Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Keng!!!



Một đạo thanh âm chát chúa vang lên khiến cho bất cứ ai nghe phải cũng dễ dàng bị choáng váng. Từng tia lửa do va chạm vũ khí vào nhau bắn ra tứ phía kèm theo đó là một đạo gợn sóng khí dần khuếch tán.



Nơi phát ra thanh âm chói tai kia chính là tâm điểm của chiến trường.



Hồng Thái Kim với Vương Chi Sách!



Chỉ thấy lúc này Vương Chi Sách tay cầm trọng xích bản rộng gác lên vai, khuôn mặt lộ ra nụ cười tự tin, khí thế trên người vô hình tỏa ra khiến cho những người cảnh giới thấp hơn đều cảm thấy như có một loại áp lực vô hình đè nặng lên hai vai.



Đối diện với Vương Chi Sách là Hồng Thái Kim, người kia lúc này tay cầm một thanh trường thương, bàn tay khẽ run run, khuôn mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.



Một lần giao phong vừa rồi Hồng Thái Kim liền biết được phía sau thân ảnh như thư sinh kia là lực lượng lớn cỡ nào. Chỉ một trọng xích giáng xuống đã khiến cho hắn lùi về sau mấy bước trong khi đối phương vẫn một vẻ đạm nhiên không hề hấn gì. Rất hiển nhiên hắn biết được cả hai vẫn còn một khoảng cách nho nhỏ.



“Không hổ là đệ nhất Nguyên Hồn Cảnh của Linh Vân Tông, không tầm thường.” Hồng Thái Kim chống trường thương xuống dưới đất, khí thế trên người bắt đầu kéo lên không thua kém Vương Chi Sách là bao nhiêu.



“Ngươi cũng không tầm thường. Hỗn Nguyên Chi Khí lôi thuộc tính phát ra rất tinh thuần, công pháp tu luyện hẳn là linh cấp đỉnh phong đi.” Vương Chi Sách khẽ lắc đầu, Hỗn Nguyên Chi Khí của Hồng Thái Kim là lôi thuộc tính, một loại thuộc tính hiếm thấy. Loại Hỗn Nguyên Chi Khí này không chỉ có lực công kích cường hãn mà khi chiến đấu còn mang theo thuộc tính phụ gây tê liệt cho đối thủ, điều này khiến cho đối thủ rất đau đầu.



Vương Chi Sách chính là nhìn vào điểm này mà ca ngợi đối phương. Lôi thuộc tính hiếm thấy, công pháp tu luyện của nó càng hiếm hơn. Có được linh cấp đỉnh phong công pháp tu luyện loại thuộc tính này vậy thì so với vương cấp công pháp của hắn cũng không kém quá xa. Dù sao lôi thuộc tính nếu như trong cùng một điều kiện thì vẫn nhỉnh hơn ngũ hành thuộc tính đôi chút.



Tất nhiên kia chỉ là trên cùng một điều kiện mà thôi, dù sao đây chỉ là dựa trên lý thuyết, cũng không ai nghiệm chứng được thuộc tính nào mạnh hơn một cách chính xác nhất.



Chậm rãi thở ra một hơi, một luồng khí nóng trong cơ thể Vương Chi Sách cũng là cấp tốc lưu động. Sau một thời gian, bao quanh người hắn là một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí đỏ rực, nóng cháy.



“Bắt đầu thôi.”



Hồng Thái Kim huy động trường thương trong tay mình, một luồng lôi điện từ cơ thể hắn phóng lên trời làm sáng rực một vùng, thanh âm mang theo vẻ phấn khích, cười lớn nói:



“Mời.”



Dứt lời, hai đạo thân ảnh một đỏ một lam lao vào nhau tạo nên từng đạo gợn sóng.



Tại những nơi khác, giao tranh cũng nổ ra vô cùng kịch liệt. Mà trận đấu được mọi người mong ngóng thứ hai không kém cạnh chính là Quan Thiên Long. Đối thủ của hắn là một vị nữ tử xích y, không ai khác ngoài Hồng Ngọc Kiều, đệ tử thứ năm của La Chinh.



Nếu như Quan Thiên Long ở thời kì toàn thịnh, Hồng Ngọc Kiều chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng hiện tại thì khác, Quan Thiên Long ngược lại bị nàng lấn lướt đôi chút.



Lúc này, bên phía Kim Tiên Giáo có sáu người, thêm Khương Thần là bảy người không tham gia vòng chiến đồng thời cũng không ai tấn công bọn hắn cả, bởi lẽ bọn họ bị luật trong thí luyện ràng buộc.



“Khương đại ca, chúng ta hiện tại làm gì?” Mai Khả Ái ngồi yên một chỗ nhìn từng phương đại chiến, lúc này hai mắt mở lớn, đầu nhỏ khẽ nghiêng, thanh âm như chuông bạc vang lên.



Những người khác cũng hướng về phía Khương Thần, có xu hướng coi hắn là thủ lĩnh của đội.



“Tạm thời không làm gì cả. Loại chiến đấu này chúng ta không tham dự được.” Khương Thần mỉm cười nói.



Đúng là với cường độ chiến đấu như kia, Nguyên Khí Cảnh đuổi theo tốc độ của đối phương còn khó, nói gì giao chiến. Thế nhưng hắn nói vậy không đại biểu hắn không thể tham gia giao tranh.



Hắn có Thánh Đồng, có tinh thần lực mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nhìn được di chuyển của kẻ địch dù cho loại tốc độ kia đối với cảnh giới hiện tại của hắn là rất nhanh. Đồng thời hắn cũng có thể đứng ngoài giao tranh dùng tinh thần lực âm thầm quấy nhiễu kẻ địch, đây có thể nói là một sự trợ giúp rất lớn đối với mọi người.



Lúc này, Bạch U Cơ đang cùng với một vị nam tử của Cổ Nguyên Vương Triều giao chiến.



Bạch U Cơ là Nguyên Hồn Cảnh trung kì, đối phương cũng đồng dạng là Nguyên Hồn Cảnh trung kì, thế nhưng kĩ năng thực chiến của nàng không quá lợi hại cho nên từ đầu đã bị đối phương lấn lướt.



“Tiểu mỹ nhân…ha ha không về nhà học nữ công gia chánh, tham gia chém giết làm gì. Quyền cước không có mắt, đả thương ngươi thật khiến cho ca đau lòng.” Vị nam tử Cổ Nguyên Vương Triều này sau khi nhìn thấy Bạch U Cơ xinh đẹp liền không nhịn được buông lời trêu chọc.



Bạch U Cơ nghe đối phương trêu chọc cũng không thấy giận dữ, môi hồng chỉ khẽ bặm lại, trên tay nhiều ra một nắm phù lục.



“Hừ…nói thật nhiều…ăn ta vài phù.” Bạch U Cơ cầm lấy nắm phù lục đem toàn bộ ném về phía vị nam tử kia khiến cho một vùng khói lửa bắt đầu nhân rộng.



Hai người này thực lực không phải mạnh nhất thế nhưng mức độ phá hoại lại là lớn nhất khi mà chỉ một nắm phù lục chừng chục lá của Bạch U Cơ thôi đã dễ dàng đem một vùng đá xanh cày nát.



“Tiểu nương bì, dám chơi phù lục với ca sao? Chỉ sợ ngươi sẽ phải hối hận…nhà ca rất giàu.”



Nam tử kia sau khi thoát ra khỏi khói lửa, thân thể ngoại trừ hơi chút nhiễm bẩn, còn lại đều không có thương thế. Sau khi hắn nhe răng ra cười một trận liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy lá phù lục lần lượt đem nó phóng về phía Bạch U Cơ muốn đem nàng trấn sát.



Khương Thần nãy giờ một mực chú ý tới Bạch U Cơ, sau khi nghe thấy một câu của vị nam tử kia, nội tâm đột nhiên muốn cười thật lớn.



“Ha ha…thằng này quả thật không còn từ nào để hình dung về độ ngu của nó.” Khương Thần khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, thanh âm nhẹ vang trong cổ họng: “Khoe phù lục trước mặt phù sư chẳng phải là muốn chết sao.”



Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Bạch U Cơ đem cuốn sách bọc da mở ra trước mặt, bàn tay trắng nõn bắt đầu học theo trong sách vẽ lên một đạo phù lục màu đen như mun.



Lại nói, vẽ phù lục không chỉ nhìn vào phù lục liền vẽ ra được mà còn phải vẽ đúng nét, đúng thứ tự các nét vẽ cùng với quán chú tinh thần lực vào đó. Cuốn sách của Bạch U Cơ kia cũng không phải tầm thường, những trang được vẽ phù lục kia đều không phải là hình vẽ trên giấy mà được nàng quán chú toàn bộ trí nhớ của mình vào khiến cho chỉ cần lật ra xem là có thể nhớ được cách vẽ phù lục.



Phù lục đen như gỗ mun kia sau khi hoàn thành liền được Bạch U Cơ cấp tốc ném ra. Chỉ thấy một tiếng nổ lớn vang lên, một vùng khói đen theo phương viên vài chục mét bắt đầu lan rộng. Làn khói đen này mang theo một loại khí tức ăn mòn rất mạnh, nó khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ tay vào là có thể dễ dàng mất đi bàn tay đó vậy.



Chỉ thấy mấy đạo phù lục của nam tử Cổ Nguyên Vương Triều kia sau đi qua màn khói đen liền biến thành mấy mảnh giấy bình thường. Phù văn trên đó hoàn toàn đã biến mất không chút dấu vết.



“Ồ…có chút thú vị a…” Khương Thần nhìn thấy phù văn của nam tử kia biến mất, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên: “Loại phù văn cổ xưa này, không ngờ sư tỷ lại có nó. Quả thật bất ngờ.”



Phía bên kia, vị nam tử nọ dường như phát hiện ra dị trạng của mấy phù lục mình vừa ném ra, sắc mặt hiện lên vẻ khó nhìn.



Vốn định bày ra một chút tài lực trước mặt mỹ nhân, không nghĩ tới nàng lại là một vị phù sư. Phù lục ném ra bị nàng ăn mòn, cuối cùng không những không làm gì được nàng, mặt mũi cũng coi như mất hết.



“Hừ…tiểu nương bì đáng ghét…” Nam tử nọ khẽ nghiến răng.



Bạch U Cơ nhận được mấy lá phù lục bị tẩy trắng, nàng liền cầm lấy đem nó ném trở lại làn khói đen kia. Mấy lá phù trắng dùng một loại tốc độ nhanh không kém bay ngược trở lại.



Giống như một trò ảo thuật, sau khi mấy đạo phù lục đi qua khói đen liền biến trở lại như cũ mang theo một loại khí tức hủy diệt bay về phía nam tử Cổ Nguyên Vương Triều.



“Cái gì?” Nam tử Cổ Nguyên Vương Triều trố mắt nhìn mấy lá phù lục của mình ném ra bây giờ trở lại công kích chính mình, nội tâm liền muốn chửi tục một tiếng.



Không chút chậm trễ, hắn bắt đầu bày ra phòng ngự muốn đón đỡ mấy đạo phù lục sắp đến.



Phòng ngự còn chưa hoàn thành, không trung trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện hư ảnh một cự thủ to lớn. Cự thủ này sau khi xuất hiện liền duỗi ra ngón tay từ trên không đập về phía hắn như đập một con ruồi.



“Loại công kích này…? Muốn xuyên qua phòng ngự của ta sao?” Nam tử kia khinh thường cười lớn một tiếng.



Chỉ thấy thời điểm hư ảnh cự thủ kia chụp xuống cũng là lúc hắn bày xong thủ đoạn phòng ngự. Đây là một màn sáng màu vàng nhạt lóe lên quang mang, trên đó còn hiện lên đồ án hình khiên, nhìn qua mười phần rực rỡ.



“Tới đi.” Nam tử cuồng khiếu một tiếng hướng đồ án hình khiên kia về hướng cự thủ đang chụp xuống.



Nụ cười trên môi hắn sau đó rất nhanh liền đọng lại, bởi lẽ hiện tại hắn mới biết, cự thủ kia chính là hướng về linh hồn của hắn mà trấn sát.



“Làm sao có thể? Là kẻ nào…kẻ nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK