực sữa của Bạch U Cơ khiến cho cảnh xuân tràn ngập. Đáng tiếc mọi người đang chăm chú nhìn một trận chạm trán nảy lửa sắp xảy ra cho nên cũng không có diễm phúc nhìn thấy giai nhân cười đùa.



“Ta, ta không có.”



“Ngốc nghếch. Ngươi không muốn nhân cơ hội này nhìn xem Khương Thần đối với ngươi thế nào ư?” Hồng Ngọc Kiều thấp giọng khẽ nói: “Không phải vừa rồi tên Âu Dương Trác kia đưa ra chủ ý rất cùi bắp sao? Để xem Khương Thần phản ứng thế nào a.”



“Nhưng ngươi cũng phải buông ta ra a.” Bạch U Cơ khẽ đáp.



“Ây…ta ngược lại quên mất.” Hồng Ngọc Kiều cười hắc hắc nói: “Ta chỉ sợ tiểu mê muội nhà ngươi vì Khương Thần mà chạy tới phá hư cuộc vui.”



“Hừ, ta có quan tâm hắn thế sao?” Bạch U Cơ khuôn mặt khẽ nổi hai rặng mây hồng, miệng khẽ lẩm nhẩm.



“Hắc hắc.” Hồng Ngọc Kiều khẽ cúi đầu cười gian xảo, hai bàn tay vừa rồi nắm phải hai hòn ngọc phong của Bạch U Cơ, lúc này vẫn còn mang theo cảm giác co giãn: “Không nghĩ tới của sư muội ngươi lại to đến vậy, xem ra tên tiểu tử Khương Thần này số hưởng nha.”



“Hừ.”



Bạch U Cơ làm sao không hiểu Hồng Ngọc Kiều nói gì, khuôn mặt lập tức biến thành táo chín, chỉ thấy nàng khẽ hừ lạnh sau đó lại hướng về phía nam tử bạch y nơi xa kia nhìn xem phản ứng của hắn kế tiếp sẽ như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK