Người đăng: meomeo14311
Sau khi chạy ra ngoài một hồi, Khương Thần rất nhanh liền trở lại. Trên tay hắn lúc này là một hộp quà nhỏ nhỏ được bọc lại một cách tinh xảo.Hộp quà này so với những hộp quà của các quan đại thần khác rất nhiều, bởi lẽ nó được bọc giấy một cách cẩn thận. Mà kiểu cách bọc giấy này giống hệt với cách bọc những hộp quà tại Lam Hải Tinh.
Rất hiển nhiên Khương Thần chạy đi một hồi sau đó quay lại, hoàn toàn đem theo ý định tặng Long Giai My một món quà sinh nhật đúng nghĩa chứ không phải tìm kiếm một món quà thực sự có giá trị để tặng nàng nhằm cứu vớt mặt mũi. Bởi lẽ mặt mũi đối với hắn là thứ không hề đáng tiền.
“Không nghĩ tới kẻ này vậy mà chạy ra ngoài kia tùy tiện mua một món đồ về tặng cho công chúa.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi nhìn. Nếu như là bảo vật, tối thiểu bên ngoài cũng sẽ tỏa ra một loại khí tức rất khác biệt. Thứ kia mười phần là thứ rẻ tiền hắn vừa mới chạy ra ngoài mua.” Vị nam tử kia cười lạnh nói.
“Hừ, dù cho là vậy đi, hiện tại còn có kẻ nào dám hướng tới hắn khinh thường sao?” Một vị nam tử khác khẽ nói: “Vốn tưởng rằng chỉ là một tên may mắn bám đuôi được công chúa, không nghĩ tới một thân chức nghiệp lại khủng bố đến vậy.”
Giờ phút này, Khương Thần đã cầm theo hộp quà đi tới trước mặt Long Giai My.
“Công chúa, cảm tạ ngươi mời ta tới dự tiệc sinh nhật. Đây là quà cho ngươi.” Hắn cầm lấy hộp quà đưa cho nàng, lạnh lùng nói: “Món quà này vào tay người khác liền không có chút giá trị sử dụng, thế nhưng trong tay công chúa điện hạ ngươi, nó liền vô giá.”
Long Giai My cảm thấy có chút kì lạ liền nhíu mày hỏi:
“Khương huynh có thể nói rõ một chút được không?”
“Ngươi có thể đem nó đổi được một lần tương trợ từ ta.” Khương Thần mỉm cười nói.
“Ý Khương huynh là một lần tương trợ của ngươi chính là vô giá?” Long Giai My tủm tỉm cười đáp.
“Công chúa điện hạ ngươi nghĩ sao?” Khương Thần cười nhạt. Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Ta nghĩ…đáng giá.”
“Ha ha…tương lai còn dài. Đâu ai đoán trước được điều gì.” Khương Thần khẽ nở nụ cười khó hiểu, thanh âm lạnh lạnh khẽ vang.
Long Giai My nghe vậy sắc mặt liền xuất hiện chút biến đổi. Nàng cẩn thận thu lại hộp quà vào trong nhẫn trữ vật, bộ dáng giống như kia là một món đại bảo bối. Làm xong chuyện đó, nàng mới hướng tới Khương Thần, vẻ mặt hiện lên sự kính trọng khiêm nhường:
“Đa tạ Khương huynh hữu lễ.”
“Nên có.” Khương Thần gật đầu.
Thời điểm này, trong yến phòng đã không còn ai dám bày tỏ ý khinh thường Khương Thần, thậm chí là mỉa mai lời nói vừa rồi của hắn.
Món quà của Khương Thần kia hiện tại quả thật đúng như hắn nói, chính là không có giá trị, bởi lẽ cầm nó chạy tới trước mặt Khương Thần, với thực lực của hắn bây giờ thì một lần xuất thủ tương trợ, có cũng như không. Thế nhưng thử tưởng tượng với tiềm năng của hắn, một thân tu luyện ba loại chức nghiệp, giá trị của hắn trong tương lại sẽ tăng vọt cỡ nào? Khi đó một lần xuất thủ của hắn chắc chắn so với ngàn vàng còn quý giá hơn rất nhiều.
Tất nhiên loại chuyện này còn phải trải qua thời gian rất dài. Dù sao thiên tài cũng cần có thời gian phát triển. Tại mỗi thời đại, thiên tài đều xuất hiện lớp lớp thế nhưng được mấy ai có thể vấn đỉnh?
Mặc dù vậy, lời hứa hẹn qua món quà sinh nhật kia của Khương Thần không thể không nói đối với Long Giai My có giá trị cực kì to lớn.
Tương lai ai nói trước được. Cũng như Khương Thần vừa mới nhắc tới việc tương lai còn dài. Nếu như trong tương lai Khương Thần không thể tỏa sáng, vậy thì nàng cũng chẳng mất gì. Nhưng ngược lại hắn có thành tựu to lớn nàng sẽ có một lần trợ lực vô cùng khủng bố.
Lại nói, sau khi Khương Thần trở về vị trí, Long Thiên Thánh rốt cuộc máy động. Chỉ thấy sâu trong mắt hắn hiện lên một vệt tinh quang, cũng không biết hắn đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng chợt nhếch lên một vòng cung quỷ dị.
Trải qua vài phút yến phòng lắng lại, Long Thiên Thánh mới ra lệnh cho các cung nữ bắt đầu bày yến. Bữa tiệc hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Trong bữa tiệc, mọi người đều cười nói với nhau rất vui vẻ. Bọn họ bàn tán với nhau những chuyện trên trời dưới biển, không ít người trẻ tuổi cầm theo rượu bắt đầu cạn chén với nhau nhằm giao lưu bồi đắp tình cảm. Mặc dù vậy, tuyệt không có một người trẻ tuổi nào dám cầm rượu tới tửu án của Khương Thần chúc tụng.
Hai người kia là đệ tử Linh Vân Tông, ở một mức độ nào đó vẫn là kẻ địch của Cửu Nguyệt Vương Triều, bọn họ dĩ nhiên không muốn cùng kẻ địch của mình giao lưu tình cảm rồi.
Trên thực tế, dù cho bọn họ có chạy đến chúc rượu, Khương Thần chưa chắc đã nguyện ý tiếp lời. Tửu án của bọn họ mặc dù chỉ có hai người thế nhưng vẫn là rất vui vẻ. Bởi lẽ trong mắt Bạch U Cơ, chỉ cần một mình Khương Thần nàng liền vô cùng mãn nguyện. Mà ngược lại Khương Thần tại nơi này thân quen nhất cũng chỉ có Bạch U Cơ, đồng thời cũng chỉ có nàng mới khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ đôi chút.
“Sư tỷ, ngươi không ăn sao? Làm sao lại nhỏ nhẹ như vậy?” Khương Thần nhìn thấy Bạch U Cơ dường như không quá mặn mà với đồ ăn cung đình, lúc này chợt tò mò hỏi: “Không ngon sao?”
Theo hắn thấy, đồ ăn cung đình cũng rất ngon. Dù cho hắn kén chọn đến thế nào đi chăng nữa thì đồ ăn hoàng gia này cũng thuộc dạng đỉnh của đỉnh, mặc dù không khiến cho hắn tấm tắc khen ngợi thế nhưng có thể khiến cho hắn động đũa ăn ngon lành, đó cũng được coi là thành tựu lớn trong trù nghệ rồi.
“Không.” Bạch U Cơ khẽ lắc đầu: “Ta cảm giác mấy ngày hôm nay có chút nặng nề. Dường như béo lên thì phải.”
Nói đoạn, khuôn mặt của nàng hiện lên chút sầu não. Hai tuần trong hoàng cung đều được ăn uống mỹ vị, chuyện tu luyện bỏ sang một bên. Tối ngủ, ban ngày không ăn thì cũng là đi chơi vì thế mà nữ nhân các nàng rất dễ xảy ra tình trạng béo phì. Đây cũng là điều khiến cho Bạch U Cơ lo lắng.
Khương Thần lúc này vẫn đang chậm chậm gắp lấy thức ăn, nghe Bạch U Cơ nói vậy, hắn liền rất tự nhiên buông đũa, đưa tay ra khẽ bẹo một miếng thịt trên bắp tay Bạch U Cơ. Sau khi ước lượng một hồi, Khương Thần mới cho ra một câu nhận xét chân thật:
“Ừm, dường như béo lên một chút.”
“Ngươi…sư đệ, ngươi có thể nhắc lại được không?” Bạch U Cơ nở một nụ cười hiền lành, hai mắt híp thành nguyệt nha, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp phút chốc hiện lên vẻ nguy hiểm: “Ta vừa rồi có chút lơ đễnh, nghe chưa rõ.”
Bộ dáng mỉm cười hoa nhường nguyệt thẹn trong mắt người khác kia lúc này khiến cho Khương Thần giống như lạc vào trong hầm băng. Hắn khẽ nuôt một nụm nước bọt, miệng khẽ lẩm nhẩm:
“Hố cha rồi…”
“Ha ha, sư tỷ ngươi lãng tai a. Ta nói đồ ăn rất ngon, ngươi không ăn sẽ phí hoài.” Vẻ mặt Khương Thần có chút lộn xộn, hắn nở một nụ cười méo xệch nói: “Còn nữa, ta nói rằng ngươi rất cân đối, vô cùng xinh đẹp, vô cùng hoàn hảo.”
Rắc rắc!!
“Ha, vậy a. Ta còn tưởng...” Bạch U Cơ cầm lấy đôi đũa mặt bàn khẽ siết một cái, đôi đũa cứ như thế bị đôi tay mềm mại của nàng bẻ gãy: “Tưởng rằng bản thân thực phát phì.”
“Ha ha…Không có, sư tỷ ngươi rất đẹp. Mau ăn đi.”
Nói đoạn, Khương Thần lại cúi đầu mau chóng ăn vào thức ăn. Không ai để ý hiện tại lưng áo hắn đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Bộ dáng giống như tùy thời đều có thể gia nhập vào hội huynh đệ đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.
…
Sáng hôm sau…
Yến tiệc sinh nhật của Long Giai My đã kết thúc từ hôm qua thế nhưng mọi người còn tập trung tại hoàng cung rất đông, bởi lẽ ngày hôm nay Long Thiên Thánh lại tiếp tục thiết yến quần thần mừng chiến công của vị Minh tướng quân kia.
“Khương huynh, Bạch cô nương, các ngươi không dự định tham dự tiệc yến tiếp sao?” Long Giai My sau khi nghe Khương Thần nói bản thân muốn cùng Bạch U Cơ trở về Linh Vân Tông, lúc này liền có chút tiếc nuối khẽ nói.
“Chúng ta ở lại nơi này vốn cũng chỉ để tham gia sinh nhật theo lời mời của công chúa. Về phần những việc khác ta cũng không quá quan tâm.” Khương Thần lạnh nhạt đáp, trên khuôn mặt mang theo chút nghiền ngẫm.
Long Giai My còn chưa nói gì, thanh âm của Khương Thần đã lại vang lên, mà một câu tiếp theo của hắn không khỏi khiến cho nàng trầm mặt lại. Hắn nói:
“Nhưng ta thấy dường như công chúa đang có chút vấn đề?”
“Vấn đề?” Mày liễu khẽ nhíu lại, Long Giai My liếc mắt nhìn xung quanh giống như đang sợ bên ngoài có người, thanh âm lúc này nhẹ nhàng vang lên: “Ta cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt.”
“Vậy sao?”
Khương Thần khẽ nở nụ cười quỷ quái, song đồng đột nhiên sáng lên. Một đạo ánh mắt quét qua Long Giai My khiến cho nàng cảm giác toàn thân trần trụi không mảnh vải che. Khuôn mặt biến đỏ, Long Giai My khẽ nói:
“Khương huynh, ngươi…”
“Công chúa đang sợ hãi điều gì sao?”
“Khương huynh có thể nhìn ra điều gì?” Long Giai My trầm giọng nói.
Khương Thần cười nhạt nói:
“Ta nhìn vẻ mặt của công chúa ngươi, giữa hai lông mày có long khí ẩn hiện, chính là hình ảnh Chân Long. Thậm chí toàn thân tỏa ra một cỗ quý khí.”
Long Giai My sắc mặt cả kinh, không nghĩ tới Khương Thần lại nói thẳng thắn như vậy. Nàng kinh hãi cười to nói:
“Khương huynh nói đùa, bình thường ngươi nghiêm túc là vậy, làm sao hôm nay lại thần thần bí bí như mấy tên thầy bói như thế?”
“Không phải sao?” Khương Thần tủm tỉm cười: “Gần vua như gần cọp. Mang trong mình vận mệnh thiên tử vậy thì càng thêm sợ bóng sợ gió.”
Long Giai My tái mặt, nàng đứng bật dậy, nói lớn:
“Khương huynh, nếu như ngươi còn vòng vo, Giai My xin cáo từ. Đợi qua ngày yến mừng Minh tướng quân trở về, Giai My sẽ đích thân đưa tiễn ngươi về Linh Vân Tông.”
“Vậy được rồi, không nói vòng vo.” Khương Thần cười nhạt một tiếng, nói.
“Chuyện này khi khác hãy nói, hiện tại Giai My có việc tại thân, cáo từ.” Long Giai My khẽ hé miệng, một đạo thanh âm như muỗi kêu vang lên
Nói đoạn, nàng liền rời khỏi phòng, khuôn mặt tái mét đã trở lại trạng thái bình thường. Thế nhưng nếu như có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng liền dễ dàng đoán ra nàng vừa rồi đã lâm vào trạng thái vô cùng căng thẳng mà đến giờ vẫn chưa hồi phục lại bình thường.
“Sư đệ, làm sao nàng lại sợ hãi đến vậy.”
“Ha ha. Có một số chuyện không thể bàn luận dưới chân thiên tử.” Khương Thần chậm chậm đưa tay lên làm thủ thế cứa cổ, lạnh nhạt nói: “Sẽ bị chém đầu.”
Bạch U Cơ nghe thấy Khương Thần dọa dẫm như vậy liền cười đến run cả người. Khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên xinh đẹp vô cùng.
“Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi hay sao.”
“Vậy sư tỷ ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Hừ, không phải tối kị nhất liền là hỏi tuổi cùng cân nặng của nữ nhân sao? Ngươi đây là muốn chọc ta tức chết a.”
“Phải, ta muốn chọc sư tỷ ngươi tức chết.”