Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hồng Thần sau khi cảm nhận cơ thể biến đổi, hắn vui mừng cười lớn một cái. Thậm chí bản thân đã có chút cảm ngộ về Nguyên Linh Cảnh, điều này càng làm cho hắn mừng rỡ không thôi.



Hắn đã dừng lại ở Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong đã gần một năm nay, đó làm cho hắn có đôi chút không tự tin đối với huynh đệ song sinh của mình khi mà người kia đã mò mẫm tới tiệm cận Nguyên Linh Cảnh. Hiện tại có thể tìm thấy con đường thông qua Long Lực Đan kích thích, rốt cuộc đã khiến cho hắn tự tin trở lại.



Nắm chặt nắm đấm, Hồng Thần đánh về phía trước vài quyền, không quán chú thêm Hỗn Nguyên Chi Khí, hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể của mình. Sau khi loạt quyền vừa dứt, Hồng Thần liền nghe thấy chỗ không khí vừa bị đánh kia bạo phát tiếng vang. Mỗi một cú đấm đều khiến cho không khí áp súc tựa như đạn pháp bắn phá mà ra.



“Quả nhiên là ngũ phẩm đan dược…hiệu quả quả nhiên kinh khủng.”



Hồng Thần cảm nhận thấy năng lượng trong cơ thể bản thân như muốn bùng nổ, hắn nhìn về phía Quan Thiên Long khẽ nhe răng ra cười.



Chỉ thấy thân thể Hồng Thần khẽ chấn động một cái, một đạo thiểm điện lóe lên, tại vị trí kia thân ảnh của hắn đã biến mất. Loại tốc độ này so với lúc trước đã khủng bố hơn vài phần.



Keng!!



Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, thân ảnh Hồng Thần hiện ra cùng lúc cự phủ của hắn bổ xuống đầu Quan Thiên Long.



Hồng Thần tuy nhanh thế nhưng Quan Thiên Long cũng không phải đèn đã cạn dầu. Ngay từ lúc người kia biến mất, hắn đã làm ra tư thế phòng bị. Cảm nhận thấy không trung có nguy hiểm, hắn không chút do dự làm ra phản ứng đưa ngang hoàng kim chi mâu kia ngăn cản. Cuối cùng vừa vặn chặn đứng cự phủ.



Chẳng qua chặn được thì chặn được, lực lượng của Hồng Thần hiện tại so với dĩ vãng đã lớn hơn rất nhiều. Quan Thiên Long sau khi đỡ đòn liền kịch liệt bạo lui. Mỗi một bước lui đều khiến cho nền đá xanh dưới chân nứt vỡ thành từng vết.



“Long Lực Đan quả nhiên kinh khủng.” Quan Thiên Long khẽ cảm thán một câu.



“Chịu chết đi.”



Hồng Thần cười lạnh một tiếng. Đương lúc định giơ lên cự phủ tiếp tục tấn công, một câu tiếp theo của Quan Thiên Long lại khiến cho hắn khựng lại.



“Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có Long Lực Đan sao?”



Hồng Thần không dám chắc Quan Thiên Long có Long Lực Đan hay không bởi vì bối cảnh của đối phương so với hắn chỉ hơn chứ không kém. Thế nhưng sau khi thấy bản thân sử dụng đan dược mà đối phương vẫn chưa sử dụng, hắn đoán người này có lẽ là không mang theo quá nhiều đan dược ưu phẩm.



Nghĩ là vậy nhưng một câu vừa rồi của Quan Thiên Long lập tức đánh tỉnh Hồng Thần hắn. Đối phương vậy mà có Long Lực Đan?



“Ngươi? Ngươi có Long Lực Đan?”



“Ta không có.” Quan Thiên Long cười phá lên nói.



“Vậy còn nói nhảm.” Hồng Thần khuôn mặt nghẹn đỏ, cảm nhận được đối phương đây là chế giễu mình, hắn tức giận giơ cao cự phủ.



“Chịu chết đi.”



Hồng Thần một bước lại một bước lao tới, cự phủ bao phủ bởi vô vàn tia lôi điện cứ mỗi bước lại giáng xuống đầu Quan Thiên Long một lần.



Không có nguyên thuật hoa mỹ, không có động tác đẹp đẽ, Hồng Thần dùng cách trực tiếp nhất, hung bạo nhất, dã tính nhất công kích Quan Thiên Long, đó chính là dùng lưỡi cự phủ cứ như vậy bổ từ trên xuống liên tục không khác gì bổ củi.



Trước thế công mạnh mẽ của đối phương Quan Thiên Long cực lực chống đỡ, cuối cùng không trụ được bị Hồng Thần đánh bay ra xa, miệng trào một tia máu.



“Rất khá.” Quan Thiên Long xoa xoa lấy hoàng kim chiến giáp của mình nở một nụ cười khẽ nói: “Rất hiếm người đồng cảnh giới có thể đánh lui được ta khi ta lấy ra áo giáp.”



Nói đoạn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hồng Thần, thanh âm lạnh lẽo vang lên:



“Mặc dù ngươi sử dụng đan dược để có được lực lượng này, thế nhưng ta vẫn có lời khen về điều đó.”



“Nghe tiểu nương bì kia nói ngươi còn có hạ giáp, khôi giáp, giáp tay các loại, lấy ra đi. Ép ta phải sử dụng Long Lực Đan, ta nghĩ không cần đến đại ca ta, chỉ cần ta liền có thể giải quyết ngươi.” Hồng Thần hừ lạnh nói.



“Ha ha ha.” Quan Thiên Long ngửa đầu cười lớn.



“Đây là một bộ sáo trang của Thiên Nguyên hoàng tộc chúng ta. Nó chỉ được phép truyền cho hoàng đế đời kế tiếp.” Quan Thiên Long nói: “Ban đầu vốn chỉ là một bộ áo giáp làm từ vàng ròng. Thế nhưng phụ hoàng ta đã tìm luyện khí sư đem nó luyện chế thành nguyên bảo.”



Dứt lời, Quan Thiên Long khẽ phất tay, trên tay trái hiện ra một chiếc mũ màu vàng sáng chói. Hắn đem mũ vàng đội lên đầu che kín lấy khuôn mặt. Thanh âm từ trong mũ vàng kia cùng lúc phát ra:



“Ta đem nó đặt tên là Hoàng Kim sáo trang…bộ sáo trang này có tất cả sáu món…thượng giáp, hạ giáp, thủ, khôi, ngoa, cùng mâu.”



Quan Thiên Long vừa dứt lời, thân thể hắn đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng vàng rực. Ánh sáng qua đi, nơi kia không còn là Quan Thiên Long nữa mà là một vị chiến thần mặc giáp vàng đầy hoa mỹ.



“Để ta xem xem Hoàng Kim sáo trang của ta mạnh hay Long Lực Đan của ngươi mạnh.”



Quan Thiên Long phấn khích cười lớn một tiếng, mâu vàng trong tay quay liên tục không ngừng tạo ra cảnh tượng vô cùng hoa lệ.



“Mâu này gọi là Hoàng Kim Thánh Mâu, nó là nguyên bảo linh cấp đỉnh phong.” Quan Thiên Long dừng lại động tác quay mâu, thanh âm lại vang lên: “Ngoa này gọi là Hoàng Kim Tật Phong Ngoa… ngươi sẽ bất ngờ về tốc độ của nó đấy.”



Nói đoạn, thân ảnh hoàng kim biến mất, Hồng Thần quát lên một tiếng, thân ảnh sau đó cũng biến mất.



Thời điểm này, trên không trung, dưới mặt đất, khi gần, khi xa đều xuất hiện từng thanh âm vũ khí va chạm. Mỗi lần như vậy đều có quang hoa chói lòa, điện mang lập lòe.



Sau hơn chục lượt giao phong, hai đạo thân ảnh rốt cuôc tách ra. Bên phía Hồng Thần, thân thể hắn lúc này xuất hiện hơn chục đạo vết thương, quần áo sớm đã rách rưới, mình mẩy máu me be bét, quanh thân xuất hiện lôi điện bao phủ chằng chịt.



Kia chính là lôi thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể. Nhờ có nó mà hiện tại thân thể hắn mới còn được nguyên vẹn, bằng không sớm đã bị Hoàng Kim Thánh Mâu trong tay Quan Thiên Long chọc thành tổ ong vò vẽ.



Bên kia Quan Thiên Long đang chống mâu xuống đất, bộ dáng giống như không có chuyện gì xảy ra. Quanh thân vừa có hoàng kim quang mang hộ thể, sau lưng một hư ảnh cự long mang theo thổ thuộc tính cũng xuất hiện.



Thổ thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí vốn thiên về phòng ngự, Quan Thiên Long hiện tại còn mang theo Hoàng Kim sáo trang, đây có thể nói là đứng trong thế bất bại đồng cảnh giới, không có công kích nào có thể đem hắn xuyên thủng.



Chẳng qua cứng vững thì cứng vững, từ khí tức yếu hơn vừa nãy đồng thời lại còn không ổn định trên người Quan Thiên Long toát ra liền có thể thấy chưởng khống một bộ sáo trang sáu món nguyên bảo linh cấp này cũng cực kì tiêu tốn Hỗn Nguyên Chi Khí. Bằng không cứ mặc sáo trang, còn ai đánh lại được ngươi.



Nhìn ra được điều này cho nên Hồng Thần dù trên thân chằng chịt thương thế vẫn cứ vui vẻ.



“Xem ra tiêu tốn cũng không nhỏ a.” Hồng Thần nhếch mép cười nói.



“Theo ta đoán Long Lực Đan chỉ có hiệu quả trong vòng chưa đầy một phần tư canh giờ…trước thời điểm đó ta vẫn có thể mài giết ngươi…sau đó đem người rời đi.” Quan Thiên Long cười nhạt nói: “Ta là có Long Lực Đan, chẳng qua ta không mang nó bên người mà thôi, đừng nghĩ ta không biết thời gian sử dụng của nó thế nào.”



“Dĩ nhiên kéo dài thời gian cũng không tốt…cho nên…”



Dứt lời, Hoàng Kim Thánh Mâu vạch phá hư không, hư ảnh cự long cuộn mình một cái sau đó dung nhập vào trong mũi mâu, đem mũi mâu càng bạo phát quang mang vàng rực.



“Ngươi gọi là Hồng Thần sao? Không tệ, dừng lại ở đây đi.”



Chỉ thấy Hoàng Kim Tật Phong Ngoa lóe lên ánh sáng vàng, thân ảnh Quan Thiên Long giống như na di, lập tức biến mất không xuất hiện tàn ảnh.



Hồng Thần kinh biến, lần này hắn không xác định được vị trí của Quan Thiên Long như vừa rồi, thậm chí đến cả khí tức của đối phương cũng biến mất không thấy. Hiển nhiên kia là bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh.



Hồng Thần đẩy Hỗn Nguyên Chi Khí lên cao nhất, thân thể cũng căng cứng, hộ thể khí quanh người càng dày, lôi điện cũng càng thêm chằng chịt. Hiện tại nhìn hắn không khác gì lôi nhân cầm theo cự phủ cả.



Bất chợt, Hồng Thần cảm thấy sau lưng xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Hắn cuồng khiếu một tiếng:



“Quan Thiên Long, ngươi lộ vị trí.”



Dứt lời, hắn quay người, cự phủ theo đà cũng tạo thành vòng cung chém ngang về phía sau.



“Diệt Lôi Trảm.”



Bang!!!



Một đạo thanh âm chói tai vang lên, thân ảnh hoàng kim xuất hiện sau thời gian dài biến mất. Hoàng Kim Thánh Mâu lúc này vốn định chọc thẳng vào ngực Hồng Thần lại bị lưỡi phủ ngăn lại.



“Ngươi bị ngăn cản.” Hồng Thần cười lạnh nói.



“Nhìn này.” Quan Thiên Long tựa tiếu phi tiếu nhìn hai bên giáp tay nói: “Bên trái gọi là Hoàng Kim Tật Phong Thủ, bên phải gọi là Hoàng Kim Diệt Nguyên Thủ.”



Nói đoạn, Quan Thiên Long chuyển Hoàng Kim Thánh Mâu từ tay trái sang tay phải, công kích tốc độ cao đổi thành công kích uy lực lớn.



Đương lúc Hồng Thần bị lời nói làm cho sơ ý, Hoàng Kim Thánh Mâu đã vẽ lên không trung một đường cong hoa mỹ. Chỉ thấy điểm kết thúc của đường cong này chính là phần sống của cự phủ. Một lần nữa thanh âm chói tai vang lên, cự phủ lần thứ hai rời tay Hồng Thần cắm sâu xuống nền đá xanh.



“Ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK